...********Thứ tư**********...
Hai năm sau.
Thẩm Mộng Chi cuối cùng cũng chờ được cái ngày này, tất cả đều nằm trong sự khống chế của cô.
Thẩm Lan học xong đại học vừa ra trường đã bị cô lôi về Thẩm gia, Thẩm ba và Thẩm phu nhân có chút khó tin, nhìn hai người không hiểu.
Trong phòng riêng của Thẩm gia!!!
Thẩm Mộng Chi giả vờ yếu đuối nói - Ba mẹ, Mộng Mộng không muốn lấy cái tên tàn phế đó đâu??
Thẩm ba bất lực, dỗ dành cô - Con gái ngoan, ba thật sự không nỡ để con gả cho Phó tam gia đó? Nhưng người nhà họ Phó, nhất quyết muốn con gả qua đó!!
Thẩm Mộng Chi khóc nức nở, mếu máo nói - Cơn không biết, con không biết!! Con không gả cho tên tàn phế đó đâu??
Thẩm phu nhân bên cạnh an ủi nói - Ba nó à, Mộng nhi đã không muốn gả hay là ông từ chối đi!!!
Thẩm ba gắt lên, mắng - Bà tưởng tôi không muốn sao?? Nhưng người ta cứ nhất quyết muốn Thẩm gia chúng ta gả con gái qua đó, thì tôi biết phải làm sao?? Thẩm gia chúng ta duy nhất chỉ có một cô con gái là Tiểu Mộng Chi thôi...!!
Thẩm Mộng Chi lau nước mắt, chỉ đợi câu nói kinh điển này, liền nói - Thẩm gia chúng ta vẫn có một cô con gái mà!!
Thẩm ba và Thẩm phu nhân nhìn nhau, rồi nhìn cô nói - Ý con là Thẩm Lan hả??
Thẩm Mộng Chi gật đầu nhẹ một cái, Thẩm ba xoa xoa tay từ chối - Làm sao được? Con bé đó chỉ là con nuôi Thẩm gia, nếu gả thay mà bị phát hiện chúng ta chết chắc!!
Thẩm Mộng Chi nói - Ba à, nếu chúng ta không nói, ai biết??
Thẩm ba nói - Trời biết, đất biết, Thẩm Lan biết!! Con không sợ nó không cẩn thận nói ra, sẽ gây ra tai họa sao??
Thẩm Mộng Chi cười lạnh - Thì sao?? Nó nhất định, sẽ không dám nói ra sự thật đâu!! Dù sao, nó cũng là một tay con nuôi lớn, sẽ không dám làm ra chuyện phản chủ chứ??
Thẩm ba nhíu mày nói - Con có chắc nó sẽ nghe lời, giấu kín bí mật đó rồi gả qua Phó gia không?? Ba sợ!!!
Thẩm Mộng Chi nũng nịu, ôm tay ông nói - Ba à, bây giờ còn cần suy nghĩ sao?? Nếu còn sợ hãi đủ thứ, con sẽ bị người ta ép gả đó, nữ nhi không muốn đâu?
Thẩm ba bây giờ chẳng biết làm sao, không thể gả con gái qua đó lại không muốn đắc tội với Phó gia, ông đang bất lực trước tình cảnh này.
"Không lẽ lại ép gả con gái yêu quý, bảo bối của mình sang hầu hạ cái tên tàn phế đó?? Nữ nhỉ của mình chắc chắn sẽ trở thành quá phụ sớm mất thôi...!!"
Thẩm Mộng Chi nói - Dù sao khi con trưởng thành đều ở bên Mỹ học tập, chắc chắn mọi người sẽ không nghi ngờ gì đâu??
Thẩm phu nhân nói - Ông không cần suy nghĩ nữa?? Con gái chúng ta không muốn gả thì đổi người, dù sao Thẩm gia vẫn còn một cô con gái nuôi suốt 10 năm cũng đến lúc trả nợ rồi!!
Thẩm ba bất đắc dĩ mà gật đầu đồng ý, Thẩm Mộng Chi hớn hở gọi - Trần quản gia~~? Bà đâu rồi, lên đây!!
Trần quản gia nghe thấy cô gọi, lập tức chạy lên phòng gõ cửa - Tiểu thư, có chuyện gì vậy ah??
Thẩm Mộng Chi ra lệnh - Gọi Thẩm Lan lên đây, tôi có chuyện cần nói!!
Trần quản gia lập tức đi ngay, 5p sau bà đưa Thẩm Lan lên phòng rồi đóng chặt cửa lại.
Thẩm Lan ngơ ngác không hiểu gì, nhìn ba người đang nhìn mình thì cúi đầu chào - Ông chủ!! Bà chủ!! Tiểu thư!! Không biết có chuyện gì mà gọi con gấp vậy??
Thẩm Mộng Chi đứng dậy nói - Em từng nói sẽ trả ơn chị đã cưu mang em nhỉ??
Thẩm Lan cảm thấy có điều chẳng lành, gật đầu nhẹ một cái.
Thẩm Mộng Chi lại tiếp, ngoắc ngoắc cổ tay nói - Vậy đến lúc trả ơn rồi, gả thay chị đi!!
Thẩm Lan hơi ngạc nhiên, nhìn cô nói - Gả thay?? Gả cho ai??
Thẩm Mộng Chi nói - Phó tam gia - Phó Hằng!!
Thẩm Lan ngạc nhiên hỏi lại - Là do hứa hôn sao?? Là lúc còn nhỏ hay là liên hôn thương mại??
Thẩm Mộng Chi đáp - Vừa là hôn ước vừa liên hôn giữa các gia tộc!!
Thẩm Lan lại hỏi - Vậy, anh ta bị sao mà chị muốn em gả thay?? Chị không thích anh ta hay vì lý do khác??
Thẩm Mộng Chi sự nhẫn lại đã đạt cực điểm, mắng - Này, ai cho cô có cái quyền tra hỏi bổn đại tiểu thư hả?? Đừng tưởng chúng ta thân thiết, thì có thể mặc sức hỏi những chuyện không liên quan!!
Thẩm Lan cúi đầu, nói - Em chỉ muốn biết nguyên nhân và cả lý do, cũng không được sao??
Thẩm Mộng Chi cười tươi, bước lại gần đến khi ép Thẩm Lan áp sát vào tường nói - Tên đó là một tên tàn phế, liệt nửa người.
Gia đình đó cứ nhất quyết Thẩm gia gả con gái qua đó, nhưng tôi không muốn gả chỉ có thể dùng cô gả thay.
Dù sao tuổi tác chúng ta cũng không quá chênh lệnh gì??
Thẩm Lan thất thần, quỳ xuống nói - Vậy tức là chị không thích hắn ta rồi!!
Thẩm Mộng Chi cúi xuống, nhìn nàng mà nâng cằm nói - Vấn để ở đây, không phải là tôi thích hay không, mà là không muốn gả cho tên tàn phế đó!!
Thẩm Mộng lẩm bẩm trong miệng, nói gì đó mà Thẩm Mộng Chi không nghe thấy được.
Cô hỏi - Cô nói gì vậy? Nói to lên!!
Thẩm Lan ngước lên nhìn, đôi mắt đã đẫm lệ từ khi nào, mấp máy môi nói - Được, em gả!!
Thẩm Mộng Chi có chút bất ngờ, không hiểu được tại sao Thẩm Lan lại đồng ý gả thay.
Đặc biệt còn cảm thấy cô bé mít ướt ngày nào vẫn còn đó, không có một chút thay đổi nào!!
Thẩm Mộng Chi đứng dậy, nói - Được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi!! Tháng sau là ngày cưới, chuẩn bị đi cho kịp thời gian!!
Thẩm Lan đứng dậy, lau những giọt nước mắt lăn trên má rồi cúi đầu lễ phép chào bọn họ, rồi đi không quên đóng cửa.
Thẩm ba nhìn hỏi - Có thật sẽ không xẩy ra chuyện gì bất chắc không??
Thẩm Mộng Chi không trả lời, ngoảnh mặt đi ra ngoài.
Thẩm phu nhân nhìn bóng dáng cô rồi đi mất, có chút chua xót nói - Không biết chúng ta nhận nuôi Thẩm Lan là đúng hay sai đây?
Thẩm ba nói - Chuyện gì đã qua đừng quá để ý làm gì!! Chúng ta hướng tới tương lai đi, có khi làm vậy cũng tốt!! Cứu một mạng hơn xây bảy tòa tháp mà!!
...****************...
Thẩm Mộng Chi ở trên sân thượng hóng gió, không biết trong lòng rốt cuộc đang rối rắm chuyện gì mà cứ ngẩng đầu lên trời nhìn trăng.
Ánh trăng hôm nay rất tròn trịa và sáng chói, Thẩm Lan nhìn mà có chút nực cười, tâm trạng cũng vơi bớt đi ưu phiền.
Tiểu Điệp chui ra khỏi Huyết Linh Châu nói - Tỷ tỷ!? Mặc dù em không hiểu là chị muốn làm gì, nhưng có nhất quyết phải ép bản thân đến mức này sao??
Thẩm Mộng Chi nói - Vậy có biết, mọi chuyện đều phụ thuộc vào vận mệnh của chính mình không?? Không phòng bị, không ngăn cản cứ để nó diễn ra một cách tự nhiên cũng là một cách thuận theo thiên ý không??
Tiểu Điệp ngồi trên bờ tường, nhìn trăng đáp - Em cũng không biết nữa?? Từ lúc em mở ý thức thì cảm xúc của bản thân đã không có rồi, không thể nào cảm nhận được hỉ nộ ái ố của con người...!!
Thẩm Mộng Chi cười nói - Không cảm nhận cũng tốt, làm con người mệt lắm..
!! Luôn bị cảm xúc chi phối, muốn làm nhưng lại buông bỏ, rất khó chịu!!
Tiểu Điệp không nói gì, cả hai người đều ngẩng đầu ngắm trăng mà không biết có người đang nhìn mình.
Thẩm Lan ở phía sau nhìn cô nói một mình như đang tâm sự với ai, cảm tưởng không khí rất kỳ dị.
Cơn gió thổi qua cũng lạnh lùng, đoán chắc rằng đã bước vào mùa đông, Thẩm Lan co rúm lại một chỗ nhìn cô.
Không phải Thẩm Lan có sở thích nghe lén, chẳng qua lúc nãy cảm thấy ở trong phòng rất ngột ngạt lên chạy lên sân thượng hóng gió.
Nghe được những lời đó từ đầu đến cuối, quả thật Thẩm Lan không hiểu cô có chuyện gì mà đau lòng như vậy??
Chỉ là cảm thấy, Thẩm Mộng Chi có ra nhiều chuyện giữ trong lòng mà chưa từng nói ra.
Trước đây có Lãng Thiên Hành ở bên dỗ dành cô, còn bây giờ bên cạnh Thẩm Mộng Chi chẳng có ai bầu bạn.
...****************...
Thẩm Mộng Chi thấy chán mở điện thoại lên xem, hóa ra hôm nay là lễ hội Halloween bảo sao ánh trăng có chút u ám và kì lạ như vậy??
Tiểu Điệp quay lại nhìn cô thì giật mình khi bị hù.
Thẩm Mộng Chi cầm chiếc mặt nạ tự chế từ bao giờ, xuất hiện trước mặt Tiểu Điệp khiến nó suýt nữa thì ngã văng xuống lầu.
Tiểu Điệp ôm ngực nói - Tỷ tỷ à, sao dọa em??
Thẩm Mộng Chi gỡ mặt nạ xuống nói - Hôm nay là Halloween, lễ hội hóa trang mà!! Cho kẹo hay bị ghẹo, chả nhẽ em không biết??
Tiểu Điệp lắc đầu thở dài nói - Không có, chưa từng nghe qua!!
Thẩm Mộng Chi đột nhiên lấy ra một cái mặt nạ khác, còn lôi ra một quả bí ngô bị cắt nhăn cât nhở tạo hình có chút ố dề vẫn không thiếu phần ghê rợn...!!!
Tiểu Điệp cầm cả hai thứ nói - Tỷ tỷ, chị cho em sao??
Thẩm Mộng Chi gật đầu hỏi - Thích không??
Tiểu Điệp nói - Thích!! Rất thích!!
Thẩm Mộng Chi cười cười, nhìn Tiểu Điệp vui vẻ chơi với món đồ chơi kia một cách vô cùng thích thú.
Thẩm Lan ở phia sau cũng có chút sợ hãi, mặt nạ biết cử động, quả bí ngô còn bay qua bay lại trên cao, Thẩm Mộng Chi còn nhìn nó có chút vui vẻ như có thể nhìn thấy ai đó vậy??
Thẩm Lan run rẩy, co rúm tại chỗ nhìn hai người chơi đùa, cười nói vô cùng vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...