Edit: Loan Quý tần
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Không vì chuyện trong cung mà phiền lòng, hai người thong thả dạo chơi chợ đêm. Sau khi sai ám vệ đi tìm hiểu, biết được Tịch Viên còn chưa ngủ, liền đến Tịch phủ bái phỏng.
Tịch Viên nhìn thấy ngoại tôn nữ liền đặc biệt vui vẻ, ôm con bé trong ngực mà cưng nựng, nhất thời không còn thấy hình ảnh vị tướng quân uy nghiêm trên sa trường đâu nữa.
Tịch Lan Vi càng xem càng thấy vui, Hoắc Kỳ thì ngược lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nhìn An Ngọc nằm trong lòng Tịch Viên không khóc không quấy, hắn gượng cười: "Tướng quân... biết dỗ hài tử sao?"
Sao bản thân hắn lại không làm được việc này!
Tịch Viên nâng mắt nhìn hắn, không nóng không lạnh đáp lời: "Tất nhiên, mẫu thân của Lan Vi qua đời sớm, là thần tự mình chăm sóc Lan Vi."
Một câu khiến Hoắc Kỳ không thể không chịu thua, quả thực không thể so sánh, về việc thân thiết, gần gũi với nữ nhi, phải nói rằng bản thân là "Đạo trở thả trường"[1].
[1]: Đạo trở thả trường: Đường đi hiểm trở lại xa dài (Kinh Thi).
Lúc hồi cung thì đã gần đến giờ Dần, Hoắc Kỳ chỉ nghỉ ngơi một chút liền thượng buổi triều sớm. Tịch Lan Vi miễn buổi thỉnh an sáng cho các phi tần trong hậu cung, muốn ngủ một giấc thật ngon.
Lúc tỉnh dậy thì đã gần trưa, rời giường rửa mặt rồi dùng bữa, lại bế nữ nhi chơi đùa một lát, rồi mới cho người mời Viên Tự tới, hỏi về chuyện tối hôm qua.
Thần thái của Viên Tự hiện rõ sự mỏi mệt, nhớ lại việc xảy ra với tú nữ tối hôm qua.
"Tú nữ bị hạ độc." Viên Tự bẩm báo "May mà trúng độc không sâu, đã kịp thời cứu chữa, an bài cho về nhà, không được dự điện tuyển nữa."
An bài khá thích hợp, Tịch Lan Vi gật đầu, lại hỏi tiếp: "Thế thì có quan hệ gì đến bổn cung?"
"Vâng." Viên Tự trầm ổn nói: "Thần đã hỏi thăm được, ngày hôm qua sau khi phu nhân triệu kiến tú nữ thì một trong số đó liền bị hạ độc bởi một tú nữ cũng được triệu kiến. Hỏi rõ nguyên nhân thì nói rằng do phu nhân bày mưu đặt kế, bởi vì... tú nữ đó quá được bệ hạ chú ý."
Quá được chú ý?
Cũng chưa nói được mấy câu, nếu nói "được chú ý" thì coi như tính việc dám mở miệng đầu tiên vậy.
Cười nhẹ, Tịch Lan Vi không hề khẩn trương, lại hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Tất nhiên đều là những lời vu hãm phu nhân." Viên Tự cúi đầu nói: "Người đầu độc tú nữ, vu hãm phu nhân đã bị đánh chết." Hắn ngừng lại một chút, thanh âm lại đè thấp hơn ba phần, nói tiếp: "Trong lòng ghen tỵ liền hạ độc người khác là việc không thể tha thứ, hậu cung tự nhiên sẽ hiểu rõ."
Ý ở ngoài lời, bên Dục Tú cung nói thế nào đều không quan trọng, khi truyền đến hậu cung, mọi người chỉ nghe được, tú nữ cùng phòng ghen tỵ lẫn nhau mới gây ra chuyện này, phần có quan hệ với Tịch Lan Vi kia đều bị lược bỏ. Việc này không can hệ gì đến nàng.
"Làm phiền đại nhân." Tịch Lan Vi tươi cười, chuẩn bị hậu lễ để cảm tạ, còn bảo đích thân Thanh Hòa tiễn hắn đi.
Hai khắc sau, Thu Bạch cũng đến, nàng ấy vừa đến liền nói: "Chuyện tối qua, phu nhân không cần lo lắng."
"Bổn cung biết." Nàng cười với Thu Bạch, lạnh nhạt nói: "Trương gia càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, ngay cả thủ đoạn loại này cũng dùng, đúng là "vô khổng bất nhập" [1], bọn họ không biết sợ làm nhiều sai nhiều à."
[1]: Vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào.
Một tú nữ nhỏ nhoi đó, hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ mà vu hãm nàng, nhất định là có kẻ khác sai khiến. Chẳng qua cũng chỉ vì hai nguyên nhân; thứ nhất là muốn truyền chuyện này đến tai hoàng thượng, khiến cho hắn nghĩ rằng nàng không khoan dung, độ lượng lại còn làm việc tàn nhẫn; thứ hai là khiến hậu cung cảm thấy nàng chấp chưởng bất lực, ngay cả một tú nữ mới tới cũng không trấn áp được.
Nhưng hẳn là bọn họ không nghĩ tới, việc này còn chưa bị lan truyền thì chính Hoàng thượng sai người ép xuống. Viên Tự sẽ xử lý thích đáng, hậu cung sẽ không cảm thấy nàng sai, bản thân Hoắc Kỳ... càng nhất định sẽ không tin nàng ra tay hại người.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không thể kết thúc đơn giản như vậy được. Bất luận Hoàng đế có động đến Trương gia hay không, việc Trương gia không dung được nàng không còn là chuyện ngày một ngày hai. Bọn họ bây giờ hận không thể lập tức trừ bỏ nàng, không sắp xếp được sủng phi khác thay thế nàng, liền nghĩ biện pháp để hoàng đế không dung được nàng.
"Quay về Dục Tú cung, nói cho những tú nữ kia: bổn cung là Chính nhất phẩm phu nhân, lười so đo cùng các nàng, nhưng nếu ai không an phận, nghe người khác dụ dỗ mà làm việc cho người đó, nghĩ rằng như vậy có thể bay lên cành cao thì khuyên các nàng nên chết tâm đi. Nói đến cùng, điện tuyển là do bệ hạ quyết định, nếu bản thân dính vào những việc đó, liệu bệ hạ có tuyển các nàng không?"
Lời này thực vô cùng không khách khí, trực tiếp cảnh cáo các nàng không nên sinh ra tâm tư khác. Thu Bạch khom người cúi chào, rời khỏi điện, về Dục Tú cung truyền lời.
Phân phó nhũ mẫu mang theo An Ngọc đến Tuyên Thất điện một chuyến. Hoắc Kỳ quan tâm An Ngọc như vậy, nên để con bé ở cùng hắn nhiều một chút. Tịch Lan Vi tự đọc sách giải trí, hết thời gian thỉnh an sáng, còn phải ứng phó thời gian thỉnh an buổi chiều.
Nói đến thỉnh an chiều, nàng liền bội phục Trương thị thong dong ứng phó lâu như vậy, nàng mới nhận thỉnh an gần đây nhưng liền cảm thấy thỉnh an tới thỉnh an lui thế này thật phiền phức... so với đi thỉnh an người khác còn phiền hơn. Ngồi ở vị trí này, nàng phải ứng đối với tất cả mọi người, lại không có khả năng vấn an xong liền tự mình ngồi phẩm trà cho đến khi cáo lui.
Hôm nay, sau khi mọi người đều đến... Trương thị thế mà cũng đến.
Nàng ta cúi đầu, có vẻ như cũng không tỉ mỉ trang điểm, khuôn mặt nhìn qua hơi thiếu sinh khí. Nàng ta ở phân vị vô cùng thấp, tới thỉnh an chiều, theo quy củ thì phải hành đại lễ, nhưng nàng ta cũng chỉ hành lễ như thường, nói một câu "Phu nhân vạn an". Tịch Lan Vi lạnh nhạt nhìn nàng ta, châm chước bỏ qua cho nàng ta lần này.
"Mấy hôm nay không thấy Tuyển thị." Người nói là Bạch thị, nàng cười nhẹ, trên mặt không giấu được vui vẻ. Hơi ngừng lại, nàng lại quay sang nói với Tịch Lan Vi: "Cũng là phu nhân rộng lượng, qua nhiều này thế này rồi mà chưa thấy Tuyển thị đến tặng lễ vật (sau khi Lan Vi làm lễ sắc phong), ngay cả thần thiếp còn cảm thấy như vậy thật quá thất lễ, phu nhân lại chưa từng so đo."
"Không có gì phải so đo." Tịch Lan Vi cười nhạt, gật đầu ý bảo Trương thị ngồi xuống: "Tuyển thị nương tử thân thể không khỏe, đương nhiên dưỡng bệnh quan trọng hơn."
Tiếp theo, vẫn cùng phi tần trò chuyện như cũ. Lát sau, các phi tần lần lượt xin phép cáo lui, Trương thị vẫn ngồi ở đó như trước, không có ý định xin cáo lui.
Hiển nhiên là có chuyện muốn nói, Tịch Lan Vi hiểu rõ, cũng không thúc giục. Đợi đến lúc không còn ai, nàng cũng bảo các cung nữ ra ngoài, Tịch Lan Vi nhìn nàng ta cười, không lên tiếng.
Khuôn mặt Trương thị vô cùng băng lãnh, chân mày không hề nâng lên dù chỉ một chút: "Có một số việc hẳn phu nhân đã biết từ trước phải không? Chỉ là ngài chưa từng nói với thần thiếp"
"... Ngươi chỉ vừa mới biết?" Tịch Lan Vi cười không thành tiếng: "Ta còn tưởng khi vừa bị hàng phân vị ngươi đã phát hiện được rồi. Thu Bạch thân cận với ta như vậy, đột nhiên phản bội ta, sao ta có thể thật sự không hỏi gì, trách phạt một chút rồi thôi?"
Trương thị cười không phát ra tiếng gì.
"Do ngươi quá tự tin hay là trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường đây?" Nàng đánh giá Trương thị: "Thật cho rằng là bệ hạ đột nhiên muốn tra xét Trương gia thôi sao? Ngươi nghĩ hắn rảnh rỗi đến mức lấy thế gia ra trêu đùa?"
Không biết có bao nhiêu người trong Trương gia nghĩ rằng bệ hạ cũng giống như tiên hoàng, chỉ cần nhún nhường một chút thì sẽ xong chuyện.
Trương thị an tĩnh trầm tư, một lúc lâu sau, tựa như muốn phán đoán xem trong lời nàng có bao nhiêu thật giả. Một lát sau, nàng ta cười rộ lên: "Ta tới đây không phải nhờ ngươi chỉ điểm, ngươi không cần nói những chuyện đó."
Trương thị ngẩng đầu đối diện với nàng, chút ý cười nhạt nhẽo lúc nãy dần lan ra cả khuôn mặt, trở nên có chút mê hoặc: "Ta muốn nói cho ngươi biết, nếu ngươi ép ta, ép Trương gia quá tàn nhẫn thì dù chúng ta không giữ được mạng cũng phải kéo ngươi chôn cùng."
Là tới hạ chiến thư.
"Ta không có tâm tư giành được sủng ái của bệ hạ như ngươi, từ ban đầu ta vào cung đã là vì hậu vị." Ánh mắt sâu thẳm, tiếng cười trong trẻo: "Nhìn ngươi đoạt lấy vị trí ta nỗ lực lâu như vậy... Tịch Lan Vi, ngươi nghĩ mình xứng sao?"
Xứng ngồi vào hậu vị sao?
Trong thoáng chốc, Tịch Lan Vi nghiêm túc cân nhắc chuyện này, cười nhạt, hoàn toàn không khách khí mà đáp lời: "Sao lại không xứng? Hoàng hậu, đến cùng là thê tử của bệ hạ, mẫu nghi thiên hạ tất nhiên là quan trọng, nhưng bệ hạ thích mới càng quan trọng, không phải sao?"
Nghĩ như thế, cảm thấy Trương thị cũng thật có dũng khí. Mấy năm nay, nàng ta chỉ nắm quyền không tranh sủng, không biết có phải nghĩ mình đủ "hiền huệ" thì không cần được sủng cũng có thể leo lên hậu vị hay không, hoặc là nàng ta quá tin tưởng Trương gia có thể đưa nàng ta lên ngôi.
"Phụ thân ngươi là một vị tướng quân có chiến công hiển hách." Trương thị đoan trang cười với nàng: "Luận về binh pháp, không có mấy ai thắng nổi hắn. Nhưng luận về mặt mưu kế... Huệ phi phu nhân, thêm cả Tịch gia, chỉ sợ cũng không địch nổi thủ đoạn của một thế gia tầm thường."
Trương thị cười khẩy tràn đầy lạnh lẽo, khiến lòng nàng bỗng nhiên buốt lạnh. Hai bên nhìn nhau, Trương thị đứng dậy, bước từng bước một về phía nàng, ý cười càng đậm: "Phu nhân người hãy chờ xem. Nếu người sợ hãi, ngay bây giờ có thể ban chết cho ta, dù sao bệ hạ cũng sẽ che chở cho người, sẽ không ai quản chuyện này. Sau đó...người sẽ phải đấu trực diện với Trương gia."
Trong thoáng chốc, nàng thật sự nổi lên sát ý với Trương thị. Tuy nhiên, suy nghĩ này bị loại bỏ ngay khi nghe nàng ta nói tiếp.
"Nữ nhi của phu nhân, sau này lớn lên hẳn sẽ rất giống phu nhân - khuynh quốc khuynh thành?" Trương thị cười nhạt: "Nhưng không biết phu nhân có thể đợi đến ngày đó để nhìn thấy không, nói cách khác, nữ nhi của phu nhân có được đến ngày đó hay không?"
...
Trương thị dám nói như vậy, hiển nhiên không sợ nàng đem chuyện này nói cho Hoắc Kỳ. Sau khi nàng ta rời đi, buốt lạnh trong lòng Tịch Lan Vi vẫn không tan, chờ đến khi nhũ mẫu mang An Ngọc về, nhìn khuôn mặt con bé lúc ngủ, lòng nàng mới thoáng dễ chịu hơn.
"Đến một ngày, A Ngọc sẽ đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, ta nhất định cũng sẽ đợi được đến ngày đó."
Nàng thấp giọng nỉ non, áp lực trong lòng cũng được giải tỏa phần nào. Bất kể thế nào, nàng và Hoắc Kỳ cũng sẽ bảo vệ đứa nhỏ này chu toàn.
...
Trong viện tối đen, sau Tịch Lan Vi định thần lại, cũng không tránh khỏi ai thán trong lòng.
Thôi, xe đến trước núi, ắt có đường. Hoắc Kỳ có nhiều chuyện phiền lòng như vậy rồi, nàng nên vui vẻ lên mới phải, không cần làm hắn phiền lòng hơn nữa.
Còn phải nghĩ biện pháp nói với hắn...Mùa thu năm nay, hẳn sẽ có nạn châu chấu hoành hành. Trong triều đã không an ổn, loại chuyện này nên chuẩn bị trước, không khéo để đến tận lúc ấy lại không kịp xoay sở.
Tâm tình tốt hơn một chút. Đây cũng không phải lần đầu dựa vào ký ức kiếp trước mà giúp Hoắc Kỳ tránh thiên tai, những lúc như vậy, mới cảm thấy bản thân cũng có chút hữu dụng.
Điều hòa nhịp thở, Tịch Lan Vi quay về phòng. Vào phòng, nhìn thấy An Ngọc ngủ yên bình trong nôi, mèo con ngồi bên cạnh nghiêng đầu chăm chú nhìn nàng, cảm thấy cảnh tượng này thật yên bình
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bối cảnh hơi bị rút gọn, sợ càng rút càng ngắn, nên tạm thời chỉ viết đến đây.
Người chơi [ Tịch Lan Vi] hoàn thành nhiệm vụ [dự đoán thiên tai] đạt được danh hiệu [Tịch tiểu bán tiên]
Người chơi [ Tịch Lan Vi] xé rách được mặt nạ của người chơi [Trương thị]: đã hoàn thành 50%.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...