- Bác sĩ John Jason, tất cả đều không phải là lỗi của ông.
- Thẩm Mộng Chi an ủi nói.
John Jason nhìn cô vui vẻ, nhưng ánh mắt tràn đầy sự buồn bã.
Thẩm Mộng Chi lập tức đổi chủ đề - William, cậu thích chơi guitar sao? Có tiện ở đây đàn một khúc không?
William bị hỏi đến thì gãi đầu, khuôn mặt đỏ bừng đến xấu hổ nói - Biết chút chút, nhưng khá ổn.
- Vậy đánh một bản nhạc đơn giản đi ~!! - Thẩm Mộng Chi năn nỉ mãi, William mới gật đầu đáp - Được!!
William cầm cây đàn guitar gẩy một khúc, âm thanh vang ra nó.....!vừa não nề vừa khó nghe.
John Jason nghe thấy liền quát lên - Ngừng lại, khó nghe chết đi được, không biết đàn thì đừng có đàn.
William nhìn tất cả mọi người trong cửa hàng đều có vẻ khó chịu với âm thanh của cậu, cộng với khuôn mặt tức giận của ông nội mình thì buồn bã buông ra không gẩy nữa.
Thẩm Mộng Chi thấy tình hình không ổn, đột nhiên lên tiếng - Có thể cho tôi mượn đàn một chút không?
William buồn bã đưa cho cô, Thẩm Mộng Chi cầm lấy, nhẹ nhàng chỉnh sửa vài dây, xong liền vừa đàn vừa hát.
"Heart beats fast
Colors and promises
How to be brave?
How can I love when I'm afraid to fall?
But watching you stand alone
All of my doubt suddenly goes away somehow
One step closer
I have died every day waiting for you
Darling, don't be afraid
I have loved you
For a thousand years
I'll love you for a thousand more
Time stands still
Beauty in all she is
I will be brave
I will not let anything take away
What's standing in front of me
Every breath
Every hour has come to this
One step closer
I have died every day waiting for you
Darling, don't be afraid
I have loved you
For a thousand years
I'll love you for a thousand more
And all along I believed I would find you
Time has brought your heart to me
I have loved you for a thousand years
I'll love you for a thousand more
One step closer
One step closer
I have died every day waiting for you
Darling don't be afraid
I have loved you
For a thousand years
I'll love you for a thousand more
And all along I believed I would find you
Time has brought your heart to me
I have loved you for a thousand years
I'll love you for a thousand more"
Dịch nghĩa...!!
Trái tim đập rộn ràng
Muôn sắc màu và những lời hứa hẹn
Làm sao để em trở nên can đảm?
Làm sao em có thể yêu anh
Khi em lo sợ vấp ngã
Nhưng khi nhìn anh đứng đơn độc một mình
Tất cả những ngờ vực của em không hiểu sao bỗng nhiên tan biến.
Gần thêm một bước nữa thôi
Em héo úa từng ngày để đợi chờ anh
Anh yêu ơi, đừng lo sợ nhé
Em đã yêu anh được
Một ngàn năm rồi
Em sẽ còn yêu anh
Thêm một ngàn năm nữa
Thời gian như ngừng trôi
Cô ấy thật xinh đẹp
Em sẽ trở nên can đảm
Em sẽ không để bất cứ thứ gì lấy đi
Những gì đang ở trước mắt em đây
Từng hơi thở
Từng thì giờ đến giây phút này
Gần thêm một bước nữa thôi
Em héo úa từng ngày để đợi chờ anh
Anh yêu ơi, đừng lo sợ nhé
Em đã yêu anh được
Một ngàn năm rồi
Em sẽ còn yêu anh
Thêm một ngàn năm nữa
Và suốt quãng thời gian đó em đã tin rằng
Em sẽ tìm thấy anh
Thời gian đã đưa
Trái tim anh đến với em
Em đã yêu anh được
Một ngàn năm rồi
Em sẽ còn yêu anh
Thêm một ngàn năm nữa
Gần thêm một bước nữa thôi
Em héo úa từng ngày để đợi chờ anh
Anh yêu, đừng lo sợ nhé
Em đã yêu anh được
Một ngàn năm rồi
Em sẽ còn yêu anh
Thêm một ngàn năm nữa
Và suốt quãng thời gian đó em đã tin rằng
Em sẽ tìm thấy anh
Thời gian đã đưa
Trái tim anh đến với em
Em đã yêu anh được
Một ngàn năm rồi
Em sẽ còn yêu anh
Thêm một ngàn năm nữa"
Mọi người đều nồng nhiệt vô tay, Thẩm Mộng Chi vui vẻ cúi đầu cảm ơn, Lãng Thiên Hành làm như không có gì lạ.
Chỉ riêng hai ông cháu nhìn đến trơ mắt, há hốc mồm kinh ngạc.
John Jason ngạc nhiên hỏi - Thẩm Mộng Chi, cháu cũng biết đánh đàn guitar sao?
- Cũng là sao ah? Chỉ là ngứa tay đánh đại thôi ah!! - Thẩm Mộng Chi trả lại đàn cho William rồi vui vẻ nói.
- Hôm qua, ta nhìn thấy cháu kéo violin đó!! Không ngờ cháu còn biết đánh guitar, thật là đa tài đa nghệ.
- John Jason không ngừng khen ngợi tài năng của cô.
Lãng Thiên Hành ở bên cạnh cũng chen lời vào - Tiểu thư không chỉ biết đàn mà còn biết nhảy múa, ca hát, thư pháp.
Công dung ngôn hạnh, cầm kì thi họa, thơ từ ca phú, ....!tiểu thư đều đã học từ nhỏ.
Tất cả gia sư từng dạy tiểu thư đều nói "Cô ấy là thiên tài, học một hiểu mười, tôi không có gì để dạy cho tiểu thư nữa."
Thẩm Mộng Chi nghe tới đây thì trừng mắt nhìn Lãng Thiên Hành, hắn ta làm như không nhìn thấy, gọi nhân viên nhanh chóng bê nước lên.
William và John Jason đều nghe đến bất ngờ, nhìn nhau rồi đồng thanh nói - Thẩm Mộng Chi/chị gái, thật sự là thiên tài!!
William mặt đỏ bừng hỏi - Chị gái, không biết có nhận đệ tử không?
- Không!!! - Thẩm Mộng Chi và Lãng Thiên Hành đồng thanh nói, đập bàn một cái thật mạnh - Đừng hòng!!
- Tiểu thư, cơ thể bây giờ vẫn còn yếu không thể lao lực quá độ mà dạy một tên ngốc như cậu William đây được!! - Lãng Thiên Hành nhìn cậu trừng mắt đen láy của mình buông lời cảnh cáo - Tốt nhất, cậu tránh xa tiểu thư ra!!
William bị nói như vậy cũng chỉ biết câm nín, tại Lãng Thiên Hành nói đúng, cậu không thể phản bác, cúi đầu không nói gì.
Nữ nhân viên bê ra mấy cái ly ra, đặt trên bàn kính cẩn nói - Đồ uống của quý khách đây ạ!!
- Cảm ơn!! - Thẩm Mộng Chi lấy ly trà sữa trân châu đường đen của mình và cốc đào ép đưa cho Lãng Thiên Hành nói - Uống đi!!
- Vâng thưa tiểu thư!! - Lãng Thiên Hành cầm lấy ly cô đưa nói.
William nhìn nữ nhân viên nói - Lấy cho tôi hai suất mỳ ý, hai suất đùi gà chiên, bốn xuất khoai tây chiên và bốn cốc nước Pepsi.
Cảm ơn!!
Nữ nhân viên gật đầu rồi đi vào trong.
William nhìn cô hỏi - Thật sự không được sao??
- Không phải là tôi không dạy.
Mà là tôi chuẩn bị làm thủ tục nhập học rồi, không có thời gian rảnh dạy cậu.
Thẩm Mộng Chi vừa nói vừa hướng ánh mắt của mình về phía John Jason, William cũng nhìn theo hướng ánh mắt của cô chĩa về phía ông ngoại mình, vẻ mặt vô cùng nghi vấn.
John Jason đang uống ly cà phê cappuccino của mình, cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, liền nhìn lên thấy hai người kia đều chĩa về phía mình, hắng giọng bỏ ly xuống bàn hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
William hỏi - Ông ngoại, bây giờ đã vào nửa học kỳ một rồi.
Sao Thẩm Mộng Chi lại chuẩn bị nhập học.
John Jason trả lời - Vì Thẩm Mộng Chi, đã đăng ký chuyển trường trước.
Sau đó thì đi phẫu thuật thay tim ở bệnh viện, ông làm bác sĩ ca phẫu thuật đó.
Bây giờ đang trong thời gian chăm sóc và dưỡng thương, phải mất vài tuần nữa mới có thể hoàn toàn hồi phục mà đi học, tránh vận động mạnh.
- Thẩm Mộng Chi, chị đăng ký học ở trường nào? - William đột nhiên hỏi cô, Thẩm Mộng Chi trả lời - USA Private Day Schools, tôi làm du học sinh ở đó!!
William hoảng hốt giật mình mà bật dậy - Oh, đó là ngôi trường tốt nhất nước Mỹ đó?? Chị gái, học rất giỏi phải không? Dạy tôi học đi, tôi cắn răng cắn cổ, tôi lạy chị đó, dạy tôi đi được không?
Lãng Thiên Hành ở bên cạnh trừng mắt cảnh cáo cậu - Cậu không nghe thấy ông ngoại cậu nói gì sao? Cô ấy trong thời gian nghỉ ngơi không được làm việc gì quá đáng.
William không những không sợ mà còn to mồn - Dạy tôi học chứ có bảo chị ấy đi chết đâu, làm gì mà anh như vậy?
Lãng Thiên Hành còn đang định nói gì đó, Thẩm Mộng Chi kéo hắn ta xuống rồi nói - Được rồi, tôi dạy cậu!! Thứ tư và thứ bảy, tôi rảnh, đến nhà tôi đi!!
- Tiểu thư, không.....!! - Lãng Thiên Hành chuẩn bị phản đối, Thẩm Mộng Chi chặn họng bằng cách bịp miệng hắn ta lại rồi cười nói với William - Được chứ?
- Tất nhiên là được rồi, tôi cầu mà không được!! - William đột nhiên nhớ ra gì đó nói - Nhưng tôi còn chưa biết nhà chị?
- Ăn xong, tôi dẫn đi cho biết nhà biết cửa!! - Thẩm Mộng Chi nói xong cũng là lúc nữ phục vụ bê ra đồ ăn.
Vì Thẩm Mộng Chi vẫn chưa hồi phục không thể ăn hay uống đồ có dầu mỡ và ga, Lãng Thiên Hành xắn tay áo lên bóc đùi gà, lấy hết thịt cho vào bát của cô.
Thẩm Mộng Chi nhìn mà không thể nói, chỉ biết cặm cụi ăn từng miếng.
Nước ga cũng bị Lãng Thiên Hành tịch thu, cô cố chấp muốn lấy nhưng không được.
William nhìn một màn này, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Quay sang thì thầm với ông ngoại, mới biết Lãng Thiên Hành là vệ sĩ kiêm anh trai chăm lo sức khỏe của Thẩm Mộng Chi khi sống ở đây.
Bọn họ ăn xong, John nhìn đồng hồ đeo tay hô lên - Xong rồi, tới ca trực của tôi rồi.
Xin phép!!
Nói xong liền đi luôn, để lại bọn họ ngơ ngác.
Thẩm Mộng Chi cùng với William vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, Lãng Thiên Hành thanh toán xong cũng ra ngoài theo.
Thẩm Mộng Chi cứ cảm thấy mình quên gì đó, nhưng lại không cách nào nhớ ra, lắc đầu coi như đã quên đi.
Bọn họ ngồi trên một chiếc xe ôtô của William, theo lời chỉ dẫn của Lãng Thiên Hành, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cửa của một căn biệt thự xa hoa tráng lệ nhưng không quá cầu kỳ.
Hai bên cánh cổng được kết bằng hoa giấy đỏ, tạo lên khung cảnh giống như bước vào thế giới cổ tích.
Bước vào trong, William thấy một sân vườn rộng rãi, xung quanh toàn là các loại hoa màu sắc lung linh huyền ảo mà cậu chưa từng thấy.
Đi tiếp vào trong, William nhìn thấy một đài phun nước còn rộng hơn cái ở trường cậu.
Thầm trầm trồ cảnh sắc nơi đây, cậu đột nhiên thấy thứ gì mền mền cọ cọ vào chân.
William giật mình lùi lại phía sau, ôm lấy Lãng Thiên Hành sợ hãi hét lên - Cái....!cái gì vậy?
Lãng Thiên Hành nghe thấy tiếng hét của William cũng nhìn xuống, Thẩm Mộng Chi lúc đó cũng có mặt.
Cả hai nhìn cái thứ trăng trắng mền mền nhỏ nhỏ đang cựa quậy, lại nhìn cái tên đang ôm chặt Lãng Thiên Hành, Thẩm Mộng Chi nhìn mà bụm miệng bật cười.
- Chỉ là một chú mèo con thôi mà!! Cậu sợ sao? - Lãng Thiên Hành nói, thấy William run rẩy thì càng thêm muốn kiêu kích.
William sợ hãi ôm chặt lấy Lãng Thiên Hành, mặc kệ giọng điệu của hắn có kiêu kích bao nhiêu - Mau.....!Mau bắt nó đi!!
Thẩm Mộng Chi giật mình khi thấy hành động này của cậu, vội ôm lấy chú mèo con nói - Sao phải bắt? Giới thiệu với cậu William, đây là Ly Miêu - con sủng vật nhỏ của Lãng Thiên Hành.
Còn con đen xì xì này là Hắc Liên - cũng là sủng vật nhỏ của Lãng Thiên Hành, bọn chúng từ nhỏ đã do Lãng Thiên Hành và tôi chăm sóc.
Thẩm Mộng Chi lại tiếp - Bọn nó không khác gì con cái chúng tôi.
William vẫn sợ hãi, ôm chặt lấy Lãng Thiên Hành không buông nói - Ai....ai lại coi động vật là con cái chứ?
- Mau buông ra!! - Lãng Thiên Hành không nhịn được cơn tức giận quát, William vẫn không buông lắc đầu nói - Không buông!!
Thẩm Mộng Chi lắc đầu thở dài, mang hai con mèo ra sau vườn.
Quay trở lại vẫn như vậy nói - William, mau buông ra!! Anh ấy còn phải nghỉ ngơi, cậu ôm vậy anh ấy ngột thở chết mất!!
William nhìn dưới chân đã không còn động vật nhỏ nào nữa mới nhảy xuống, hắng giọng nói - Xin lỗi, anh có sao không?
Lãng Thiên Hành lạnh lùng nói, rồi vào trong nhà - Không sao!! Sau này tránh xa tôi, càng xa càng tốt!!
William tức giận dậm chân nói - Tôi không thèm!! Một tên vừa lạnh lùng vô tình như khúc gỗ vậy, ai thèm đến gần chứ.
William thấy người đã đi rồi, hừ lạnh một cái - Hừ! Đúng là tên đầu gỗ mà.
Thẩm Mộng Chi không vui, mặt nghiêm nghị nói - William, cậu tốt nhất đừng có ý gì với anh ấy! Nếu có thì nhanh chóng buông bỏ đi, vì anh ấy....!nhất định sẽ không yêu cậu đâu.
William đỏ mặt ấp úng nói - Tôi thì có ý gì chứ? Thích tên đầu gỗ đó ư, sao có thể chứ?
- Đừng giả biện nữa! Những gì cậu nghĩ đều viết hết lên mặt rồi, chỉ là cậu không để ý thôi.
Tôi chỉ nhắc vậy, sau này có xẩy ra chuyện gì thì cũng đừng đến tìm tôi giúp đỡ.
- Thầm Mộng Chi nói xong cũng bước vào trong.
William bị nói trúng tim đen, suy nghĩ gì đó cân nhắc kĩ rồi mới bước vào trong căn biệt thự rộng lớn này.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Cuộc sống thảnh thơi của Thẩm Mộng Chi cứ thế diễn ra, William vẫn thường xuyên tới đây, Lãng Thiên Hành mỗi lần thấy cậu vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng không muốn tiếp xúc quá thân mật.
William mỗi lần thấy hắn ta đều lải nhải không ngừng như người đang yêu vậy, Lãng Thiên Hành thì lại mặc kệ cậu bỏ vào trong phòng nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng, Thẩm Mộng Chi có dạy hắn học áp dụng kiến thức trên lớp làm bài tập.
William nhìn vậy thôi chứ học cũng được, tiếp thu cũng nhanh, chẳng mấy chốc hai tiếng đã kết thúc.
William thường xuyên bảo cô dạy cậu ta chơi guitar, năn nỉ nhiều đến nỗi Thẩm Mộng Chi cũng phải mền lòng mà lén lút dạy William sau lưng Lãng Thiên Hành.
Khó khăn lắm mới qua mặt được Lãng Thiên Hành, William mới chỉ học được có một đoạn coi như biết cách chỉnh dây sao cho đúng thôi.
Buổi tối hôm trước khi nhập học, Thẩm Mộng Chi ở trong phòng sắp xếp đồ đạc vào trong vali của mình.
Lãng Thiên Hành để cô có không gian riêng tư nên không muốn làm phiền, trở về phòng làm luận văn đi.
Thẩm Mộng Chi trong đêm đó thổn thức không sao ngủ được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...