Edit: Du Phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
"Rầm! "
Chân trời phát lên một tiếng sấm, nhất thời sét đánh ở bên ngoài làm cho hai lỗ tai mọi người tê rần. Âm cuối kéo rất dài, giống như đã qua lâu nhưng vẫn không muốn tan đi, tiếng vang như muốn ở lại lâu hơn trong trời đất.
Trời mưa.
Tính ra đây là cơn mưa đầu tiên trong năm. Bởi vì trời còn chưa vào hạ, ban đêm vốn lạnh lẽo, làm cho giọt mưa càng lạnh hơn. Nó rơi ở trên người, thấm vào vải, làm trên da cảm nhận được một trận lạnh ngắt.
Dù cũng không thể dùng được, che được đầu không che được thân. Bị gió thổi đến nghiêng đi làm cho giọt mưa tùy ý tát vào, cùng với âm thanh nước trút xuống đất xối xả càng thêm rõ ràng.
Cho dù ngồi trên bộ liễn, khi Tịch Lan Vi đến lãnh cung thì váy áo cũng đã bị ướt một nửa. Nhìn những cung nhân đi theo, hơn phân nửa bị xối còn nhiều hơn chút so với nàng. Phân phó bọn họ tới cung thất trống không phía trước bắt lửa sưởi ấm, còn mình thì mang theo Thu Bạch và Thanh Hòa cùng đi tìm Trương thị.
Viên Tự giúp các nàng đẩy cửa ra, cảnh tượng thu vào mi mắt làm người ta không thôi thổn thức.
– Đột nhiên trời mưa rào rạt, nhóm thái giám tiến đến truyền chỉ cũng đã tránh mưa ở hành lang. Ngẫu nhiên nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời ở phía xa, giống như cân nhắc cơn mưa này khi nào dừng lại.
Chỉ có một mình Trương thị đang quỳ gối ở giữa sân.
Không có gì che lại, trước mặt có chủy thủ, lụa trắng, rượu độc cùng nàng ta bị mưa xối vào, giống như đã bị mất đi hồn phách, nàng ta không cảm giác được gì hết.
Nghĩ đến thì cũng không có ai bắt nàng ta quỳ như vậy, chỉ là chính nàng ta muốn, các cung nhân cũng lười đi quản mà thôi.
Tịch Lan vi nhìn về phía trước rồi đi vài bước, ngừng chân. Nhìn nàng ta, nhất thời cũng không biết nên mở miệng ra sao.
"Ngươi đã đến rồi..." Trương thị nói chậm rãi. Không có giương mắt qua, giọt mưa rớt xuống mái tóc nàng ta, chớp lông mi, giọt nước rơi xuống mặt đất, tạo ra từng vòng gợn sóng.
Tiếng mưa rơi quá lớn làm nhiễu thanh âm khiến nàng không nghe được rõ ràng. Tịch Lan Vi hơi gật đầu, nhàn nhạt nói: "Hay là đi vào rồi nói?"
Trương thị gật gật đầu, không cho người khác nâng dậy, tự mình đứng lên. Người hơi run lên nhưng vẫn chưa té ngã, nàng ta run run rẩy rẩy bước vào.
Tịch Lan Vi lấy dù từ tay Thanh Hòa, nhìn cây dù không thể che đủ cho hai người các nàng, gật đầu nói: "Các ngươi tạm ở bên kia đi, nơi này bổn cung sẽ không có chuyện gì."
...
Khi nàng đến gần trong phòng, Trương thị đang lấy khăn lau bọt nước trên mặt. Nghe được tiếng bước chân, nàng ta cười khẽ, nói với Tịch Lan Vi: "Đa tạ ngươi sai Y nữ tới."
Nàng khẽ gật đầu, Trương thị lại nói tiếp: "Nếu không ta đã sớm chết từ hai ngày trước."
Tịch Lan Vi chưa nhiều lời, đầu tiên ánh mắt nhìn trên giường, ở trên có để một bộ áo váy mới tinh, xếp rất chỉnh tề. Trương thị cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, tầm mắt nhìn đến bộ áo váy kia, cười giải thích: "À... Là nhờ Viên đại nhân kiếm cho. Đã muốn chết rồi thì vẫn phải có một bộ dáng tốt." Giọng nói dừng lại, phút chốc mắt nàng ta nhìn xuống lầm bầm lầu bầu nói nửa câu sau: "Rốt cuộc thì ta vẫn còn là người của bệ hạ."
Tịch Lan Vi vẫn im lặng, tuy cảm thấy nỗi lòng dần dần phức tạp chút, nhưng cuối cùng vẫn không muốn để ý nhiều tới những lời nói đó của nàng ta.
Trương thị cẩn thận lau mặt, rồi thả búi tóc xuống đơn giản mà lau khô chút, duỗi tay về phía chiếc bàn: "Mời phu nhân ngồi."
Tích Lan Vi ngồi xuống, nàng ta cũng ngồi xuống theo. Không nói một tiếng mà quan sát khuôn mặt Tịch Lan vi một lúc, nàng ta cười khổ: "Thật là ghen ghét với ngươi, sinh ra đã có bề ngoài tốt thế kia, còn có gia thế tốt như vậy, sau lại có bậc quân lâm thiên hạ vì ngươi mà không màng gì, thậm chí còn vì sự vui vẻ của ngươi mà quản người khác sống hay chết."
"Ngươi chỉ muốn nói cái này thôi sao?" Thanh âm Tịch Lan Vi lạnh lùng, nàng nhíu mày rõ ràng thể hiện vẻ không kiên nhẫn.
Trương thị vẫn không vì vậy mà dừng lại, ngược lại ý cười càng sâu: "Giống như ông trời đem tất cả vận khí tốt đều cho ngươi hết, người nào ở trước mặt ngươi đều so không lại."
Chân mày Tịch Lan Vi khẽ nhíu, cũng không muốn nghe những ý tứ vô nghĩa này. Ý cười của Trương thị nhạt đi, chậm rãi đung đưa đầu nói: "Ngay cả ta cũng không thể không giúp ngươi một lần."
Nàng hơi ngẩn ra, ngước mắt nhìn Trương thị, chưa hiểu được ý này.
Trong chốc lát Trương thị im lặng, chỉ hỏi nàng: "Người Trương gia đều bị bắt hết chưa? Còn Khương Du nữa."
Tịch Lan Vi châm chước một lát rồi lắc đầu, đáp ngắn gọn: "Không có, vẫn đang bị đuổi bắt."
"Ừm..." Trương thị khẽ gật đầu, nhoẻn miệng cười: "Vậy... Ta nói cho ngươi biết Trương gia còn nhóm cao thủ chưa động qua, đều là người trung thành. Bọn họ sẽ dùng nhóm cuối cùng này để quyết một ván sống chết. Nếu ta đoán không lầm... chắc là sẽ đi hành thích. Sau đó nếu thành công thì sẽ nâng Khương Du kế vị, làm một Hoàng đế bù nhìn. Hắn sẽ cưới thê tử họ Trương, sinh hạ hài tử chảy huyết mạch của Trương gia, rồi đến lúc đó mặc kệ thiên hạ họ gì, trên thực tế đều là họ Trương."
Đột nhiên người Tịch Lan Vi cứng đờ, nhịn không được đánh giá nàng ta: "Ngươi nói cái gì..."
"Không tin cũng không sao." Ý cười của Trương thị thanh nhạt: "Tốt xấu gì ta cũng từng là người quan trọng nhất của Trương gia, những thủ đoạn đó chỉ dùng khi trong lúc cấp bách, tất nhiên ta là người biết rõ. Ngừng một chút, nàng ta lại nói: "Hiện nay thời cơ tốt nhất ước chừng là trên đường đi tránh nóng. Nếu không thì có khả năng sẽ có triều thần khuyến khích bệ hạ đi săn bắt – là người của Trương gia."
Nàng ta nâng mắt, thấy Tịch Lan Vi vẫn chăm chú nhìn nàng ta không nói một tiếng, mày đẹp hơi nhíu lại, rồi liền cười: "Bộ dạng này là sao? Thôi thôi... Nếu ngươi không chịu tin ta thì ít nhất vẫn phải phòng bị chứ? Nếu là sự thật, ngươi với bệ hạ sẽ tránh được một kiếp; nếu là giả, ngươi cũng sẽ không bị gì đúng không?"
Lý lẽ này là thật, Tịch Lan Vi vốn cũng nghĩ như vậy, chỉ là trước sau đánh giá nàng ta là bởi vì...
Thật sự không rõ nàng ta nghĩ như thế nào.
"Ngươi nháo muốn gặp bệ hạ cũng vì để nói cái này?" Nàng hỏi.
Trương thị gật đầu dứt khoát: "Tất nhiên, bằng không còn có thể là chuyện gì nữa? Cầu bệ hạ tha cho ta một mạng ư? Sao có thể được."
Tịch Lan khẽ trầm khẩu khí, suy nghĩ rồi gật đầu, lại hỏi: "Vậy ngươi muốn gì?"
"Nói hết ra bí mật của Trương gia, vậy ngươi muốn cái gì?" Nàng nói ra càng rõ ràng hơn chút: "Cũng không thể không cầu gì, vì ngươi đã hủy hoại cơ hội xoay người cuối cùng của nhà mình cơ mà."
"... Tịch đại tiểu thư." Trương thị nhịn không được mà bật cười, nhưng nàng ta suy yếu liên tục ho khan: "Thật là nói chuyện không lưu tình..."
"Ngươi muốn được toàn thây sao?" Tịch Lan Vi bình tĩnh hỏi.
Trương thị ngừng lại tiếng cười. Nhìn nàng ta không kịp phản ứng giống như đang buồn bực làm sao đột nhiên nàng lại biết được.
"Nếu Trương gia mưu phản không thành, nhất định bệ hạ sẽ nghiêm trị, khó tránh khỏi liên lụy đến ngươi." Tịch Lan Vi liếc nàng ta khẽ nói: "Nhưng nếu mưu phản thành công, tân đế đăng cơ, chưa chắc ngươi đã có kết cục tốt... Ít nhất, ngươi cũng không thể ngóng trông tiền triều hay cung tần có người tận tâm vào thủ lăng cho ngươi. Nếu gặp mộ tặc, làm không tốt thì cũng không thể giữ được toàn thây. Như thế còn không bằng giúp bệ hạ giữ được thiên hạ, làm hắn cho ngươi được toàn thây, đúng hay không?"
Trương thị trầm mặc một thời gian.
Biểu tình ngưng trệ, hình như đồng ý với suy đoán của Tịch Lan Vi, mà lại như phủ nhận suy đoán này.
"Nếu là như thế... thì ta sẽ đáp ứng ngươi." Tịch Lan Vi gật đầu nói.
...
Bên ngoài trời còn mưa, tiếng mưa rơi xuống không ngừng, phảng phất như có muôn vàn hạt châu từ trên trời rơi xuống, vỡ trên mặt đất, bụp bụp.
"Ta rất muốn vì chính mình làm một chuyện." Bỗng nhiên Trương thị cất tiếng.
"... Là chuyện gì?" Nhất thời Tịch Lan Vi không thể phản ứng lại, đổi lại là Trương thị cười lên: "Chính là chuyện này."
Có ý tứ gì?
"Ừm..." Trương thị trầm ngâm, chốc lát cười nói: "Nói như thế nào nhỉ... Giống như đều là cung tần, mà ngươi chỉ cần sống cho chính mình. Tịch gia không bắt ngươi làm gì hết, ngươi cũng không cố tình đón ý nói hùa với ai. Ngay cả đối với bệ hạ, có lẽ ngươi cũng có kính sợ, nhưng có nhiều thời điểm vẫn còn tùy tâm sở dục." Trương thị hít sâu một hơi, nhìn trong ánh mắt nàng ta thêm chút sáng tỏ: "Ngươi rất có gan, đang ở hậu cung mà vẫn tự sủng chính mình."
Sủng chính mình...
Tịch Lan Vi châm chước lời này, cũng không có cách phủ nhận. Đúng vậy, chắc là có chút liên quan khi chịu thiệt thòi ở đời trước, đời này tất nhiên muốn đặc biệt sủng chính mình. Nếu mình mỗi ngày sống không thư thái, thời thời khắc khắc đón ý nòi hùa với người khác, thì sẽ vì cái gì còn muốn tồn tại, vì cái gì mà muốn sống lại một đời.
"Ta chưa hưởng qua loại mùi vị này." Trương thị rũ mắt nói: "Bệ hạ phế ta đi, có ngươi ở đây rất nhanh hắn sẽ quên ta; Trương gia... Cũng đã bỏ rơi ta, nếu Khương Du tạo phản thành công, tân Hoàng hậu sẽ là kế nữ của phụ thân, cả nhà rất nhanh sẽ quên đi ta; nếu tạo phản không thành sẽ trảm cả nhà, vậy thì càng không có ai nhớ rõ ta..."
Tầm mắt nâng lên, ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn mặt hoa của Tịch Lan Vi: "Ta vẫn luôn vì Trương gia mà đấu, cuối cùng lại tự mình hiểu rõ mấy kết cục này, cảm thấy thật sự chê cười; còn ngươi? Chỉ là tự sủng mình, phụ thân ngươi thương ngươi, bệ hạ thương ngươi... Thậm chí ngươi còn có nữ nhi để dựa vào... Cái gì cũng đều có."
Trương thị nói: "Cho nên ta mới muốn thu mua nhũ mẫu hại An Ngọc... Xin lỗi vì ta quá ghen ghét. Ta ngóng trông có một ngày ngươi bị thất sủng, sau đó mất luôn phụ thân, không còn nữ nhi để dựa vào..."
Lời nói dừng lại, đột nhiên tâm tư Trương thị như trở về, nàng ta cười gượng một tiếng: "Không nói cái này nữa..."
Tịch Lan Vi vẫn yên lặng nghe.
"Cho nên... mấy ngày nay, ta thực hy vọng trời đất này còn có người có thể nhớ kỹ ta. Là ai cũng không quan trọng... Đương nhiên, nếu bệ hạ chịu thì sẽ thật tốt." Nàng ta nhún đầu vai, khẩu khí thật sự nhẹ nhàng: "Giống như ngươi nhìn vậy, chuyện ta đã làm cũng được không hối cải nữa. Chuyện độc hại hoàng duệ, thì theo ý ta vẫn là chuyện tranh đấu của thế gia không thể không làm mà thôi – Ta đã thử thuyết phục chính mình đây là sai, nhưng vẫn không được. Nhưng ta không nghĩ tới... Thật lâu về sau, bệ hạ, ngươi, thậm chí khắp thiên hạ có thời điểm ngẫu nhiên sẽ nhắc đến ta, đều là nói ta đến chết cũng không biết hối cải."
Tịch Lan Vi tựa hồ đã hiểu chút tâm tư này của nàng, gật gật đầu, nàng lại tiếp tục nói: "Cho nên... có chuyện ta ngỗ nghịch ý tứ trong nhà, muốn theo chính mình. Ta sẽ tự sủng mình một phen, chỉ hi vọng ngày sau bệ hạ có thể nhớ rõ, ta là người không biết hối cãi như vậy, mà trước khi chết vẫn vì hắn làm một chuyện. Hắn có thể thảo táng[1] ta, để đôi khi ngẫu nhiên suy nghĩ một chút về chuyện này... Làm ta cảm thấy chính mình từng sống một lần – Vì chính bản thân mà sống một lần chứ không phải làm quân cờ của Trương gia để đi một ván cờ mà thôi."
[1] Thảo táng (草葬): Là một trong những phương pháp chôn cất của người Hán. Họ đặt xương người chết trên ván gỗ, bao phủ xác chết bằng cỏ rồi để trong nhà, sau đó sử dụng đất chôn sâu lại. Trên nền đất đá dựng một hình vuông bằng gỗ cao 3m trước mộ và treo đồ đựng đất nung. Việc đó có ý nghĩ như người quá cố vẫn còn sống chung với gia đình trong nhà. (Theo baidu)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...