"Ngửi anh đó."
Mãi cho đến lúc quay về phòng ngủ, tắm rửa xong, trèo lên giường, linh hồn của Thẩm Vọng vẫn còn chu du ở nơi nào đó, máu nóng trong người chảy cuồn cuộn, bên tai không ngừng vang lên hai chữ: ngửi anh.
Ngửi anh.
Ngửi anh---
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, ánh sáng hắt vào khung cửa sổ, tiếng ầm ầm còn kéo dài đến tận đêm khuya.
Cố Sanh Sanh ngủ không được, đang xõa tung mái tóc ngồi trên xe lăn, bàn tay nhỏ nắm bánh xe đẩy tới đẩy lui trong phòng, cuối cùng lăn đến cạnh giường đụng vào chân Thẩm Vọng: "Thẩm Vọng, nhìn tôi này---"
"Mấy tuổi rồi còn nghịch xe lăn nữa." Thẩm Vọng giữ chặt tay vịn xe lăn, thoắt một cái nhấc Cố Sanh Sanh lên giường, "Đừng trẻ con như thế."
Cố Sanh Sanh xoay người đứng dậy: "Ở nhà toàn chơi như thế, sao hôm nay lại càm ràm tôi?"
Váy ngủ của Cố Sanh Sanh lung tung rối loạn, cổ áo trật qua một bên lộ ra một mảng xương quai xanh sắc bén cùng với làn da trắng muốt.
Cô quỳ chân cạnh Thẩm Vọng, hơi nghiêng nhích đến gần anh.
Thẩm Vọng ngửi thấy mùi thơm vừa ngọt vừa ấm của cô, liền giương mắt lên nhìn.
Thẩm Vọng tập trung vào cặp mắt đen láy trước mặt, mắt cô xinh đẹp vô biên, nhìn kỹ còn thấy được cả nét ngây thơ mông lung.
Giống như con hồ ly nhỏ sống trong núi vừa tu thành hình người, vẻ ngoài quyến rũ ma mị, lại ngơ ngác không hiểu phong tình, không hề biết một cái nhăn mày hay nụ cười của mình có thể khiến cho biết bao nhiêu thần hồn điên đảo.
Thẩm Vọng chọc ngón trỏ vào mi tâm cô, đẩy về phía sau: "Trẻ con còn không cho người ta nói?"
Cố Sanh Sanh ngã ngồi ra, nheo mắt nhìn sắc mặt hờ hững của Thẩm Vọng, hừm, đúng thật là đang phê bình mình.
Cô kìm nén nửa ngày mới phun ra một chữ: "...!Hừ!"
Nếu là trước kia thì không nói làm gì, còn bây giờ Cố Sanh Sanh được Thẩm Vọng nâng trong lòng bàn tay, đến dầu mỡ cũng không cho động vào.
Nói như vậy làm sao cô chịu nổi?
Không thể chịu được!
Cố Sanh Sanh bực bội trèo ngang qua Thẩm Vọng đến giữa giường, vén chăn lên nằm xuống, bắt đầu bận rộn nhét góc chăn, biến mình thành một cái kén nhỏ.
Thẩm Vọng bị bỏ rơi bên ngoài.
"..." Người nào đó khẽ kéo chăn ra: "Lạnh."
Cố Sanh Sanh thu người, chỉ chừa lại cái trán láng bóng.
Thẩm Vọng im lặng nửa ngày, nhàm chán giả vờ hắt xì một cái.
Rốt cuộc cuộn chăn có động tĩnh, Cố Sanh Sanh lặng lẽ thò đầu ra, trừng to cặp mắt ướŧ áŧ nhìn anh.
Thẩm Vọng cố gắng cho giọng điệu ôn hòa hơn: "Cho tôi vào đi."
"Không." Vèo một phát, Cố Sanh Sanh lại chui vào trong.
Thẩm Vọng nghiên cứu thử ống chăn, kỹ thuật nhét chăn của Cố Sanh Sanh rất cao tay, đường giáp nối giấu hết dưới thân, trước mặt Thẩm Vọng là một tổ kén không có chút sơ hở nào, chỉ có thể luồn tay vào từ đỉnh đầu.
"Đau! Em lại cắn..." Thẩm Vọng bị đau la lên, có điều trong nháy mắt lại phải gồng mình nhịn xuống, "Nhả ra, nghe lời nào...!Đau, chảy máu rồi."
Bỗng có thứ gì đó mềm mềm ẩm ướt lướt qua ngón tay anh.
Thẩm Vọng hít một hơi, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, anh nhẫn nại nhíu mày, nhưng cũng không hẳn là do đau đớn.
Cố Sanh Sanh nới lỏng miệng, làu bàu nói ra từ trong chăn: "Không có chảy máu, anh lừa tôi!"
Thẩm Vọng cụp mắt nhìn ngón tay ướt sũng có dấu răng đỏ tươi bên trên: "Trầy da rồi, không lừa em đâu."
Cố Sanh Sanh liền nhô ra, cặp mắt sắc bén quan sát ngón tay của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng còn cố ý hạ thấp tay xuống, tầm mắt của Cố Sanh Sanh bị gối chặn lại, khiến cô phải nhô ra nhiều hơn.
Thẩm Vọng giơ ngón tay lên trước mặt Cố Sanh Sanh, trên ngón trỏ có một vòng vết răng thật sâu hệt như đeo nhẫn.
Cố Sanh Sanh nghiên cứu mãi cũng không thấy trầy xa chỗ nào.
Thẩm Vọng nheo mắt nhìn sắc mặt cô, lại nói: "Cho tôi vào đi, lạnh quá."
Trong phòng tuy có bật lò sưởi nhưng cửa sổ vẫn mở toang, Thẩm Vọng chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, xem ra đúng là lạnh thật.
Cố Sanh Sanh giấu miệng ra sau chăn, rầu rĩ nói: "Xin lỗi đi."
Thẩm Vọng nhăn mày: "Tôi đã làm gì sai?"
"Anh còn không cảm thấy mình sai!" Cố Sanh Sanh lại rúc sâu vào chăn.
Thẩm Vọng vỗ về cô từ bên ngoài, mở miệng thỏa hiệp: "Tôi sai rồi."
Cái kén lắc lư hai lần: "Sai ở đâu?"
Thẩm Vọng trầm ngâm: "Không nên nói em trẻ con?"
Cố Sanh Sanh giận dữ: "Là tôi hỏi anh, không phải anh hỏi tôi!"
Thẩm Vọng xác nhận lại lần nữa: "Không nên nói em trẻ con."
Cố Sanh Sanh ồm ồm hỏi tới: "Còn gì nữa?"
"Không nên hung dữ với em." Sau đó bổ sung thêm một câu, "Lúc nãy tôi không phải hung dữ đâu."
Cố Sanh Sanh nói nhỏ: "Anh có! Tự mình mất hứng lại nổi cáu với tôi.
Anh thấy bình thường tôi hay bị ăn hiếp cho nên muốn làm gì làm đúng không?"
Bộ não thiên tài của Thẩm Vọng suy nghĩ mất mấy phút cũng không nghĩ ra bình thường Cố Sanh Sanh bị ăn hiếp lúc nào, ngược lại chỉ nhớ những lần cô tức giận khóc lóc la lối om sòm.
Quay về quá khứ, anh không tài nào nhớ nổi Cố Sanh Sanh đã từng bước một trèo lên đầu mình từ khi nào, Cố Sanh Sanh trước kia theo sát bên người giúp anh ăn cơm, Cố Sanh Sanh lo cho anh từng li từng tí dường như chỉ là một giấc mộng.
Cuộc đời con người phải mất đi mới biết trân quý.
Nhất thời, trong lòng Thẩm Vọng tràn ngập hàng vạn tâm sự, không đợi anh dỗ tiếp, Cố Sanh Sanh đã tự thò đầu, giãy giụa muốn chui ra.
Thẩm Vọng vội ôm cô lại: "Không giận nữa à?"
Cố Sanh Sanh thoi thóp nói: "Anh đừng đẩy nữa, tôi muốn nôn..."
Thẩm Vọng nhanh chóng kéo Cố Sanh Sanh ra khỏi chăn rồi ôm vào lòng giúp cô nhuận khí, sau đó rất tự nhiên đắp chăn lại cho hai người.
Cố Sanh Sanh thư thả nằm trong lòng Thẩm Vọng chỉ huy anh vén rèm lên, hai người tựa vào đầu giường vừa vặn xem trọn cảnh bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.
Từng đợt pháo hoa như những ngôi sao lấp lánh nở rộ giữa trời đêm đen thẳm, phản chiếu vào mắt của Cố Sanh Sanh.
Cô vui vẻ ngắm nhìn pháo hoa, còn Thẩm Vọng thì im lặng ngắm nhìn cô.
"Pháo hoa đẹp quá."
"Ừ, rất đẹp."
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng, lại chạm phải ánh mắt của anh: "Nhìn tôi làm gì? Nhìn pháo hoa kia kìa!"
Thẩm Vọng thản nhiên nói: "Bình thường cũng có thể xem được."
Cố Sanh Sanh ra vẻ sõi đời nói: "Pháo hoa ngày tết phải đặc biệt hơn chứ.
Tôi thấy anh chẳng vui vẻ tí nào, anh không thích tết sao?"
Cố Sanh Sanh vừa nói câu này xong, cánh tay đang ôm cô của Thẩm Vọng rõ ràng cứng lại trong một cái chớp mắt.
Ngừng một lát mới nói: "Tôi bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện từ rất sớm.
Trước năm 5 tuổi đó, năm nào mẹ cũng sẽ ở cùng tôi, lúc đó tôi rất vui."
Cố Sanh Sanh muốn hỏi "Sau đó thì sao", nhưng cô lập tức nhớ đến quyển album kia.
Người phụ nữ cao quý xinh đẹp đó từ sau năm Thẩm Vọng 5 tuổi chưa bao giờ xuất hiện thêm lần nào.
Đầu mũi Cố Sanh Sanh có chút đau xót, cô xoay người chôn mặt trong ngực Thẩm Vọng, không ngừng cọ lên người anh.
Lồng ngực Thẩm Vọng chấn động, anh nhéo nhẹ sau gáy cô: "Khóc à?"
"Ai thèm..." Cố Sanh Sanh ngẩng đầu lên, sóng nước trong mắt dập dồn, vành mắt đều đỏ ửng lên, "Thẩm Vọng, anh nhớ mẹ không?"
Thẩm Vọng rũ mắt xuống, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng không chút gợn sóng.
Ngay lúc Cố Sanh Sanh cho là anh sẽ không trả lời vấn đề này, Thẩm Vọng thấp giọng nói: "Có."
Một chữ phát ra, bấy nhiêu cảm xúc kiềm chế bao lâu nay liền mãnh liệt trào dâng lên.
Sao lại không chứ? Chỉ là sau năm 5 tuổi, nỗi cô độc vô tận đã mài mòn bên trong con người anh, cho nên anh mới lựa chọn phong bế những hồi ức này.
Bởi vì chỉ cần nhớ lại một chút thôi, bản thân anh sẽ trở nên yếu đuối đến nỗi không cách nào vực dậy được.
Thẩm Vọng siết chặt người trong lòng, cô có thể cho anh dũng khí để nhìn lại, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn: "Tôi rất nhớ bà."
Cố Sanh Sanh ôm anh, tựa như đang ôm lấy cậu nhóc nhỏ bé năm xưa.
Cô không biết phải làm gì để an ủi anh, bèn mở toang cánh cửa lòng mình ra: "Tôi biết cảm giác này, tôi cũng nhớ mẹ lắm."
Thẩm Vọng nhéo cô một cái: "Chờ về thành phố A, tôi cùng em đi thăm ba mẹ."
Không phải như thế.
Tôi sẽ không bao giờ được gặp lại ba mẹ của mình nữa rồi.
Cố Sanh Sanh nghĩ tới mẫu thân ở giới Tu Chân, trái tim như bị một bàn tay to bóp chặt, càng không thể tưởng tượng nổi Thẩm Vọng 5 tuổi đã trải qua khoảng thời gian mất mẹ đó như thế nào.
Cố Sanh Sanh vòng tay qua cổ Thẩm Vọng, hóa thành mèo con cọ bên gáy anh, muốn thể hiện sự an ủi: "Thẩm Vọng, tôi phải làm gì để anh vui lên đây?"
Thẩm Vọng nghĩ ngợi một lát rồi hôn cô: "Mãi mãi không rời xa tôi."
"..." Chuyện này Cố Sanh Sanh vẫn chưa nghĩ đến, cô xoắn xuýt nhíu mày: "Nói cụ thể chút xem, cái mà bây giờ có thể làm ấy."
Trong đầu Thẩm Vọng lập tức hiện lên một loạt hình ảnh mờ ám, yết hầu nhấp nhô liên tục.
Cuối cùng chỉ có thể đưa ra một yêu cầu không thể nào khắc chế hơn: "Hôn chúc ngủ ngon."
Cố Sanh Sanh ôm cổ Thẩm Vọng, rướn đầu hôn lên má anh, ngọt ngào hỏi lại: "Vui không?"
Vẻ mặt Thẩm Vọng nhàn nhạt, tròng mắt dán chặt vào cánh môi hồng đào của cô: "Có một chút."
Cố Sanh Sanh không phục nói: "Chỉ một chút thôi à? Vậy thế này thì sao?"
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu, nhớ lại lúc Thẩm Vọng hôn mình, liền bắt đầu hôn nhẹ lên trán anh, rồi đến mi tâm, sống mũi cao thẳng, cuối cùng là in dấu trên môi anh.
Môi Thẩm Vọng rất đẹp, không quá dày cũng không quá mỏng, màu sắc đỏ nhạt khỏe khoắn.
Lúc anh tức giận sẽ mím thật chặt, còn lúc mỉm cười thì cong nhẹ khóe môi lên.
Có lúc sẽ phun ra những câu nói cay nghiệt đáng ghét, nhưng cũng chính bờ môi đó đã tặng cho cô nụ hôn ngọt ngào nhất.
Cố Sanh Sanh hôn lên đôi môi này.
Vừa chạm vào liền tách ra, "tách" một tiếng, sóng mắt rung động: "Hiện tại thế nào?"
"Có thể tốt hơn nữa." Thẩm Vọng mấp máy môi, ánh mắt tối dần, "Thử vươn đầu lưỡi ra một chút."
Cố Sanh Sanh lui lại, cảnh giác vài phần.
Thẩm Vọng cụp mắt, hàng chân mày nôn nóng không yên: "Được rồi, không cần miễn cưỡng."
Cố Sanh Sanh lập tức mềm lòng ôm anh: "Hôn thì hôn.
Nhưng mà anh không được thè lưỡi, cũng không được động tay đâu đấy! ...!Ưm!"
Không đợi Cố Sanh Sanh nói xong, Thẩm Vọng liền ôm cô xoay người lăn vào chăn.
Rèm cửa rơi xuống.
Gió đêm thổi tấm rèm tung bay, pháo hoa sáng chói ngoài cửa sổ, tiếng nổ chấn động vang vọng khắp nơi, tất cả cùng nhau nghênh đón mùa xuân mới.
Sáng hôm sau, Thẩm Vọng dậy từ rất sớm, mặt mày sáng láng ngồi trước cửa sổ.
Cố Sanh Sanh bọc chăn ngồi nghiêng trái ngã phải trên giường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có vài vết đỏ.
Thẩm Vọng mỉm cười nhìn cô.
Từ sau năm 5 tuổi, anh chưa bao giờ cảm thấy ngày tết là một dịp vui vẻ đến như vậy.
Thẩm Vọng rời vị trí gần bên cửa sổ, cầm khăn nóng đắp lên mặt Cố Sanh Sanh: "Dậy rửa mặt, chuẩn bị một chút rồi đi chúc tết ông nội thôi."
Hai bên má của Cố Sanh Sanh thoáng ửng hồng.
Cô không muốn rời giường lúc này, bèn mềm oặt tựa vào ngực Thẩm Vọng, bắt đầu lảm nhảm: "Tôi buồn ngủ lắm, không mở mắt ra nổi..."
Nụ hôn chúc ngủ ngon đêm qua kéo dài hơi lâu hơn bình thường.
Vả lại pháo hoa bắn đến tận nửa đêm, tiếp sau đó đến lượt các gia đình đốt pháo chào xuân.
Thẩm Vọng phải bịt kín hai tai của Cố Sanh Sanh lại, cô mới chật vật tiến vào giấc ngủ.
Thẩm Vọng một tay ôm Cố Sanh Sanh để cô không bị tuột xuống, một tay dùng khăn lau mặt cho cô: "Sáng nay không thể vắng mặt, chờ chúc thọ ông nội xong, nhận lì xì rồi về ngủ tiếp."
"Có lì xì hả?" Cố Sanh Sanh hé một mắt ra.
Thẩm Vọng nói tỉnh bơ: "Em là cháu dâu đích tôn của Thẩm gia, sẽ có lì xì lớn."
Cố Sanh Sanh dựng lỗ tai lên.
Thẩm Vọng lại bồi thêm: "Các nữ quyến đều sẽ trang điểm rất chỉnh chu."
Cố Sanh Sanh chợt tỉnh như sáo, xoay người nhảy dựng: "Tôi! Phải! Trang! Điểm!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...