Làm Nũng Trong Lòng Anh

EDITOR: JIN XUAN

Từ lúc vụ việc đó về sau, Tịch Bạch cố ý tránh tiếp xúc cùng Tạ Tùy.

Hồi tưởng kiếp trước, cô mỗi khi lật xem tờ báo đăng tin sự cố của Tạ Tùy sau khi nghỉ học, nhìn thấy hình ảnh chiếc xe đua biến dạng nát tươm và thân xác người được kéo lên từ dưới vách đá, đều cảm thấy... kinh hồn bạt vía.

Cô không thể xác định, rốt cuộc sự cố ấy là do có người sắp đặt hay là ngoài ý muốn, thậm chí không biết sau khi trải qua vụ việc Diêu Vũ này, hắn thật sự có từng tránh thoát một kiếp hay không.

Kiếp trước, ở giai đoạn trung học của Tịch Bạch, Tạ Tùy gần như không hề xuất hiện, rất nhiều tin tức đều là sau này từ miệng hắn kể đến đôi câu vài lời mới biết.

Mà bây giờ, Tạ Tùy xuất hiện, cô và hắn chậm rãi có nhiều thay đổi, cô không thể đoán trước được kết cục hay hướng phát triển của tương lai, cô sợ hãi mình đi sai một bước, bởi vì hiện tại thứ duy nhất cô có thể bảo vệ chỉ là nhân sinh của chính mình.

Ngày Tịch Bạch gặp được Trần Triết Dương, là một ngày vào đông ít có ánh mặt trời rực rỡ.

Lúc cô mở khóa xe đạp, nghe được một tiếng nói trong sáng từ phía sau vang lên: "Tịch Bạch?"

Tịch Bạch quay đầu, chỉ thấy Trần Triết Dương đeo balo trên lưng, đẩy xe đạp đứng ở trước mặt cô, cậu ấy vẫn là bộ dáng thời thiếu niên, ánh mắt trắng đen rõ ràng, ngũ quan anh tuấn thanh tú, một đôi mắt đào hoa có hơi nhướn lên, mang theo sức sống xuân về hoa nở mỉm cười: "Không nghĩ đến, ngày đầu tiên đến Đức Tân Cao Trung, đã gặp được em."

Trần Triết Dương là thanh mai trúc mã của Tịch Bạch, cũng là bé trai làm cô vui vẻ nhất trong những năm tháng thanh xuân, đương nhiên, là dạng niềm vui chỉ yên lặng đặt ở tận đáy lòng.

Trần Triết Dương rất ưu tú, lớp mười một năm ấy chuyển vào Đức Tân Cao Trung, vì thế trong thời gian hai năm kế tiếp, cậu an ổn đứng vị trí đầu ở trường học, thẳng đến thi đại học, trở thành thủ khoa khối A.

Gia cảnh cậu sung túc, là công tử nhà giàu điển hình, nhẹ nhàng như ngọc, thận trọng từ lời nói đến việc làm, được giáo dưỡng tốt. Khi tiếp xúc cùng nữ sinh, cậu rất có thân sĩ phong độ, khiến cho người cảm thấy như cây gặp phải gió xuân.

Bất cứ nữ sinh nào cũng không có cách để chống cự lại sự dụ hoặc này, bao gồm mối tình đầu thời kì thanh xuân của Tịch Bạch, sau hôm thi đại học, đêm đó, Trần Triết Dương tỏ tình với Tịch Bạch, hai người thi đậu chung trường đại học, đương nhiên ở cùng một chỗ.

Tịch Bạch thậm chí cảm thấy, Trần Triết Dương là một chút điểm sáng trong cuộc đời u ám này của cô.

Thẳng đến sau này...

Trần Triết Dương hết lần này đến lần khác khuyên bảo Tịch Bạch đi bệnh viện truyền máu cho Tịch Phi Phi, an ủi cô, nói với cô những thứ này đều là em phải làm, anh thích Tịch Bạch, là thích cô gái thiện lương ôn nhu, nhất định sẽ không mặc kệ sống chết của chị gái.

Tới tận đến lúc Tịch Bạch hấp hối, Trần Triết Dương mới đem chân tướng nói cho cô biết ——

Người Trần Triết Dương thật sự thích là Tịch Phi Phi, bởi vì Tịch Phi Phi vô cùng nhu nhược, có thể thỏa mãn được ảo tưởng làm anh hùng và chiếm đoạt của cậu ta.

Cậu sở dĩ lựa chọn đến với Tịch Bạch, cũng là vì dùng phương thức này, lặng lẽ làm bạn bên người Tịch Phi Phi, cậu cảm giác mình siêu cấp vĩ đại, thậm chí dũng cảm vì tình yêu mà hi sinh hạnh phúc của mình.


Sau này, cậu vô số lần khuyên bảo Tịch Bạch đi lấy máu, ngay từ đầu còn vừa dỗ vừa lừa, càng về sau đạo đức bắt cóc, thậm chí là cưỡng ép kéo cô đến bệnh viện.

Vì để thành toàn cho cái cậu tự cho là sứ mệnh tình yêu vĩ đại, cậu hy sinh Tịch Bạch.

Cậu và cha mẹ, giống như Tịch Phi Phi, trên bản chất đều là ma quỷ dùng tình cảm lừa gạt hút máu.

...

"Này, Tiểu Bạch, em không biết anh hả? Anh là anh Triết Dương." Trần Triết Dương xoa xoa cái gáy: "Thật nhiều năm chúng ta không gặp mặt, em thật sự không nhận ra anh?"

Khóe mắt Tịch Bạch lạnh lùng, thản nhiên nói: "Sao có thể, em làm sao lại không nhận ra anh Triết Dương."

Bộ mặt giả nhân giả nghĩa đáng hận của cậu, hóa thành tro cô cũng nhận ra.

"Không nghĩ đến chớp mắt đã nhiều năm như vậy, em trưởng thành cao như vậy, chút nữa đã không nhận ra."

Trần Triết Dương đi tới muốn sờ sờ đầu Tịch Bạch, nhưng mà Tịch Bạch nhanh nhẹn tránh được.

Cảm nhận được Tịch Bạch đối với mình lãnh đạm, Trần Triết Dương có chút khó hiểu: "Sao thế, nhiều năm không gặp, thấy anh Triết Dương xa lạ sao?"

"Người đều sẽ thay đổi." Tịch Bạch xoay người: "Em cũng không phải là em của trước kia."

Kiếp trước Tịch Bạch thích Trần Triết Dương, rõ ràng trong lòng Trần Triết Dương cũng biết, cho nên hắn vẫn treo Tịch Bạch lửng lơ, thẳng đến lúc quyết định "vì yêu hi sinh", cậu mới lựa chọn "thông báo" cho Tịch Bạch, khi đó Tịch Bạch còn cho rằng tình yêu của mình phủ xuống.

Cô đắm chìm trong tình yêu kinh hỉ, sẽ không nghĩ đến, đây có thể là một âm mưu.

Tịch Bạch đẩy xe rời đi, Trần Triết Dương vẫn đi theo bên cạnh cô, cùng cô đi ra khỏi sân trường.

"Đúng rồi, ngày mai hai nhà Tịch - Trần chúng ta muốn cùng nhau ăn cơm, chuyện này em biết không?"

"Không biết."

"Vậy thì để anh trước tiên nói cho em biết, lúc đó em nhất định phải tới, còn chị của em nữa."

Nói đến Tịch Phi Phi, thần sắc Trần Triết Dương ôn nhu rất nhiều: "Đúng rồi, bệnh tình của em ấy có khá hơn chút nào không? Thật sự là đáng thương, sinh bệnh như vậy, Bạch Bạch, làm em gái, em phải chiếu cố Phi Phi."

Tịch Bạch trong lòng suy nghĩ, kiếp trước tại sao cô lại ngu xuẩn đến vậy, nhìn không ra một mảnh chân tình trung thành của Trần Triết Dương dành cho Tịch Phi Phi.


"Em còn có chút việc, đi trước." Tịch Bạch thật không muốn tốn nhiều nước bọt cùng Trần Triết Dương, ngồi lên xe đạp, chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút." Trần Triết Dương che ở trước mặt Tịch Bạch, không hiểu hỏi: "Bạch Bạch, là anh nơi nào làm không đúng sao, tại sao cảm giác em đối với anh... không giống với trước kia?"

"Không có, em phải về nhà làm bài tập." Thái độ Tịch Bạch như trước lãnh đạm: "Anh làm ơn tránh ra, được không?"

Trần Triết Dương thật sự phát hiện có chỗ không đúng, làm một nam sinh hoàn mỹ không khuyết điểm ở trong mắt người khác, cậu đương nhiên muốn suy đến cùng, tra rõ sự tình.

"Có phải anh vô tình chọc giận em mất hứng không, em mới đối xử với anh như vậy?" Cậu chắn ở trước Tịch Bạch, cũng không chuẩn bị dễ dàng thả cô rời đi: "Em nói rõ ràng, không thì tối hôm nay anh đều sẽ ngủ không được."

"Anh có ngủ được hay không, có quan hệ với em?"

Đúng lúc này, Tạ Tùy và bọn Tùng Dụ Chu cũng chạy xe đạp từ trong trường học đi ra.

Tạ Tùy trông thấy cách đó không xa trên đường có hai nam nữ tranh chấp không xong, tên con trai che ở trước người Tịch Bạch, xem bộ dáng giống như đang quấn lấy cô.

Mắt Tạ Tùy lạnh lạnh, phát ra một tia tức giận.

Tùng Dụ Chu nói: "Xem ra thực sự có không ít người nhớ nhung Tịch Tiểu Bạch ban 1, Tùy ca, quản hay không."

Tạ Tùy mặt không chút thay đổi nói: "Lão tử không có rảnh."

Tịch Bạch nếu không để ý tới hắn, giữ một khoảng cách với hắn, hắn cũng không muốn mặt dày lân la đến, nhận lấy một bộ mặt xấu hổ.

Tạ Tùy ngồi lên xe đạp, lập tức chạy qua bên cạnh hai người, còn thổi tiếng huýt sáo dài.

Tịch Bạch nhìn hình ảnh Tạ Tùy chợt lóe lên, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, xem ra hắn chắc sẽ không xen vào việc của người khác, như vậy là tốt nhất.

Tạ Tùy đem tốc độ xe chậm lại, trong lòng có giọng nói không ngừng vang lên ——

"Kêu cái tiếng, lão tử liền trở về giúp cậu."

"Bằng không thì gọi tên cũng được."

"Tôi sẽ giúp cho cậu, cậu kêu tôi một tiếng."


Cô gái cắn chặt môi dưới, quật cường một lời chưa phát.

"Đáng chết."

Hắn cuối cùng vẫn là không yên lòng.

Tạ Tùy quay đầu xe, thô bạo vọt tới Trần Triết Dương, thấy chiếc xe đạp cậu ta dựng ở ven đường, thuận tay nhắc lên, dùng lực ném qua cây ngô đồng ngay phía trước.

Chỉ nghe một tiếng "loảng xoảng", xe đạp của Trần Triết Dương đụng phải cây ngô đồng, toàn bộ bánh xe đều bị biến dạng.

Trần Triết Dương bất thình lình bị dọa sợ, không rõ ràng cho lắm nhìn Tạ Tùy: "Cậu làm cái gì!"

Tạ Tùy đạp phanh lại, chân dài chống dưới đất, con ngươi đen nhánh mang theo một cỗ sắc bén, lạnh lùng liếc nhìn cậu ta: "Xem cậu khó chịu, được hay không."

Tịch Bạch nhân cơ hội này, lập tức nhanh chóng lái xe chuẩn bị đi, tay Trần Triết Dương rơi xuống trên vai Tịch Bạch: "Tiểu Bạch, chờ một chút..."

"Lấy cái tay bẩn thỉu của nhà ngươi ra."

Tạ Tùy đột nhiên nổi giận, ném xe đạp đi tới, chuẩn bị cho Trần Triết Dương chút dạy dỗ.

Tịch Bạch sợ hãi sự kiện Diêu Vũ tái diễn lần nữa, Trần Triết Dương cũng không phải đơn giản giống Diêu Vũ, nhà cậu vừa có tiền vừa có thế, đắc tội không được.

Cô chắn trước người Tạ Tùy: "Đây là việc của tôi, không cần cậu quan tâm."

Tức giận trong mắt Tạ Tùy dần dần lạnh xuống, thay vào đó... là một tia lạnh khó có thể diễn tả bằng lời.

"Lặp lại lần nữa, không cần tôi quản?"

"Cậu không cần quản chuyện của tôi, Tạ Tùy."

Tịch Bạch không dám nhìn vào mắt hắn, đẩy xe vội vàng rời đi.

Mà lúc này Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh cũng chạy tới: "Được rồi, không có gì đâu, cậu chắc là học sinh mới vừa chuyển đến, chúng ta cũng không cố ý làm khó dễ cậu, xe đạp trả cậu, đi đi."

Trần Triết Dương mới đến, cũng không muốn ao đo cùng đám người này, thấy Tịch Bạch rời khỏi, cậu không trì hoãn nữa, đẩy xe đạp đi, đáy mắt đều là khinh thường.

Cậu khinh thường so đo cùng bọn hắn, đều là bại hoại dưới đáy xã hội, hạ thấp phong cách của cậu.

Tạ Tùy rất quen thuộc với đáy mắt khinh miệt của Trần Triết Dương, ánh mắt như thế, hắn gặp qua rất nhiều, những tên tự xưng là thượng lưu, không phải thích dùng ánh mắt như thế nhìn kỹ hắn sao.

Tạ Tùy nắm chặt tay, mu bàn tay có gân xanh ẩn hiện.

Hắn ái mộ khát vọng có được cô, cô gái tốt đẹp, sạch sẽ và thuần trắng tựa như tuyết đầu mùa, sẽ hết sức khinh thường hắn xuất thân tầng dưới chót sao.


Tạ Tùy đạp xe, không một lời bỏ đi.

Phía sau, Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh hai mặt nhìn nhau, không rõ hắn đây là bị cái gì.

**

Tịch Bạch về đến nhà, Tịch Phi Phi đang đứng trước gương thử váy, váy bông tua rua hơi hồng nhạt, chị ta lượn một vòng làn váy, thưởng thức mình trong gương.

"Mẹ, anh Triết Dương lần này từ nước Mỹ trở về, sẽ còn đi nữa không?"

"Nghe nói là không." Đào Gia Chi nói: "Về sau cậu ấy đều sẽ ở lại trong nước."

"Thật tốt, như vậy về sau có thể thuờng xuyên nhìn thấy anh Triết Dương."

"Đúng vậy, nghe bác Trần nói, Triết Dương cố ý yêu cầu chuyển tới Đức Tân Cao Trung, chính là bởi vì hai đứa em gái tại Đức Tân Cao Trung."

"Thật không, mẹ, con thật vui vẻ."

Tịch Bạch biết, Tịch Phi Phi có hứng thú với Trần Triết Dương, lại không có hứng thú lớn với Tạ Tùy, một là anh trai nhà bên dương quang sáng sủa, một người khác là thiếu niên âm lãnh không tốt, Tịch Phi Phi là loại người từ nhỏ đến lớn không thiếu yêu thương, càng vui với ai cống hiến hết mọi thứ, ấm áp cho mình.

Nhưng Tịch Phi Phi cũng biết, em gái của mình Tịch Bạch từ nhỏ thầm mến Trần Triết Dương, mà người Trần Triết Dương thích, lại là cô ta, điều này làm cho cô ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Tịch Phi Phi thường xuyên sẽ dùng chuyện này trêu ghẹo Tịch Bạch, làm cô tan nát cõi lòng, điều này làm cho Tịch Phi Phi cảm giác mình rất có mị lực, cũng rất có thành tựu.

Tịch Phi Phi thấy mặt Tịch Bạch không thay đổi đi ngang qua, cố ý muốn kích thích cô, nói: "Bạch Bạch, anh Triết Dương trở lại, anh ấy mới đến tìm chị, đưa cho chị một hộp sô-cô-la ngoại quốc tự tay xách về, Bạch Bạch, em đừng khách khí, cầm lấy ăn đi."

Sô-cô-la đặt trên bàn trà, đóng gói tinh xảo, còn buộc vòng hoa cỏ xinh đẹp, nhìn đã biết giá cả xa xỉ.

Kiếp trước, Tịch Bạch vì người trong lòng đưa cho chị gái một hộp sô-cô-la này, mà thương tâm không thôi, rất nhiều đêm trốn trong chăn khóc, vì thế canh cánh trong lòng một đoạn thời gian rất dài.

Mà bây giờ, nội tâm Tịch Bạch không hề gợn sóng, cô đã sớm chuẩn bị, từ trong balo rút ra hộp sô-cô-la giống như đúc cô vừa mới mua ở cửa hàng nhập khẩu, nói với Tịch Phi Phi: "Cảm ơn, chị, em vừa mới gặp anh Triết Dương, anh ấy cũng đưa cho em một hộp, nhưng mà em không thích ăn sô-cô-la, chị thích thì cho chị, nếu chị ăn không hết, thì ném đi, không cần đưa em."

Nói xong cô buông sô-cô-la xuống, lên lầu đi về phòng.

Làn váy trong tay Tịch Phi Phi bỗng nhiên bị nắm chặt, vừa nãy Trần Triết Dương tìm đến cô, rõ ràng nói là chỉ đưa cho một mình cô, không nghĩ đến quay đầu lại đưa một hộp cho Tịch Bạch!

Tịch Bạch biết rõ, lòng tự trọng cao quý của chị ta, chịu không nổi chàng trai ái mộ mình đối xử bình đẳng với các cô gái khác.

Kỳ thật, Tịch Bạch cảm giác mình làm việc này cũng rất nhàm chán, nếu không phải Tịch Phi Phi cố tình khoe sô-cô-la, Tịch Bạch hoàn toàn sẽ không mua hộp sô-cô-la đó.

Nhưng Tịch Phi Phi hiển nhiên là lòng mang ác ý nói ra chuyện này, mục đích vì để Tịch Bạch tan nát cõi lòng, như vậy Tịch Bạch cũng sẽ không ngồi chờ chết.

Người cầm đao mà sống, hẳn phải chết dưới lưỡi đao, đây là đạo lý từ xưa đến nay


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui