Làm Nũng Trong Lòng Anh


Trình Thuật đi tới nhà họ Tịch, đổi tên thành Tịch Thuật, trở thành thế thân cho con trai trưởng nhà chú ba Tịch Dương Phong.

Anh rất thông minh, vô cùng vô cùng thông minh.

Anh bắt chước mỗi tiếng nói cử động của Tịch Dương Phong, gần như đem chính mình sao chép thành một phiên bản khác của Tịch Dương Phong.
Ngoại trừ cha mẹ Tịch cùng quản gia Lý, không có bất kỳ ai biết chuyện này.
Trở thành thế thân đúng tiêu chuẩn không có nghĩa là anh phải học tập và bắt chước Tịch Dương Phong, anh cũng phải cố gắng học hành, hiểu toàn bộ mọi vấn đề mà công ty gặp phải trong quá trình điều hành và quản lý.

Anh phải học cách ứng phó với xã hội thượng lưu, cách làm việc cùng đối tác.
Nhiều lúc so với Tịch Dương Phong chưa từng gặp thất bại trong đời, Trình Thuật trái lại biểu hiện ra nhiều phẩm chất tốt đẹp mà người lãnh đạo nên có, ví dụ như ẩn nhẫn, thân thiện và có cốt cách.
Ngay tại lúc cha Tịch càng ngày càng hài lòng với biểu hiện của Trình Thuật, Tịch Dương Phong xảy ra chuyện.

Một vụ tai nạn ngoài ý muốn đoạt đi tính mạng của anh.
Đêm đó Tịch Dương Phong đi tham dự một buổi tiệc tối, vốn là Trình Thuật thay anh đi, nhưng mà không biết tại sao, Tịch Dương Phong nửa đường đổi ý, tự mình lái xe tới buổi tiệc, kết quả ở trên cầu vượt va chạm với một lái xe tải say rượu.
Tịch Dương Phong chết, địa vị của Trình Thuật ở nhà họ Tịch hoàn toàn thay đổi.
Cho dù cha Tịch vô cùng bi thương với cái chết của con trai trưởng, nhưng cũng may còn có một người con thứ ưu tú tạm thời làm chỗ an ủi.
Rất nhiều người đều suy đoán cái chết của con trai trưởng của nhà họ Tịch phải chăng có liên quan tới người con riêng âm hiểm độc ác này.

Thậm chí ngay cả Trình Thuật cũng hoài nghi bản thân, có phải ban đêm lúc anh trằn trọc không ngủ, trong đầu lướt qua ý niệm ác độc, thật sự để thần linh nghe được.
Nhưng Trình Thuật cũng có thể dùng tính mạng xin thề, cái chết của Tịch Dương Phong không có quan hệ gì với anh.
Phải chăng có liên quan tới người khác hay không thì Trình Thuật không biết, nhưng anh biết, từ nay về sau, nhà họ Tịch có một góc nhỏ cho anh rồi.
Lúc anh xác định bên cạnh mình tạm thời an toàn, chuyện đầu tiên anh làm chính là trở về phố 13 đón Tô Tiểu Đường.
Nhưng khi anh về đến nhà lại phát hiện căn phòng anh thuê lộn xộn không chịu nổi, tất cả mọi thứ đều bị cướp sạch không còn, bàn ghế ngổn ngang ngã trên đất, sách vở của Tô Tiểu Đường cũng bị xé nát, nằm rải rác khắp nơi.
Trình Thuật hoảng rồi, anh lập tức gọi cho Lý Chiếu.

Đầu bên kia điện thoại, Lý Chiếu ấp úng nói chuyện này tốt nhất nên gặp mặt nói chuyện.
Nửa giờ sau, Trình Thuật ở bờ sông nhìn thấy Lý Chiếu.

Lý Chiếu lén lén lút lút đi tới, phòng bị nhìn chung quanh, nói khẽ với anh: “Một năm này anh mất tích rốt cuộc đi đâu vậy.


Triệu gia hiện tại đang phái người tìm anh khắp nơi, nói tìm được phải cắt chân anh.”
Lúc Trình Thuật đi là không từ mà biệt, tất cả mọi người cũng không biết anh đến cùng đi đâu, làm cái gì.

Mà khi đó Triệu Sâm vừa khéo bị cảnh sát tận diệt, cho nên ông ta tự nhiên cho rằng chuyện là do Trình Thuật mật báo.
Triệu Sâm lúc ấy chạy mất, chấn chỉnh lại cờ trống quay lại, người đầu tiên muốn đối phó chính là Trình Thuật.
“Anh anh vẫn mau đi đi!” Lý Chiếu thúc giục anh: “Nếu Triệu gia phát hiện anh quay lại sẽ không cho anh quả ngon để ăn đâu!”
“Cô gái kia đâu?”
“Cô gái gì, lúc này anh còn nghĩ tới cô gái kia làm gì!”
Trình Thuật vội vàng hỏi: “Tô Tiểu Đường đâu! Tô Tiểu Đường tôi nhờ cậu chăm sóc kia, bây giờ cô ấy ở đâu?”
Sắc mặt Lý Chiếu nhất thời trở nên trắng bệch: “Anh anh còn muốn cô ta làm cái gì, có tiền loại đàn bà nào mà không có, đừng nghĩ tới cô ta nữa.”
Trình Thuật nắm chặt cổ áo anh, hạ giọng: “Tôi hỏi lần nữa, Tô Tiểu Đường ở đâu?”
Lý Chiếu há miệng run rẩy nói: “Vậy em nói, anh đừng nổi giận.

Là Triệu gia sau khi trở về tìm khắp nơi không thấy anh, nghe nói anh có bao nuôi một cô gái ở phố 13, liền bắt cô gái kia đi.”
Tay cầm thuốc của Trình Thuật run run, hồi lâu anh mới khàn giọng bật ra ba chữ: “Còn sống không?”
Lý Chiếu nhìn thấy trên mặt Trình Thuật đã nổi đầy gân xanh, biết anh lần này hình như đùa thật rồi, vội vàng nói: “Còn sống, chỉ là một con mắt có thể không nhìn thấy được nữa, nhưng còn sống! Sống được thật tốt đây này!”
————
Trình Thuật theo địa chỉ Lý Chiếu đưa tìm tới một quán bar dưới đất trên phố 13, trong quán bar ánh đèn lờ mờ, không khí ngột ngạt.
Trong sàn nhảy thường xuyên có phụ nữ ăn mặc mê người nện bước chân dài đi qua, làm điệu bộ trêu chọc đàn ông.

Trình Thuật chen vào, ở bên hành lang một sân khấu xoay tròn nhìn thấy cô gái anh ngày nhớ đêm mong.
Tô Tiểu Đường trang điểm đậm đến cả anh cũng gần như nhận không ra, đeo kính râm, miệng ngậm hoa hồng đỏ rực, trong ngực ôm một chiếc đàn ghi ta, thất thần đàn.
Chung quanh có rất nhiều người đàn ông vây quanh cô, bọn họ nhìn Tô Tiểu Đường không chớp mắt, trên mặt mang theo sự kích thích.
Tô Tiểu Đường mặc rất ít, toàn bộ nhờ cây đàn ghi ta kia che lại.
Cô gái mù đánh đàn đối với những người đàn ông tìm kiếm kích thích này mà nói quả thực là một điều vô cùng mới mẻ, so với những người phụ nữ làm điệu bộ câu dẫn kia càng làm cho bọn họ cảm thấy hưng phấn.
Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông trong đám người, hoa hồng trong miệng rơi mất rồi.
Cô bắt đầu sợ hãi, đứng dậy muốn chạy, nhưng bởi vì chỉ có một con mắt có thể nhìn thấy, cô trượt chân mấy lần, khiến chỗ này trở nên lộn xộn.
Trình Thuật đuổi theo, chạy đến bên người Tô Tiểu Đường, cởi áo khoác vest ra khoác lên thân thể nhỏ xinh của cô, sau đó dùng lực ôm lấy cô.
“Đừng sợ, Thuật ca quay lại rồi.”
“Anh anh nhận nhầm người rồi, tôi không biết anh.” Tô Tiểu Đường kích động lắc đầu, tuyệt vọng nói: “Tôi thật sự không biết anh.”

Trình Thuật muốn tháo kính râm của cô xuống nhưng mà chỉ cần đụng phải kính râm của cô, cô liền sẽ thét lên: “Đừng! Xin anh, đừng.”
Trình Thuật không kích thích cô, bế cô lên đi ra khỏi quán bar ngầm.
Cô giãy dụa, tuyệt vọng khổ sở cầu xin: “Anh thật sự nhận nhầm người rồi, tôi không phải người anh muốn tìm, xin anh đó, anh thả tôi đi đi.”
“Đời này anh cũng sẽ không thả em đi.”
Anh ôm cô vào trong xe, nhanh chóng lái xe rời khỏi phố 13, cái địa phương mang đến cho cô cơn ác mộng vô tận này.
Trong xe, cảm xúc của Tô Tiểu Đường tựa hồ thoáng bình tĩnh một chút, tựa vào bên cửa sổ kinh ngạc nhìn ánh đèn đường bên ngoài.
Trình Thuật thông qua kính chiếu hậu ngắm nhìn cô, khuôn mặt cô dính đầy phấn son thô tục, bờ môi đỏ đến sắp nhỏ ra máu.
Trình Thuật cảm thấy tâm mình cũng sắp rỉ máu rồi.

Anh không cách nào tưởng tượng được cô gái trong một năm này, mỗi ngày mỗi giây phải sống trong giày vò thế nào.
“Đi, đi chỗ nào vậy?”
“Tiểu Đường của chúng ta muốn đi chỗ nào?” Toàn thân anh trong nháy mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Cô gái tránh ánh mắt anh: “Tôi không phải Tiểu Đường, anh nhận lầm rồi.

Tôi không phải, thật sự không phải.”
Trình Thuật nhìn cô hỏi: “Vậy em tên gì?”
“Tôi..

tôi tên An An.”
“Vậy được, An An, có muốn về nhà cùng anh không?”
Cô cúi đầu, không trả lời.
Trình Thuật lái xe tới biệt thự tư nhân của anh, xuống xe ôm cô gái ra, trực tiếp đi vào trong nhà.
Tô Tiểu Đường tò mò nhìn bốn phía.

Từ trước đến nay cô chưa từng gặp qua căn phòng nào xinh đẹp như vậy, cửa sổ sát đất thật to có thể nhìn thấy cảnh đêm nơi xa, trên bàn có hoa tươi mới cắm, đồ điện gia dụng đều là thiết bị thông minh, còn có thể nhìn thấy robot hút bụi.
Trình Thuật đặt cô lên ghế sofa màu trắng ngà, sau đó chậm rãi cởi áo khoác trên người cô ra, quỳ một bên người cô, ôn nhu hỏi: “Có thể để anh kiểm tra trên người xem có bị thương không?”
Cô gái lắc đầu liên tục, kéo chặt áo khoác, thấp giọng nói: “Không bị thương.”
Trình Thuật tuyệt không miễn cưỡng, anh quyết định ngày mai dẫn cô đi bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn thân.
“Tiểu Đường, về sau nơi này chính là nhà của em.


Đừng sợ, rất an toàn, không ai tìm được em đâu.”
Tô Tiểu Đường nhìn Trình Thuật, hồi lâu sau, cô nơm nớp lo sợ duỗi đầu ngón tay ra, chạm vào khuôn mặt anh, xác nhận anh có phải thật là anh….
Trình Thuật đau lòng hôn lên đầu ngón tay cô.

Cô tựa như kinh hãi, lại nơm nớp lo sợ rút tay về.
“Em… em có thể tắm không?”
“Đương nhiên.”
Trình Thuật dẫn cô đi tới nhà vệ sinh, mở vòi sen trên bồn tắm, lấy sữa tắm và dầu gội đầu, còn có viên tạo bọt bồn tắm mà con gái thích ra.
Tòa nhà này anh từ rất sớm đã bắt đầu chuẩn bị, cho dù là phong cách trang trí hay là vật dụng, tất cả đều thiết kế theo phong cách mới nhất mà các cô gái trẻ sẽ thích.
Cửa phòng tắm đóng lại, Tô Tiểu Đường ngồi vào trong bồn tắm lớn đầy nước nóng, ôm hai chân, vùi mặt vào trong đầu gối.
Cô bắt đầu khóc, bắt đầu dùng sức xoa tắm toàn thân.
Trình Thuật dựa ở vách tường ngoài cửa phòng tắm, nghe tiếng khóc kiềm nén khàn cả giọng của cô gái, đau lòng không chịu được.
Cô nhận tất cả đau khổ đều là chịu tội thay anh.
“Tiểu Đường.”
Ngoài cửa, anh dịu dàng gọi tên cô: “Về sau ở cùng anh đi, Thuật ca cả một đời thương em, không để em chịu khổ nữa.”
Nghe nói như thế, tiếng khóc nức nở trong phòng tắm trở thành tiếng khóc gào phát tiết.
Trình Thuật biết, khóc lên rồi mọi chuyện đều tốt.
Nửa giờ sau, cô gái thay áo ngủ bằng vải bông sạch sẽ đi ra khỏi phòng tắm, tóc dài ẩm ướt phủ trên đầu vai, khuôn mặt bị hơi nước hấp đỏ bừng.
Nhưng cô vẫn còn đeo kính râm.
Trình Thuật đang ở ban công gọi điện cho Lý Chiếu, hỏi dò tình huống cụ thể hơn từ anh, cảm xúc rất kích động, giọng nói cũng có chút lớn.
Tô Tiểu Đường ngây ngốc đứng cạnh cửa ngắm nhìn anh.
Trình Thuật thấy cô gái đi ra, thế là lập tức cúp điện thoại, vào nhà ngồi lên ghế sofa, sau đó vẫy tay với cô.
Tô Tiểu Đường do dự vài giây, sau cùng vẫn đi tới đứng trước mặt anh.
Trình Thuật đưa tay muốn tháo kính râm của Tô Tiểu Đường.

Tô Tiểu Đường mẫn cảm tránh đi, sau đó ngồi ở một góc ghế sofa.
“Đôi mắt là chuyện thế nào?”
Giọng anh có chút khàn khàn, nghe ra tràn đầy mệt mỏi.
Tô Tiểu Đường khó chịu một lát, thấp giọng nói: “Mắt trái, tự mình làm.”
Trình Thuật kinh ngạc nhìn cô.
“Bỏ kính xuống trông rất dữ tợn, như quái vật, đám đàn ông kia nhìn thấy liền buồn nôn.”
Tô Tiểu Đường bình tĩnh trả lời: “Phá hỏng khẩu vị của bọn hắn thì sẽ không ‘ức hiếp’ em rồi, dù sao một con mắt cũng có thể nhìn thấy.”
Trình Thuật rốt cuộc hiểu rồi, trong hoàn cảnh như vậy, cô chỉ có thể dùng phương thức này ‘bảo vệ’ chính mình, không bị những tên kia chà đạp.
Chỉ nghe một tiếng ‘xoảng’ thật lớn, tách trà trong tay Trình Thuật bị anh mạnh mẽ quăng lên trên tường.

Tô Tiểu Đường bị dọa đến toàn thân phát run.
Anh đứng bật dậy, đi vài vòng trong phòng, tức hổn hển đi ra ban công, lấy điện thoại ra gọi, tay không nhịn được run rẩy.
Tô Tiểu Đường theo tới, nghe thấy giọng anh trầm thấp nói gì mà ‘móc mắt hắn, sau đó cho hắn ta chết.’
Tô Tiểu Đường bỗng nhiên sợ hãi, cô chạy tới từ phía sau ôm eo anh, lắc đầu liên tục.
“Tối nay lại nói.”
Trình Thuật cúp điện thoại, đặt tay lên bờ vai mỏng manh của cô gái, nhẹ nhàng đè xuống: “Anh sẽ báo thù cho em, anh sẽ khiến cho người khi dễ em phải trả giá đắt.”
Tô Tiểu Đường run rẩy nức nở, liên tục lắc đầu: “Không, đừng báo thù, anh rất tốt, đừng bỏ em lại, em sẽ tốt.”
Trình Thuật dùng sức ôm chặt cô, vuốt lưng cô, dịu dàng trấn an: “Anh sẽ không bỏ em, sẽ không rời khỏi em nữa.”
Cô gái nắm chặt góc áo anh, cho đến lúc ngủ cũng không thả ra.

Trình Thuật cởi áo khoác của mình khoác lên người cô làm chăn.
Cô gái mở to đôi mắt ướt sũng nhìn anh, giọng dịu dàng nói: “Anh đừng đi.”
“Anh không đi.”
“Cam đoan.”
“Ừm, cam đoan.”
Lúc này cô mới an tâm nhắm mắt lại.
Trình Thuật ở bên giường vỗ về cô ngủ, sợ cô thức tỉnh cho nên cũng mặc nguyên áo nằm trên ghế sofa nhỏ trong phòng ngủ, ngủ tạm một đêm.
Nghe tiếng hít thở đều đặn của cô gái, Trình Thuật lại cả đêm không ngủ.
Lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực suốt cả đêm.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng anh liền dậy rồi, đứng ở một bên cửa sổ sát đất, ngóng nhìn mưa rào đánh lên cây chuối tây, trong tay đốt một điếu thuốc.
Người dưới tay làm việc hiệu suất rất cao, gửi tin báo cho anh, nói đã bắt được Triệu Sâm, hỏi anh xử lý thế nào.
Cơ mắt Trình Thuật run rẩy, trong con ngươi xẹt qua chút ngoan lệ.
Anh quay đầu nhìn phòng ngủ.

Cô gái ngủ trên giường lớn, dung nhan thanh lệ hết sức an tường, tháo kính râm xuống, cô nhắm hai mắt, thoạt nhìn không có bất cứ điều gì khác thường.
Nhưng mà mắt trái của cô đã mù rồi.
Trình Thuật dụi tắt thuốc trong tay, sát ý lạnh lẽo bao phủ toàn thân anh.

Anh nhiều lần suýt chút nữa nói ra cái chữ kia.
Nhưng mà làm rồi thì không thể quay đầu.
Anh đã hứa với cô, sẽ không bỏ lại cô một mình.
Bỏ lại một lần đủ để khiến anh dùng toàn bộ quãng đời còn lại đau thấu tim gan.
Một hồi sau, Trình Thuật thản nhiên nói: “Báo cảnh sát.”
Tội ác Triệu Sâm phạm phải đủ để cho ông ta sống nốt quãng đời còn lại trong tù..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui