Thẩm Tư Thần nhìn thấy cô thì lập tức tắt điện thoại, cho vào túi quần giấu đi, giả vờ cười tươi như hoa.
Lâm Viên Viên lái xe máy chạy tới, anh nhìn thấy chiếc xe màu hồng phấn kia có chút khựng người.
Cô hỏi - Sao vậy?? Lên xe đi ~!!
Thẩm Tư Thần giật mình nhìn chiếc xe máy màu hồng phấn, cô đưa cho anh một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng phấn nốt, anh nhìn mà có chút choáng váng.
Tưởng là hello kitty hay sao mà sắm toàn đồ màu hồng vậy??
Lâm Viên Viên nhìn anh, nhíu mày hỏi - Không lên xe sao?? Không thích sao??
Thẩm Tư Thần lắc đầu, cầm lấy chiếc mũ kia đội lên, che kín mặt núp sâu vào trong không dám nhìn thẳng.
Lâm Viên Viên nhìn qua gương chiếu hậu có chút hài hước, nói - Bây giờ đi thôi, xuất phát!!
Chiếc xe cứ thế mà từ từ lăn bánh trên đường, rồi về dưới một khu trung cư nhỏ.
Thẩm Tư Thần bước xuống, ngẩng đầu nhìn lên hỏi - Cô sống ở đây sao??
Lâm Viên Viên chuẩn bị tắt máy, đáp - Uhm~~!! Đợi một lát, tôi cất xe rồi dẫn cô lên phòng...!!
Thẩm Tư Thần gật đầu đợi.
Sau khi cất xe máy vào trong láng, Lâm Viên Viên cầm chìa khóa đi tới gần Thẩm Tư Thần, nói - Đi thôi ~!!
Thẩm Tư Thần theo cô lên phòng, đến trước một căn phòng nhỏ nhưng ngăn nắp.
Vừa bước vào, Lâm Viên Viên dẫn anh vào trong, mời Thẩm Tư Thần ngồi xuống uống trà nói chuyện.
Lâm Viên Viên nói - Tôi chỉ là nhất thời tức giận mới kéo anh đi đăng ký kết hôn, còn khiến anh mất việc, thật lòng xin lỗi ~!!
Thẩm Tư Thần gật đầu, ngạc nhiên hỏi - Hai người hôm nay là ai vậy?? Hình như họ rất coi thường cô??
Lâm Viên Viên đáp - Bọn họ là người của Ngụy gia!!
Người đàn ông kia là Ngụy Long, bạn trai của tôi, chúng tôi yêu nhau năm năm.
Tôi đánh đổi cả thanh xuân, không màng danh lợi mà chăm sóc hắn.
Không ngờ, đổi lại chỉ là những lời sỉ nhục tàn nhẫn.
Càng nói, Lâm Viên Viên càng khóc nức nở.
Có lẽ tất cả những sự uất ức, tủi thân kìm nén suốt bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được giải tỏa.
Thẩm Tư Thần đập bàn một cái, giọng điệu vô cùng tức giận - Thật là quá đáng mà!!
Lâm Viên Viên nhìn thấy bàn tay của anh bị mảnh kính trên bàn đâm vào đến chảy máu thì hốt hoảng, nín khóc chạy đi lấy hộp cấp cứu.
Thẩm Tư Thần thấy cô lo lắng, cười nói - Không sao, chỉ là vết thương nhỏ!! Vài ngày sẽ khỏi, không đến mức phải lo lắng thế đâu??
Lâm Viên Viên nhẹ nhàng bôi thuốc rồi băng bó lại vết thương, nói - Không sao?? Anh có biết vết thương do mảnh kính cứa vào vô cùng nguy hiểm không?? Bị nhiễm trùng, rồi bị vi khuẩn vi trùng chui vào, rất dễ mất mạng không??
Thẩm Tư Thần nói - Cô đang lo cho tôi sao??
Lâm Viên Viên thít chặt lại băng gâu, nói - Anh là chồng hợp pháp của tôi!! Nếu mà xảy ra chuyện, tôi sẽ trở thành quả phụ sớm đó?? Tôi còn trẻ, còn yêu đời, không muốn chôn vùi thanh xuân!!
Thẩm Tư Thần bật cười thành tiếng, ôm lấy bàn tay băng bó kia rồi nói - Cô là Lâm Viên Viên, phải không??
Lâm Viên Viên gật đầu, nói - Vừa mới giới thiệu chưa lâu mà, hỏi làm gì??
Thẩm Tư Thần nói - Giới thiệu lại!! Tôi tên là Thẩm Tư Thần, năm nay 25t.
Hiện tại không có việc làm!!
Lâm Viên Viên cũng nói - Tôi tên là Lâm Viên Viên, là một trẻ mồ côi không cha không mẹ, không nơi nương tựa.
Hiện tại 23t, đang làm thực tập sinh tại Công ty Đế Đô ~!!!
Thẩm Tư Thần hỏi - Vậy cô cảm thấy Công ty đó như thế nào??
Lâm Viên Viên thành thật đáp - Chế độ tốt, môi trường làm việc cùng tạm ổn!! Chỉ là, vẫn có ma cũ bắt nạt ma mới, khiến tôi có chút không thoải mái.
Thẩm Tư Thần hỏi - Cô làm việc ở bộ phận nào??
Lâm Viên Viên đáp - Ở bộ phận quản lý thị trường!! Cô quản lý của ban tôi, có chút khó tính, suốt ngày soi mói chỉ chỉ thực tập sinh.
Thẩm Tư Thần hỏi - Vậy cô ta có làm khó cô không??
Lâm Viên Viên đáp - Không chỉ làm khó, mà còn thích sai vặt tôi đủ điều.
Ngày nào cũng như vậy, có chút mệt!!
Thẩm Tư Thần hỏi - Vậy sao cô không nghỉ việc đi??
Lâm Viên Viên xua tay luôn, nói - Mặc dù trong công việc có chút khó chịu, nhưng dù sao đây cũng là công ty con của Tập đoàn Thẩm thị.
Đãi ngộ cho nhân viên tốt, thỉnh thoảng sẽ được tiền thưởng, ngu gì mà nghỉ việc chứ??
Với lại tôi bây giờ, còn phải kiếm tiền nuôi anh nữa, nghỉ việc ở đó thì sau này đi làm ở đâu cũng vậy??
Cô đột nhiên đổi chủ đề, nói - Không nói đến vấn đề này nữa!! Anh đói chưa, để tôi nấu chút đồ ăn??
Vốn tưởng xem mắt gia đình bạn trai xong sẽ ăn ở khách sạn luôn, ai ngờ còn chưa kịp ăn gì đã phải tức giận bỏ đi ~!!
Thẩm Tư Thần lập tức gật đầu nói - Được!! Đây là nhà cô mà, tôi chỉ ở ké một thời gian thôi.
Sau này tìm được công việc nào lương cao, tôi sẽ ra ngoài.
Lâm Viên Viên đứng dậy, đi vào trong gian bếp nấu gì đó.
Thẩm Tư Thần ở bên ngoài thì ngồi suy nghĩ gì đó, đột nhiên chuông điện thoại reo lên.
Nhìn tên trên điện thoại là "Trợ lý Kim", Thẩm Tư Thần mới nhấc máy nghe, hỏi - Chuyện gì??
Người ở đầu dây bên kia thì đang không ngừng gõ bàn phím hết công suất, nghiêng đầu kẹp điện thoại nói - Thiếu chủ, bây giờ cậu có muốn bản hợp đồng hôn nhân không?? Tôi gửi vào email của cậu nhé??
Thẩm Tư Thần gật đầu, nói - Uhm, gửi đi ~!! Tôi xem một chút, rồi gửi cả giấy tờ hợp pháp nữa!! Giúp tôi mời một luật sư giỏi luôn.
Trợ lý Kim đáp - Vâng thưa thiếu chủ!! Văn bản sẽ sớm được gửi qua email của thiếu chủ!!
Thẩm Tư Thần hỏi - Vậy cậu tiện thể giúp tôi điều tra xem Tập đoàn Vân Sơn của Ngụy gia, tôi muốn biết bọn họ là ai??
Trợ lý Kim đáp - Vang thưa thiếu chủ!! Tất cả những gì điều tra được, tôi sẽ gửi tới tin nhắn của anh trong vài phút nữa!!
Thẩm Tư Thần nói rồi tắt máy - Uhm ~!!
Cũng không phải đợi lâu, tin nhắn điện thoại kêu tinh tinh rất nhiều.
Thẩm Tư Thần mở điện thoại xem văn bản hợp đồng hôn nhân một lúc, nhắn tin trả lời
- "Cũng được, OK!!"
Rồi xem tất cả tin nhắn, một dãy chữ như biết chuyển động nhìn mà hoa cả mắt.
Thẩm Tư Thần nhìn, bắt đầu xoa trán rồi nói - Ngụy gia này đúng là không biết trời cao đất dày!!
Nói xong liền lập tức nhắn tin lại
- "Hôm nay trời nắng to, hủy hết tất cả hợp đồng với Tập đoàn Đế Đô đi!! Tôi không muốn Ngụy gia xuất hiện tại Vân Hải...!!
Trở ly Kim vậy mà đã xem luôn, đáp
- "Tại sao?? Bọn họ đắc tội thiếu chủ sao??"
- "Không!! Đắc tội vợ tôi mà!!"
- "Vâng, tôi làm ngay!!"
- "Xong việc thì về nhà mà ngủ, thời gian này anh không cần phải tới đưa đón tôi nữa đâu??"
- "Vâng thưa thiếu chủ!!"
- "Nè, anh không có thắc mắc chút gì sao??"
- "Thưa Thiếu chủ, không có!!"
Hai người cứ nhắn tin như vậy, Lâm Viên Viên bước ra nói - Ăn thôi!! Nhà hết gạo rồi, hôm nay ăn đỡ phở nha ~??
Thẩm Tư Thần bỏ điện thoại xuống, cầm tô Phở hít hà không ngừng, vui vẻ khen - Thơm quá đi!! Đây là lần đầu tiên tôi ăn đó!?
Lâm Viên Viên nhìn anh, đáp - Vậy sao?? Thật tội nghiệp, vậy anh ăn luôn phần của tôi đi!! Dù sao, tôi cũng không đói!!
Thẩm Tư Thần đẩy bát về phía cô, nói - Cô ăn phần này đi, tôi ăn của cô!!
Lâm Viên Viên định lấy lại bát của mình, thì thấy anh đã hút xùn xụt từ bao giờ.
Bất đắc dĩ nhìn bát của mình, gắp một quả trứng thả vào trong bát của Thẩm Tư Thần, nói - Anh ăn đi, tôi không thích ăn trứng!!
Thẩm Tư Thần nhìn quả trứng rồi nhìn cô hỏi - Nhà hết trứng rồi sao??
Lâm Viên Viên đáp - Đây đã là quả cuối cùng rồi, mau ăn đi nó nguội mất ngon!!
Thẩm Tư Thần bật dậy đứng lên, gắp một miếng trứng đút vào miệng của Lâm Viên Viên nói - Mau ăn đi!! Sau này, tôi trông cậy vào cô!!
Lâm Viên Viên bị một màn này làm cho bất ngờ mà đỏ mặt, khuôn mặt bỗng hồng hào nhìn có chút....!đáng yêu!!
Khung cảnh đột nhiên tạm ngừng vậy, bầu không khí có chút hường phấn.
Cứ tưởng sẽ xuất hiện vài quả trái tim bay lơ lửng trên không trung, bao quanh hai người.
Nhưng đời đâu như là mơ, hiện thực lại vô cùng tàn khốc ah~!!!
Thẩm Tư Thần đã trở về chỗ của mình, ăn hết tô phở.
Nhìn thấy cô vẫn còn thất thần thì gọi - Lâm Viên Viên!! Lâm Viên Viên!!
Lâm Viên Viên vẫn không có chút động tĩnh gì, ngơ ngác nhìn anh.
Thẩm Tư Thần tới gần, hướng tai hét lớn - LÂM - VIÊN - VIÊN!!
Lâm Viên Viên bị anh hét vào tai, cuối cùng cũng bừng tỉnh hẳn.
Nhìn thấy Thẩm Tư Thần đã ngồi đối diện, còn cười rất vui vẻ, tim của Lâm Viên Viên càng thêm đập mạnh hơn như sắp bay ra khỏi lồng ngực.
Cô không hiểu nổi mình, rốt cuộc đang bị làm sao??
Lâm Viên Viên ăn xong, xu dọn bát đĩa thì trời cũng chuyển tối.
Thẩm Tư Thần thì hay rồi, ngồi xem TV rất tự nhiên.
Chốc chốc lại nen nén nhìn cô, rồi tự cười một mình.
Lâm Viên Viên bước ra, ngồi đối diện với anh rồi đặt một tờ giấy lên bàn nói - Đây là hợp đồng hôn nhân trong vòng ba tháng, anh xem xem có được không rồi ký tên nhé??
Thẩm Tư Thần ngơ ngác một lúc, cầm lên đọc rồi nói - Đây là cô....!đang tính bao nuôi tôi ah??
Lâm Viên Viên gật đầu, đáp - Đúng là thế!! Sau ba tháng, chúng ta sẽ ly hôn!! Trong vòng ba tháng, tôi cũng sẽ giúp anh tìm được một công việc tốt nhất, lương nhất định sẽ cao.
Đủ để anh trang trải cuộc sống.
Thẩm Tư Thần câm nín, không trả lời.
Lâm Viên Viên nhìn anh, nói - Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh!!
Thẩm Tư Thần ngơ ngác một lúc, cúi xuống ký tên.
Lâm Viên Viên cũng ký tên vào tờ giấy rồi đứng dậy, nói - Anh một bản, tôi một bản!!
Cô vươn vai một cái rồi nói - Tôi đi tắm đây!!
Thẩm Tư Thần thế mà gật đầu một cái, cô quay lưng đi vào trong phòng tắm.
Chuông điện thoại lại réo lên, Thẩm Tư Thần bắt máy nghe luôn.
Vẫn là trợ lý Kim, cậu ta hỏi - Thiếu chủ, cậu đã xem xong chưa?
Thẩm Tư Thần nói - Không cần nữa!! Bổn thiếu gia được người khác bao nuôi rồi!!
Trợ lý Kim nói xong liền tắt máy - Vâng thưa thiếu chủ!!
Thẩm Tư Thần mất một lúc lâu mới hoàn hồn, nhìn điện thoại nói - Chuyện này không phải nên bất ngờ sao??
Cậu ta lại bình chân như vại vậy, không có chút lo lắng sao??
Anh càng nghĩ càng cảm thấy, mình có chút dở khóc dở cười.
Vậy mà lại đi quan tâm đến việc Trợ lý Kim, cảm thấy như thế nào??
Có thắc mắc, có buồn bực hay chán nản không?
Không biết mình lại đang bị làm sao đây, chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi.
Rốt cuộc là làm sao vậy??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...