Cánh môi Thẩm Vọng vừa mấp máy liền bị Cố Sanh Sanh bịt lại.
Cô lườm anh một cái, Thẩm Vọng đành phải tiếp tục im lặng.
Im lặng ghi thù Thẩm Đình Sâm một lần.
Liễu Bình nói: "Chuyện của tiểu thư Hoàng Phủ với Thẩm Vọng xưa rồi! Giờ nó đã cưới Cố Sanh Sanh, bên nhà mẹ vợ không có khả năng hỗ trợ.
Nếu con cưới con gái nhà Hoàng Phủ chắc chắn sẽ có thêm vốn liếng để chống lại Thẩm Vọng! Con nghĩ kỹ lại cho mẹ."
Cố Sanh Sanh nhìn Thẩm Vọng với vẻ mặt đầy khó hiểu.
Thẩm Vọng im lặng ghi thù Liễu Bình một lần.
Thẩm Giai Huyên ra sức hùa theo: "Mẹ nói đúng đó.
Thẩm Vọng ngoài được cái mặt, tính cách với EQ có chỗ nào bằng anh? Chắc chắn anh sẽ làm cho đại tiểu thư nhà Hoàng Phủ chết mê chết mệt cho mà xem!
Thẩm Vọng bắt đầu cảm thấy khó thở, bèn kéo tay Cố Sanh Sanh ra.
Cố Sanh Sanh mạnh mẽ dùng hai tay bịt miệng Thẩm Vọng, dùng sức lớn như muốn lấy mạng anh đến nơi.
May là sau đó cả nhà Thẩm Đình Sâm không nói ra điều gì khiến Thẩm Vọng lo sợ, chỉ cãi nhau thêm mấy câu rồi giải tán.
Thẩm Vọng cuối cùng cũng thành công gỡ một ngón tay của Cố Sanh Sanh ra, hít lấy hít để: "Em nghe tôi giải thích."
Cố Sanh Sanh rút tay lại, lùi về sau mấy bước đứng khoanh tay, mặt mũi tỏ vẻ không quan tâm: "Giải thích cái gì nhỉ?"
Thẩm Vọng khẽ tằng hắng một cái: "Chuyện giữa tôi với con gái Hoàng Phủ kia..."
Cố Sanh Sanh liếc mắt: "Giải thích thế nào?"
Thẩm Vọng chân thành nói: "Tôi và cô ta chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì hết."
Cố Sanh Sanh nghiêng đầu thắc mắc: "Chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, vậy tại sao anh còn muốn giải thích? Xem ra giữa hai người đúng là có chuyện."
"..." Thẩm Vọng nhanh chóng sử dụng tất cả tế bào não trong một cái chớp mắt, anh thốt lên: "Em đang ăn giấm phải không?"
Cặp mắt hạnh của Cố Sanh Sanh mở to hết cỡ, hệt như chú mèo con bị xách cổ đứng ngốc tại chỗ, để cho người ta muốn làm gì thì làm.
Thẩm Vọng ngoài mặt bình thản vuốt ngón tay, trái tim đã đánh trống reo hò từ lúc nào.
Anh giả vờ làm dáng vẻ hờ hững, chậm rãi nói: "Quan tâm như thế, đang ghen chứ gì?"
"Há há há há mắc cười ghê." Cố Sanh Sanh chống nạnh, phô trương thanh thế cười mấy tiếng, "Tôi nào có nhỏ nhen như thế, sao tôi phải ăn giấm chứ?"
Khóe môi đang tươi cười của Thẩm Vọng nhất thời cứng lại, anh nhìn chăm chú gương mặt đỏ ửng của Cố Sanh Sanh một hồi, giọng nói lạnh lùng cất lên: "Vậy thì không cần thiết phải nói nữa."
Cố Sanh Sanh tức nghẹn không nói được tiếng nào, mặt mũi căng ra.
Thẩm Vọng đẩy xe xoay người: "Về phòng khách ăn sáng."
Anh cố ý đứng lại trong giây phút, thấy Cố Sanh Sanh không có ý muốn đến đẩy xe cho mình liền lập tức bỏ đi.
Được nửa đường mới phát hiện Cố Sanh Sanh đang ủ rũ cúi đầu tò tò theo sau lưng như cái bóng.
Sáng hôm nay chỉ có Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng ăn cùng với ông cụ Thẩm.
Ông cụ Thẩm quen ăn bữa sáng theo kiểu Trung Quốc, món chính là cháo trắng và cháo kê, cùng với một bàn đầy bánh bột mì, bánh bao hấp, bánh quẩy, bánh sữa, còn có cả dưa leo muối, nộm sứa trộn, đậu phộng rang, đậu hủ trứng sốt và bốn món rau là cải ngọt xào, xà lách sốt dầu hào, măng chua thái sợi, cuối cùng là ngó sen xào.
Trải qua bữa cơm tất niên toàn dầu mỡ, mấy món ăn thanh đạm như thế này ngược lại có phần hợp khẩu vị hơn.
Ông cụ Thẩm động đũa xong thì đến lượt Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng ăn cơm không nói tiếng nào, Cố Sanh Sanh cũng thế, chỉ chậm rãi húp cháo.
Ông cụ Thẩm nhìn Cố Sanh Sanh, cười nói: "Sao không nói gì thế Sanh Sanh? Mới vừa nãy còn nhảy nhót tung tăng mà, có phải không vừa miệng cháu không? Người trẻ các cháu thích ăn bánh mì sữa đúng không? Quản gia, đi bảo nhà bếp làm cơm Tây mang lên đây."
Cố Sanh Sanh lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu ông nội, buổi sáng cháu cũng thích ăn cơm lắm."
Lúc này ông cụ Thẩm mới từ bỏ, ông nói: "Vậy sao cháu lại không có tinh thần như thế? Tối qua ngủ không ngon à? Ăn cơm xong bảo Thẩm Vọng đưa cháu về phòng ngủ tiếp, không cần ở lại đâu."
Cố Sanh Sanh rầu rĩ "dạ" một tiếng.
Chợt trong đĩa có nhiều thêm một cái cuốn nhỏ, chủ nhân của đôi đũa này có ngón tay thon thả mạnh mẽ.
Bên cạnh cô, Thẩm Vọng làm như không có chuyện gì tiếp tục ăn cháo.
Cố Sanh Sanh nghĩ ngợi phút chốc rồi gắp bánh bột mì ném vào đĩa Thẩm Vọng, còn mình thì cầm bánh bao lên ăn.
Thẩm Vọng thấy thế liền dừng đũa lại.
Ông cụ Thẩm đối diện quan tâm hỏi: "Sanh Sanh không thích bánh bột mì hả?"
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu lên, mềm mại nói: "Cháu ghét hành lá."
Ông cụ Thẩm cười: "Thẩm Vọng thật là, vợ thích ăn gì ghét ăn gì cũng không biết.
Lấy cho con bé bánh sữa đi, con gái thích ăn loại đó lắm."
Thẩm Vọng nghiêm mặt đáp: "Cô ấy tự gắp được."
"Cháu!" Ông cụ Thẩm trừng mắt với Thẩm Vọng, lại quay sang Cố Sanh Sanh, "Sanh Sanh đừng để ý đến thằng nhóc này, từ nhỏ đã cáu bẳn khó chịu, cứng đầu cứng cổ!"
Cố Sanh Sanh nghe ông cụ Thẩm nói vậy, vành mắt liền đỏ lên, cô thả đũa xuống, nói một câu "xin lỗi ông nội, cháu no rồi" xong thì chạy đi.
Đốt ngón tay của Thẩm Vọng trắng bệch, cố kiềm suy nghĩ muốn đuổi theo cô.
Ông cụ Thẩm tức giận đập đũa xuống bàn: "Sanh Sanh khóc rồi, sao cháu lại chọc con bé?"
Thẩm Vọng nhẫn nhịn cả ngày trời, giọng nói lạnh lẽo: "Lúc đầu vốn không khóc, ông cứ nhất định phải vặn hỏi cô ấy."
Ông cụ Thẩm tức giận trách: "Một cô gái nhỏ yếu đuối gả cho tên giặc nhà con, giận dỗi một chút thì có sao? Con không lo dỗ con bé cho tốt, còn ở đó mà nhăn với nhó!"
Thẩm Vọng dán mắt vào đĩa bánh bột mì, mạnh miệng nói: "Không cần dỗ, cô ấy sẽ tự nguôi giận thôi."
Ông cụ Thẩm cầm một cái bánh bột mì lên ném thẳng vào đầu anh: "Đi ngay lập tức! Ta xót bà cháu cả đời, làm sao mà nuôi được cháu không biết đau lòng cho vợ thế nhỉ? Đúng là tội cho Sanh Sanh mà, cũng không biết đứa nhỏ này đã nhịn cháu bao nhiêu."
Cô ấy bị ức hiếp á?
Thẩm Vọng thuận thế bỏ đũa xuống, thờ ơ nói: "Cháu đi ngay, ông đừng giận, không tốt cho sức khỏe."
Bóng dáng Thẩm Vọng biến mất nơi cửa ra vào, nét giận dữ trên mặt ông cụ Thẩm dần dần hóa thành ý cười: "Thằng nhóc này, cuối cùng cũng chịu thông suốt, thấy Sanh Sanh giận dỗi liền lo lắng muốn chết, còn bày đặt làm ra vẻ không quan tâm."
Lão quản gia đứng một bên cười: "Thiếu gia Thẩm Vọng da mặt mỏng, trước mặt chúng ta đương nhiên sẽ ngượng ngùng."
Ông cụ Thẩm cười to: "Xem tình hình của đôi vợ chồng trẻ này, chắc là không bao lâu nữa ta sẽ có chắt nội để bế nhỉ?"
Ông cụ Thẩm dùng cả ngày để tưởng tượng về khung cảnh con đàn cháu đống quây quần, sớm đã ném đám họ hàng thân thích kia ra sau đầu.
Lúc này trong sân, vài đứa trẻ đang nô đùa, la hét inh ỏi.
Cố Vân Yên khó khăn lắm mới bắt được một đứa nhỏ đầu tóc bù xù lại: "Đừng chạy nữa, ven hồ rất nguy hiểm.
Không được chơi pháo! Bỏ xuống mau..."
So với Cố Vân Yên mệt bở hơi tai, những người nữ quyến khác nhàn nhã hơn nhiều, đang lập nhóm đánh bài trong sảnh khách, tu hú chiếm tổ, náo nhiệt cực kỳ.
Không tụ tập đánh bài thì cũng là cắn hạt dưa tám chuyện.
Thẩm Giai Huyên khinh khỉnh nói: "Mẹ, mẹ nhìn cái bộ dạng của nó kìa, mất giá như vậy, khác nào bảo mẫu đâu."
Liễu Bình cười lạnh: "Niềm vui của người ta, ai ngăn cản được?"
Đêm qua Liễu Bình vì chuyện Cố Sanh Sanh được lên bàn chủ ăn cơm mà tức đến nỗi đau dạ dày, trở về phòng từ sớm, sáng hôm nay mới hay chuyện Thẩm Giai Huyên và Cố Vân Yên chơi mạt chược thua Cố Sanh Sanh một số tiền lớn.
Đương nhiên Liễu Bình sẽ không mắng con mình, mọi sự căm tức đều trút hết lên đầu Cố Vân Yên.
Nào ngờ lại cho Cố Vân Yên cơ hội để phản công, đóng vai yếu đuối trước mặt Thẩm Đình Sâm.
Thẩm Đình Sâm nhất thời mềm lòng, đồng ý để cô dùng thân phận bạn gái đi chúc tết.
Ngày xưa Liễu Bình cũng là dựa vào tài năng giả vờ nhu nhược nịnh hót Thẩm Quốc Xương mới trèo cao được, bà biết rõ loại con gái như Cố Vân Yên khó chơi như thế nào, cho nên luôn xem cô là cái gai trong mắt.
Ăn sáng xong, Thẩm Đình Sâm bị ông cụ Thẩm gọi vào thư phòng, một mình Cố Vân Yên bơ vơ giữa phòng khách.
Sau bữa sáng, đám nhỏ la hét ầm ĩ, chơi đuổi bắt trong sảnh, có đứa còn kéo mẹ đòi ăn bánh, không để cho ai được yên ổn.
Liễu Bình cố ý nói "ông cụ rất thích con nít, năm mới đừng để bị sứt đầu mẻ trán", Cố Vân Yên nghe xong liền xung phong nhận việc chăm sóc đám nhóc này.
Chiêu này thế mà rất có hiệu quả.
Cố Vân Yên mệt lả không rảnh để tâm chuyện khác, cũng không còn sức đi quấn lấy Thẩm Đình Sâm.
Liễu Bình và Thẩm Giai Huyên tập trung chơi mạt chược, hai người thề hôm nay nhất định phải thắng để bù lại đêm qua.
Ai dè trong nháy mắt, Cố Vân Yên đã không thấy tăm hơi.
Cố Vân Yên bưng một bát mì nóng hổi đến thư phòng của ông cụ Thẩm.
Quan sát xung quanh một chút, thấy không có người mới lặng lẽ đẩy cửa bước vào.
"Ông nội."
Ông cụ Thẩm đang tựa vào ghế nghỉ ngơi, bất thình lình bị tiếng nói dọa hết hồn: "Sao cháu lại đến đây?"
Cố Vân Yên lật đật nói: "Cháu làm ông sợ ạ? Xin lỗi ông, cháu thấy cửa mở, tưởng ông không ngủ mới tiến vào."
Ông cụ Thẩm cười: "Không sao đâu.
Cố tiểu thư tìm ta có chuyện gì à?"
Cố Vân Yên cẩn thận đặt bát mì lên bàn, vừa vặn để ông cụ Thẩm thấy những đầu ngón tay đỏ au của mình: "Ông nội, lúc nãy cháu thấy ông ăn không ngon miệng, nên muốn mang cho ông một bát mì."
Ông cụ Thẩm đáp: "Cháu là khách, sao có thể bắt cháu làm mấy việc này? Tên nhóc Đình Sâm không hiểu chuyện gì cả."
Cố Vân Yên vội vàng lắc đầu: "Là cháu tự muốn làm, ông đừng trách Đình Sâm.
Ông nội, gọi cháu là Vân Yên đi ạ, từ nhỏ cháu đã không có ông bà, vừa thấy ông liền cảm thấy rất thân thiết."
"Thật là một đứa nhỏ ngoan ngoãn." Ông cụ Thẩm mỉm cười, nói: "Ta không có cháu gái (?), cho nên luôn đối xử với đám nhỏ ở nhà như cháu gái ruột.
Nhìn cháu còn thuận mắt hơn thằng khỉ Đình Sâm kia nhiều! Nói Đình Sâm mới nhớ, nó chạy đi chỗ quái nào rồi nhỉ?"
*Ủa vậy Thẩm Giai Huyên là gì???
Cố Vân Yên không nghe ra ý tứ của ông cụ Thẩm, cao hứng đến nỗi đỏ cả mặt: "Đình Sâm đang chơi bài với mọi người ạ."
Ông cụ Thẩm liền trêu chọc: "Cháu cũng nên đi chơi đi.
Người trẻ mấy đứa hay thích náo nhiệt, đừng ở đây làm gì, buồn lắm."
Cố Vân Yên đành cáo lui: "Ông nội, vậy cháu ra ngoài trước nhé."
Cố Vân Yên vừa đi, lão quản gia liền tiến vào.
Nhìn bát mì còn nguyên si trên bàn, ông lập tức tạ tội: "Đám người làm này thật quá chểnh mảnh, để cho người khác tùy tiện ra vào như vậy."
Ông cụ Thẩm lắc đầu bất lực: "Được rồi, cô gái này lòng dạ quá sâu, người làm nào đấu lại."
Lão quản gia đi theo ông cụ Thẩm đã mấy chục năm nay, chủ tớ tâm ý tương thông, ông nói: "Vị Cố tiểu thư này lòng dạ đúng là sâu thật, tiếc là lại không cần mặt mũi.
Mấy ngày nay bị tiểu thư Giai Huyên mắng mãi mà cô ấy vẫn luôn không nói gì."
"Kệ cô ấy đi.
Thằng nhóc Đình Sâm cả năm chỉ trở về được vài ngày, nếu cô ta đi, Đình Sâm cũng đòi đi theo." Ông cụ Thẩm ho khan hai tiếng rồi nói tiếp, "Chỉ cần cô ấy không làm Sanh Sanh khó chịu là được."
Lão quản gia rót cho ông cụ chén trà, vỗ lưng ông cho thông khí: "Lại ho nữa, ngài mệt rồi đúng không?"
Ông cụ Thẩm uống trà, thở hắt một hơi: "Không có.
Sanh Sanh làm óc chó ngào đường ngon quá, ta ăn hơi nhiều, cổ họng có chút khô."
Lão quản gia: "Còn không phải sao? Thiếu phu nhân làm nhiều như vậy, ngài ăn một mạch hết phân nửa, cơm trưa chẳng động miếng nào."
Ông cụ Thẩm trừng mắt: "Ông bắt đầu phàn nàn ta rồi đấy.
Đừng cho là ta không thấy Sanh Sanh cho ông một bọc bánh ngọt."
Lão quản gia lập tức lái sang chuyện khác: "Thiếu gia Thẩm Vọng dặn nhà bếp làm mấy món điểm tâm và quay về phòng rồi ạ."
Ông cụ Thẩm nghe xong liền vui vẻ: "Cuối cùng cũng biết dỗ dành người ta.
Dỗ xong chưa?"
Lão quản gia trịnh trọng nói: "Không biết ạ, thiếu gia Thẩm Vọng vào phòng chưa ra lại."
Ông cụ Thẩm càng vui mừng hơn: "Tốt, xem ra ta sắp được ôm chắt nội rồi! Sanh Sanh thích ăn đồ ngọt đúng không nhỉ? Ông bảo người tìm mấy đầu bếp làm bánh đến đi, kiểu Tây kiểu ta gì cũng được!"
Hai chủ tớ tập trung bàn luận.
Tô mì kia vẫn nằm đó, váng dầu đọng lại, cuối cùng bị người làm mang đi đổ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...