EDITOR: JIN XUAN
"Lại để tôi bắt gặp, tôi sẽ không ôn nhu với cậu."
Mềm mại hay cứng rắn Tạ Tùy đều dùng tới, những lời này đúng là có chút hiệu quả, Tịch Bạch bị dọa đến rụt tay về, lui về phía sau.
Trong mắt cô lộ ra một chút phòng bị và e ngại.
"Còn biết sợ, về sau quy củ chút."
Tạ Tùy cảm thấy vừa lòng với phản ứng của cô, dạy dỗ: "Việc không nên làm thì đừng làm, ngoan ngoãn làm đệ tử tốt của tôi."
Tịch Bạch bất mãn lên tiếng: "Ừ."
Tạ Tùy xòe tay: "Giao ra đây đi."
"Giao cái gì?"
Tạ Tùy nhướng mày: "Cậu nói xem?"
Tịch Bạch bĩu bĩu môi, cực kì không tình nguyện lấy từ trong balo ra một bao thuốc lá vừa mới mở.
Hộp thuốc lá mỏng, hiển nhiên không có nhiều điếu, phù hợp với thẩm mỹ tinh xảo và ưu nhã của nữ giới.
Thấy tay hắn vẫn còn đưa ra, Tịch Bạch chau mày lại lấy ra một cái bật lửa, nặng nề vỗ vào tay hắn.
Tình cảnh này, thật giống như thiếu nữ hư hỏng thú nhận "hành vi phạm tội" của mình với giám thị.
Tạ Tùy hài lòng rút tay về, ngửi ngửi thuốc lá, mùi cam sành.
Hắn ngậm một điếu lên miệng rồi châm lửa.
Hàm lượng Nicotine trong thuốc lá nữ cực ít, trong hơi thở đều là hương vị cam sành, Tạ Tùy đột nhiên thích cảm giác mơ hồ mà cây thuốc lá này đem tới.
Tịch Bạch thấy thế, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Khong phải cậu cũng như vậy sao, tôi lại không thể."
"Tôi có thể, cậu không thể." Ngón tay thon dài của Tạ Tùy bị khói quấn quanh, thản nhiên thở ra một hơi.
Tịch Bạch bị phun khói vào mặt, càng thêm bất mãn nói: "Dựa vào cái gì."
"Cậu có phải cái gì cũng muốn so với tôi hay không."
Tạ Tùy kéo cô đến gần, đặt tay sau gáy cô, bức bách cô chăm chú nhìn vào mình.
Trên người thiếu nữ hiện ra hương thơm nhàn nhạt, bởi vì khẩn trương, còn có đôi chút run rẩy.
"Cậu xem cho rõ, chúng ta không phải là người cùng một dạng."
Hô hấp nóng bỏng của hắn, nhẹ nhàng chạm đến trên trán cô.
Cô giương mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong đêm tối lờ mờ, hình dáng ngũ quan của hắn thật mạnh mẽ, ánh mắt kiên định, cũng mang theo tia lạnh lẽo nào đó sợ lòng người dễ thay đổi.
Trong tròng mắt Tạ Tùy, Tịch Bạch thấy bản thân còn là một cô thiếu nữ mười bảy tuổi tỉnh tỉnh mê mê, ngây thơ không một vết dơ.
Giống như chưa từng trải qua thế sự, không biết mùi sầu khổ.
Cô liếc nhìn sang một bên, tiếng nói nhẹ nhàng: "Tạ Tùy, tôi không có tốt như cậu tưởng."
"Mặc kệ cậu là cái dạng gì, đó chính là bộ dáng mà lão tử thích."
Thời điểm thiếu niên nói ra những lời này, vẻ mặt nghiêm túc mà thành kính.
Cô cụp mắt xuống, nhếch miệng, không nói một lời.
Trong hoàn cảnh nhỏ hẹp, hắn dán chặt lên thân thể của cô, cảm giác bắp thịt toàn thân sụp đổ "bang bang".
Hắn thở dồn dập, giọng nói hơi run rẩy dò hỏi: "Tiểu Bạch, tôi muốn ôm cậu một cái..."
Muốn đến sắp điên rồi, muốn chết.
Tịch Bạch nâng mắt lên, cặp mắt tối như mực nhìn nhìn hắn, lắc đầu: "Tạ Tùy, tôi phải về nhà."
Cô không đồng ý, Tạ Tùy liền không dám mạo phạm, hắn đặt cô sát trên tường, tham lam ngửi hương thơm từ trên người cô, đè nén dục vọng cuồn cuộn trong nội tâm của mình.
"Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."
"Không cần, tôi tự trở về."
Tịch Bạch xoay người, mà Tạ Tùy không yên lòng đã trễ thế này còn để cô một mình, tay giấu trong túi chậm rãi đi theo sau lưng cô, duy trì khoảng cách hai mét với cô.
Tịch Bạch đi hai bước, quay đầu nhìn sang hắn, thấy hắn vẫn không chịu rời đi, xem bộ dáng là thật sự muốn đưa cô về nhà.
Cô suy nghĩ rất lâu, quyết định quay đầu nói với hắn: "Tạ Tùy, tôi có rất nhiều chuyện phải làm, bề bộn nhiều việc, sẽ không yêu đương, cậu không cần lãng phí thời gian trên người tôi."
Tạ Tùy nao nao, tùy tiện nói: "Được."
"Ồ."
Tịch Bạch không nghĩ đến hắn sẽ đồng ý nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại thấy khóe môi hắn kéo ra một ý cười mỏng, cất giọng nói: "Tôi tạm thời chấp nhận, cậu cũng không thể cùng người khác, tôi sẽ nhìn chằm chằm cậu."
"..."
"Tuy rằng không biết học sinh cấp 3 như cậu, có thể gấp cái gì, nhưng tôi sẽ chờ cậu bận rộn xong, tốt nghiệp trung học không được, vậy thì đại học, đại học không được, vậy thì tốt nghiệp đại học, một ngày nào đó, cậu sẽ cần đàn ông bên cạnh."
Tịch Bạch không phản bác được, chỉ có thể cắn răng nói: "Cậu thích chờ thì chờ."
Tạ Tùy ở sau lưng cô, thản nhiên nói: "Tôi sẽ rèn luyện thân thể tốt."
Tịch Bạch lại đỏ mặt, cô bước nhanh hơn đi tới nhà: "Cậu rèn luyện thân thể của cậu, đâu.... đâu có liên quan tới tôi."
Nhìn bộ dáng cô gái nhỏ hốt hoảng chạy trốn, lần đầu tiên Tạ Tùy cảm giác trong lòng ngọt như vậy.
**
Rất nhanh, việc Tịch Phi Phi được cộng thêm điểm thi đại học đã truyền đi ồn ào huyên náo ở trong trường.
Trường học vốn vẫn giấu diếm chuyện này, không có công bố ra ngoài, nhưng có học sinh nhìn thấy Trần Triết Dương và hiệu trưởng Trần xảy ra xung đột tại văn phòng, lúc này mới một truyền mười, mười truyền một trăm, truyền ra.
Trần Triết Dương nổi giận đùng đùng đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, kích động chất vấn cha mình, vì sao trong danh sách cộng điểm thi đại học lại là Tịch Phi Phi, mà không phải là Tịch Bạch.
"Con đã xem qua video trình diễn lần đó, có thể lấy được hạng nhất tất cả đều là nhờ công lao của Tịch Bạch, các người sao có thể làm như vậy!"
Hiệu trường Trần ngồi trên ghế sô pha, bưng chén trà, bình tĩnh nói: "Tịch Phi Phi và Tịch Bạch đều là chị em của Tịch Gia, ai được cộng cũng ổn, có gì lạ sao."
Trần Triết Dương bây giờ hoàn toàn không có cảm tình với Tịch Phi Phi, ngược lại bắt đầu có tình cảm với Tịch Bạch, bởi vậy cậu nhất định phải vì cô đòi công đạo.
"Cha, cha có biết thi đại học được cộng 10 điểm có ý nghĩa như thế nào không, đây là cơ hội đổi đời, cha không thể qua loa nói thay đổi người liền thay đổi người như vậy! Quá bất công với Tịch Bạch!"
"Con cho rằng cha không biết tính nghiêm trọng của chuyện này sao, nhưng danh sách bên Bộ Giáo Dục đã xác định, con ở nơi này tranh cãi ầm ĩ cũng không có ích gì, Tịch Phi Phi là người phát ngôn của trường học của chúng ta, cho con bé thêm điểm là hợp tình hợp lý! Sẽ có ảnh hưởng lớn tới xã hội, con không cần nói nhiều."
"Cha! Sao các người có thể như vậy chứ!"
"Được rồi, ra ngoài."
Hiệu trường Trần nói xong liền đẩy Trần Triết Dương ra khỏi văn phòng.
Một lúc sau,Trần Triết Dương chạy đến lớp của Tịch Bạch, vội vàng nói với cô: "Bạch Bạch, em không cần lo lắng, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp, anh sẽ làm cho cha anh sửa lại danh sách, em hãy tin tưởng anh."
Tịch Bạch nhìn khuôn mặt gấp đến độ đỏ bừng của cậu, nội tâm không hề gợn sóng.
Cô rất hiểu Trần Triết Dương, tên công tử bột này vẫn luôn muốn làm "kỵ sĩ", cậu muốn làm đại anh hùng bảo hộ công chúa bị giam cầm.
Kiếp trước, cậu vì giúp Tịch Phi Phi nhu nhược, lừa Tịch Bạch mấy năm, tàn nhẫn ép khô mỗi một giọt máu của cô. Mà đời này, nhân vật thay đổi, Tịch Phi Phi trở nên hổ báo, không còn là công chúa yếu đuối trong cảm nhận của cậu nữa, vì thế Trần Triết Dương lại "di tình biệt luyến", bắt đầu "bảo hộ" Tịch Bạch.
(*)Di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo.
Nói đến cùng, cậu vẫn là đắm chìm trong vở kịch mình tự vẽ ra, bị chính mình cảm động mà thôi.
Bất kể là thích cậu hay bị cậu thích phải, có lẽ đều là một loại bi ai.
"Trần Triết Dương, không cần thiết." Tịch Bạch thản nhiên nói: "Anh không cần ầm ĩ cùng cha anh, chuyện này đã được quyết định, không còn đường cứu vãn nào khác."
"Bạch Bạch, em tin tưởng anh, anh sẽ nghĩ biện pháp."
"Không cần." Tịch Bạch không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với cậu, vì vậy nói: "Nếu anh thật sự vì em bênh vực kẻ yếu thì anh đi đánh Tịch Phi Phi một trận cho em hả giận đi."
Trần Triết Dương ngẩn người: "Đánh em ấy? Vậy làm sao được, anh làm sao có khả năng động thủ với con gái, Bạch Bạch, em không cần hành động theo cảm tính, chúng ta ngẫm lại biện pháp khác, khẳng định sẽ có cách!"
À, Trần Triết Dương là nam sinh ấm áp phong độ, dưới bất cứ tình huống nào, cậu cũng tuyệt đối không động thủ với nữ sinh.
Tịch Bạch cũng chỉ là nói dỗi mà thôi.
"Không muốn thì thôi vậy, về sau cũng không cần tới tìm em nữa, chuyện này em nhận tội."
Tịch Bạch không có khả năng thật sự nhận tội, nhưng cô không muốn phải nhìn bộ mặt dối trá của Trần Triết Dương nữa, bỏ lại những lời này rồi xoay người trở về phòng học.
Trần Triết Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng cô, trong lòng đã xoắn lên.
Sự kiện cộng điểm bởi vì Trần Triết Dương mà truyền ra, ở trong trường học ồn ào không ngưng, rất nhiều học sinh xem qua video thi đấu, bắt đầu vì Tịch Bạch bênh vực kẻ yếu, cho dù ở kiếp trước, bọn họ vốn cố định đứng ở bên Tịch Phi Phi, đồng tình, đáng thương chị ta.
Nhưng hiện tại, mắt thường có thể thấy được sự không công bằng, khơi dậy các thiếu niên thiếu nữ chính nghĩa, rất nhiều người đăng trên weibo oán giận chuyện này, thậm chí còn có không ít biệt hiệu V lớn (giống tick xanh ở Facebook), đi bóc phốt ở khắp nơi, muốn cho mọi người chú ý tới sự kiện cộng điểm bất công lần này.
Nhưng từ lúc trường học nhận ra tin tức không thích hợp, lập tức triệu tập chủ nhiệm các lớp mở cuộc họp khẩn cấp, nhất định phải ngăn chặn các học sinh loan truyền nói bậy bạ trên mạng.
Chủ nhiệm lớp trở lại lớp mình, nghiêm khắc khiển trách, nói một khi phát hiện có học sinh đăng weibo bất lợi với danh dự của trường học, về sau điều tra ra, lập tức xử lý đuổi học, không chút lưu tình.
Rất nhiều học sinh bị dọa, nhanh chóng xóa weibo.
Buổi chiều ngày đó, Tạ Tùy đi ngang bảng thông báo trường học, thấy được áp phích lớn hình Tịch Phi Phi, tuyên truyền tiết mục thăm hỏi Tịch Phi Phi vào cuối tuần, địa chỉ ở hội trường trường học, kêu gọi các học sinh tham gia, đến xem thăm hỏi.
Tạ Tùy nghĩ tới bộ dáng Tịch Bạch ngồi ở cầu thang khóc ngày ấy, cũng giật mình hiểu vì sao một học trò ngoan như vậy, lại đi cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá, cũng không biết hút, bị làm cho sặc.
Hóa ra tất cả đều có nguyên nhân...
Thứ vốn nên thuộc về cô, bị những người khác chiếm đoạt, cô rất không vui, cô còn khóc.
Máu toàn thân Tạ Tùy sôi trào, phẫn nộ làm hắn không thể tự hỏi, hắn nhặt lên một cục đá to bằng bàn tay trên mặt đất, hùng hổ ném tới bảng thông báo, một cú ném mạnh cách xa hơn hai mét, đá đập vỡ lớp thủy tinh bên ngoài bảng.
Hắn làm tấm áp phích Tịch Phi Phi đang giả nhân giả nghĩa mỉm cười rớt xuống dưới, phá tan thành từng mảnh, tùy tay giương lên, kính văng tung tóe.
Hành vi xé áp phích của Tịch Phi Phi lập tức bị các học sinh truyền ra, đương sự Tịch Phi Phi nghe nói vậy liền cảm thấy mất mặt và ủy khuất, vì thế buổi chiều hôm đó lập tức đi đến ban 19 tìm Tạ Tùy lý luận, muốn lấy lại công đạo cho mình.
**
Ân Hạ Hạ vội vã chạy vào phòng học, vừa thở hồng hộc vừa nói với Tịch Bạch đang làm bài: "Tạ Tùy vừa xách Tịch Phi Phi đến sân thượng, mẹ ôi! Cậu cũng không thấy, hắn nắm chặt tóc của chị ta, toàn bộ kéo đi lên!"
Tịch Bạch đập mạnh cây bút xuống: "Cái gì!"
Biểu tình Ân Hạ Hạ kích động: "Tịch Phi Phi ở trên tay hắn giống như con cá chết, căn bản không có đường sống phản kháng! Trước kia, tớ siêu cấp không quen nhìn con trai khi dễ nữ sinh, nhưng mà sau chuyện cộng điểm này, tớ con mẹ nó nhìn cảnh này cảm thấy sướng gì đâu... Lúc ấy có rất nhiều người vây xem, nhưng không một ai đi lên hỗ trợ. Tịch Phi Phi nằm trong tay Tạ Tùy, xem chừng là xong đời."
Lời còn chưa nói hết, Tịch Bạch đã vội vàng chạy ra phòng học, chạy như điên tới trên sân thượng.
**
Hôm nay, không có hoàng hôn, trên bầu trời là những đám mây nặng nề, làm người ta sợ hãi.
Trên sân thượng, gió lạnh ào ào thổi mạnh.
Tịch Bạch chạy lên lầu, lại phát hiện cửa bị người khác khóa trái, cách tấm cửa, cô có thể nghe được tiếng Tịch Phi Phi nói năng lộn xộn và chửi rủa.
Tịch Bạch dùng sức vỗ lên cánh cửa, vội vàng hô lớn: "Tạ Tùy, mở cửa."
Bên kia không có bất kì động tĩnh gì, Tịch Bạch gọi điện thoại cho hắn, hắn cũng không nhận.
Không thể chần chừ, Tịch Bạch lại run cầm cập bấm số điện thoại của Tùng Dụ Chu.
Tùng Dụ Chu nhìn màn hình di động, lại nhìn một chút vẻ mặt âm trầm của Tạ Tùy, sợ hắn thật sự làm ra hành động quá khích nào đó, vì thế vô thanh vô tức đi qua, mở cửa.
Tịch Bạch chạy vào, hỏi: "Tạ Tùy đâu!"
"Tiểu Bạch, chị cậu không có việc gì, đừng lo lắng."
Tùng Dụ Chu trấn an rồi dẫn cô tới trước mặt Tịch Phi Phi.
Tịch Phi Phi đứng ở trong một góc, bởi vì sợ hãi, thân thể nhịn không được lạnh run.
Tạ Tùy đứng ở trên bậc thang trước mặt cô ta, trong tay cầm một miếng gạch, trên cao nhìn xuống Tịch Phi Phi.
Dù cho hắn cái gì cũng không làm, nhưng khối gạch đỏ ước lượng mấy cân kia, đã đủ để dọa sợ lá gan của Tịch Phi Phi.
Tạ Tùy liếc xuống dưới, ánh mắt cay nghiệt lạnh lẽo, môi mỏng cười như không, giọng nói băng lãnh——
"Cha mẹ cô có dạy cô chưa, không phải của cô thì vĩnh viễn không phải của cô, dù cho đoạt được, cũng không phải là của cô."
Tịch Phi Phi hung tợn trừng hắn.
Hắn sờ sờ gạch trong tay: "Bọn họ không dạy cô, tôi đến dạy cô vậy."
"Tạ Tùy, cậu không nên tới!" Tịch Phi Phi bị dọa, ngay cả cổ họng cũng run lập cập: "Cậu dám động thủ với tôi, tôi báo nguy! Tôi sẽ làm cậu một đời ăn cơm tù, cha cậu là tội phạm giết người, cậu cũng vậy!"
Cô ta vừa dứt lời, gạch trong tay Tạ Tùy đột nhiên bị người khác cướp đi.
Hắn còn phản ứng kịp, Tịch Bạch nắm viên gạch kia lên ném tới Tịch Phi Phi!
Gạch không có đụng tới Tịch Phi Phi, chỉ vỡ vụn bên chân cô ta, sợ tới mức nhảy dựng lên.
Tạ Tùy kinh ngạc nhìn Tịch Bạch.
Một trận gió phất qua, hai bên tóc cô bị mồ hôi thấm ướt, hai má hồng một cách mất tự nhiên, thở hổn hển, trong con ngươi đen nhánh bùng lên lửa giận.
"Tịch Phi Phi, tôi không cho chị nhắc lại vài chữ đó."
Giọng Tịch Bạch trầm thấp, mang theo uy hiếp: "Vĩnh viễn không cho nói."
Con trai của tội phạm giết người.
Cô biết rõ cái xưng hô này làm tổn thương Tạ Tùy, đó là bóng ma không thể xóa nhòa đã trưởng thành cùng với hắn, cũng gần như hủy cả cuộc đời hắn.
Ánh mắt Tịch Bạch làm tâm Tạ Tùy chấn động, chưa từng có ai nói câu nào vì hắn, chưa từng có người che chở hắn, trên người hắn khoác lớp gai, đơn độc chiến đấu nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới người đầu tiên che ở trước mặt hắn... sẽ là một cô gái mềm yếu như vậy.
Tạ Tùy cảm giác thế giới đóng băng ở đáy lòng đang chậm rãi hòa tan.
Tùng Dụ Chu liếc nhìn Tịch Bạch, lần đầu tiên thấy cô gái này lại thông minh đến vậy.
Cô đoạt lấy gạch trong tay Tạ Tùy, không khiến hắn thật sự làm Tịch Phi Phi bị thương, đồng thời lại cho Tịch Phi Phi ăn một phát giáo huấn, ít nhất lúc này lá gan của cô ta đã bị bóp nát.
Hành vi ác liệt hiện tại của Tạ Tùy với Tịch Phi Phi đã triệt để chuyển hóa thành giằng co giữa hai chị em, ít nhất... Tạ Tùy sẽ không bị truy cứu.
Không đợi Tạ Tùy nói chuyện, Tịch Bạch lớn tiếng nói với Tịch Phi Phi: "Chị mau cút đi."
Tịch Phi Phi chảy nước mắt, chịu nhục nhã hét lớn với Tịch Bạch: "Tao sẽ không bỏ qua cho bọn bây! Chờ đi!!"
Vũ khí lớn nhất của Tịch Phi Phi chính là năng lực khuấy động dư luận trên Internet.
Tùng Dụ Chu sớm có chuẩn bị, cầm di động đi ra, nói: "Chúng tôi không hề nhúc nhích động tới một đầu ngón tay của cậu, tôi quay lại toàn bộ hành trình làm chứng cứ, nếu cậu dám lên mạng nói hưu nói vượn, thì là phỉ báng đó à nha."
Tịch Phi Phi lau nước mắt, thở phì phì chạy xuống sân thượng.
Trên sân thượng, mấy thiếu niên hai mặt nhìn nhau, xô xô đẩy đẩy đều nói có chuyện muốn rời đi.
Rất nhanh, cả sân liền trống trải chỉ còn lại hai người Tạ Tùy và Tịch Bạch, Tịch Bạch quay lưng với hắn, vẫn không quay đầu lại.
Tạ Tùy lấy bật lửa ra, "răng rắc" một tiếng, bật, lại tắt, lại bật, lại tắt...
Thẳng đến lúc chuông vào lớp vang lên, Tạ Tùy rất không được tự nhiên nói: "Tiểu Bạch, tôi muốn về học."
Hắn xoay người làm bộ muốn đi, Tịch Bạch lúc này mới xoay người, thở phì phì đi qua, dùng lực đẩy hắn một chút.
Khí lực cô rất nhỏ, mềm mại, Tạ Tùy như trước vẫn không nhúc nhích đứng ở trước mặt cô, để cô tùy ý phát tiết.
"Tôi biết, tôi không nên đối với chị cậu như vậy..." Hắn quyết định nhận sai trước: "Nhưng là do lão tử quá tức giận."
Tịch Bạch tức giận đến ánh mắt đỏ lên, yết hầu cũng ê ẩm, trong tiếng nói mang theo khóc nức nở: "Cậu căn bản cái gì cũng không biết."
Tạ Tùy nhìn Tịch Bạch lau nước mắt, tâm xoắn lên.
Hắn sợ nhất chính là thấy cô khóc.
Tạ Tùy cúi người, tay dừng ở trên vai gầy của cô, liên tục trấn an nói: "Tôi sai rồi, tôi không bao giờ khi dễ cô ta nữa, lúc ấy tôi bị tức giận làm ngu đi, tóm lại cậu đừng khóc, tôi giải thích được hay không, tôi nói áy náy với cô ta, chỉ cần cậu không khóc, kêu tôi làm cái gì cũng được!"
Tịch Bạch nức nở càng thêm lợi hại, cô dùng ống tay áo lau nước mắt.
Hắn cho rằng cô là vì lo lắng cho Tịch Phi Phi nên mới khóc, căn bản không phải, trời biết giây phút cô nghe được Tạ Tùy đưa Tịch Phi Phi đến sân thượng, thế giới của cô đột nhiên trở nên một mảnh kinh hãi và u ám.
Ngay cả chính cô cũng không dám dễ dàng làm gì đó với Tịch Phi Phi, Tạ Tùy làm sao dám!
Bệnh tình của Tịch Phi Phi là tờ giấy thông hành giúp chị ta tung hoành làm loạn không bị ngăn cản ở trên thế giới này, ai dám trêu chọc chị ta cũng đều sẽ bị cả thế giới phỉ nhổ, nhục mạ, thậm chí bị buộc lại không chỗ dung thân.
Tịch Bạch rất hiểu loại đau thương này, gần như có thể hủy diệt một người.
Tạ Tùy hắn sao có thể xúc động như vậy, một bước vô ý đi sai, cả đời đều không thể trốn thoát!
Tạ Tùy không biết nên làm gì bây giờ, hắn không khống chế được cảm giác giày vò và áy náy trong lòng, chỉ có thể hung hăng ôm cô vào trong ngực, hai tay rất dùng sức ôm chặt cô.
Hắn sợ mất đi cô, lâm vào trong sự kinh hãi vô tận: "Cậu nói một tiếng, lão tử có thể từ trên lầu này nhảy xuống, chỉ cần cậu hả giận."
Tịch Bạch bị hắn ôm đến không thở nổi, kịch liệt ho khan lên, Tạ Tùy lập tức buông cô ra, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, khó chịu còn hơn chết.
Nhẹ không được nặng không được, hắn thật sự không biết nên làm sao bây giờ, hắn đau lòng chết đi được!
"Tạ Tùy, tôi có thể nêu một cái yêu cầu với cậu không?"
Tịch Bạch dùng tay áo lau sạch sẽ nước mắt, ngước mắt nhìn hắn.
Nhìn ánh mắt ướt sũng của cô, đừng nói một cái yêu cầu, mấy trăm nghìn cái yêu cầu hắn đều đáp ứng.
"Ừm." Hiện tại, hắn ngoan giống như con gấu trắng: "Tôi có thể giải thích, tôi sẽ đi ngay bây giờ nói xin lỗi cô ta."
Cái gì tôn nghiêm, cái gì mặt mũi, mấy thứ này ở trước mặt cô, vô nghĩa!
"Không cần nói xin lỗi." Tịch Bạch kéo góc áo Tạ Tùy: "Tôi không phải muốn nói cái này."
Tạ Tùy khó hiểu nhìn cô, lại nghe cô khàn khàn từ từ nói: "Về sau, lúc cậu không khống chế được tính tình thì trước khi làm bất cứ chuyện gì, hỏi chính mình một vấn đề."
Tạ Tùy nhíu mày: "Vấn đề gì?"
Tịch Bạch ngẩng đầu, nhìn bầu trời xám xịt nặng nề, trầm thấp nói——
"Người đó, liệu có đáng giá để cậu đánh đổi cả quãng đời còn lại để chuộc tội hay không."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...