Làm Nũng - Thời Tinh Thảo


Son môi của Đàm Diễm bị nhòe, để lại dấu vết trên mặt và xương quai xanh.Nếu không phải cô ngăn cản, Thạch Giang có lẽ đã kéo cô vào nhà vệ sinh làm chuyện đó.

Nghĩ đến bộ dạng hấp tấp của Thạch Giang, Đàm Diễm có chút buồn nôn.Nếu không phải để có được nhiều cơ hội hơn trong công việc, làm sao cô lại phải chịu bị loại đàn ông như Thạch Giang đối xử như vậy.Vừa bước vào khu có bồn rửa mặt, cô đã chú ý đến người ở bên cạnh.Đàm Diễm nhìn lướt qua một chút, vừa định thu lại tầm mắt, bỗng đột nhiên ngừng lại.Người đàn ông đứng ở bên kia mặc áo khoác màu đen, thân hình cao lớn, tuy kín đáo, nhưng không ngăn được thần thái tỏa ra từ bên trong anh ta.Anh ta quay lưng về phía Đàm Diễm nên không thấy được mặt.


Nhưng với kinh nghiệm đã gặp qua rất nhiều đàn ông của Đàm Diễm, người đàn ông này không hề đơn giản.Quan trọng hơn, nếu cô ta không nhầm, đôi giày da dưới chân anh ta là của một thương hiệu giày da cao cấp.

Giá bán của nó khoảng từ 50.000 đến 300.000 tệ (150tr – 900tr VNĐ), và đây là mẫu giới hạn.

Kiểu cách trên đôi giày của anh ta Đàm Diễm cũng chưa thấy bao giờ, chúng có thể là thiết kế mới, hoặc có thể được đặc biệt làm riêng.Nghĩ đến đây, cô ta cố tình trang điểm chậm lại.

Qua tấm gương trên bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm vào đàn ông phía sau.Có tò mò, cũng có sự tham lam.Nguyễn Khinh Họa ban đầu cho rằng, trốn vào áo khoác của Giang Hoài Khiêm là lựa chọn tốt nhất.


Nhưng vài giây sau, cô liền hối hận.Họ đang tiếp xúc quá gần, đến nỗi xung quanh cô tràn ngập mùi hương của anh, hơn nữa hơi thở của Giang Hoài Khiêm còn phả ra sau tai cô.Hơi thở nhẹ nhàng, trầm ổn.Nguyễn Khinh Họa đếm thời gian trong đầu, chờ rồi lại chờ, nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng giày cao gót của Đàm Diễm đi ra ngoài.Sở dĩ cô có thể biết người vừa bước vào là Đàm Diễm, hoàn toàn là nhờ đôi giày cao gót.

Đó có thể do mưa dầm thấm lâu, hoặc cũng có thể do bẩm sinh Nguyễn Khinh Họa đã có khả năng này, từ nhỏ cô đã rất nhạy cảm với âm thanh bước chân của mọi người khi đi trên mặt đất.Chỉ cần tiếp xúc một khoảng thời gian, cô có thể nhận biết chính xác từng người bằng cách nghe tiếng giày của họ.Một lát sau, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng được nữa.


Cô vô thức mà ôm chặt lấy Giang Hoài Khiêm, trong lòng tức giận nghĩ:—— Tại sao Đàm Diễm còn chưa đi, trang điểm lâu như vậy sao!!Khi Nguyễn Khinh Họa đang vô cùng bất mãn, chợt nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc.Đang định thở phào nhẹ nhõm thì bên tai truyền đến tiếng nói của Đàm Diễm.“Anh đẹp trai.”Nguyễn Khinh Họa: “……?”Giang Hoài Khiêm không trả lời, Đàm Diễm liền mất hứng, đi về phía toilet ở bên phải.Cô ta vừa bước vào, Nguyễn Khinh Họa ngay lập tức đẩy Giang Hoài Khiêm ra.Sau đó, cô nghĩ đến hành động của mình, cảm thấy bản thân giống một tra nữ lợi dụng xong đàn ông liền bỏ chạy.*Tra nữ: chỉ những cô gái xấu tính, thích lợi dụng, bỡn cợt trong chuyện tình cảm.Nhưng hiện tại, cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy.Cô không dám nhìn sắc mặt của Giang Hoài Khiêm khó coi bao nhiêu, vội vàng buông một câu “cảm ơn” rồi chạy trước.–Loạng choạng trở lại quầy bar từ nhà vệ sinh, Mạnh Dao đã ngủ gục trên quầy từ lúc nào.Nguyễn Khinh Họa hô hấp dồn dập, gò má ửng hồng, nóng bừng.Cũng may quán bar người nhiều, ánh đèn tối, không ai chú ý cô có điều bất thường.Cô hít một hơi thật sâu, khẽ lay người Mạnh Dao.“Dao Dao.”Nhân viên pha chế thấy cô trở lại, cười nói: “Bạn của cô ngủ say rồi.”“Tôi biết.” Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn cậu ấy, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”Nhân viên pha chế: “Khách khí rồi, đây là một quán bar đàng hoàng.

Chăm sóc khách hàng là việc chúng tôi nên làm.”Nguyễn Khinh Họa nghĩ đến những cảnh tượng vừa nãy, thật ra không cảm thấy quán bar này hoàn toàn nghiêm túc như nhân viên đã nói.Dù sao, cô về sau chắc chắn cũng sẽ không tới đây nữa.Mạnh Dao ngủ đến mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng còn nói sảng.Nguyễn Khinh Họa nhìn cô ấy như vậy, cố gắng dìu bạn ra khỏi quán bar.Vừa dìu Mạnh Dao đi được vài bước, cô đã đυ.ng phải một người.Nguyễn Khinh Họa nhíu mày, đang định gọi nhờ một vài người bạn tới giúp đỡ thì nghe thấy tiếng của người phục vụ:“Tiểu thư, có cần tôi giúp gì không?”Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, nhìn người con trai mặc đồng phục nhân viên phía trước: “Được, cậu có thể giúp tôi đỡ bạn tôi ra cửa được không?”“Không thành vấn đề.”Có người hỗ trợ, Nguyễn Khinh Họa cũng đỡ nhọc không ít.Cậu nhân viên không những nhiệt tình mà còn cẩn thận, đến lúc đưa hai người lên xe taxi mới rời đi.Nguyễn Khinh Họa liên tục nói lời cảm ơn cậu ấy, cũng nghĩ về lời nhân viên quầy bar ban nãy đã nói.Trong quán bar này, vẫn có người tốt.…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận