Giang Hoài Khiêm kéo cô vào phòng, không quan tâm tất cả, đè nặng lên cô rồi hôn hồi lâu.
Cả hai đã không gặp nhau một thời gian, tất cả nỗi nhớ nhung đều trút hết vào nụ hôn này.
Một lúc sau, Nguyễn Khinh Họa mới thở hổn hển mà đẩy anh ra.
“Đừng……”
Hai má cô đỏ lựng nhìn anh: “Anh bận xong chưa?”
Giang Hoài Khiêm giọng nói khàn khàn mà đáp lời: “Chuẩn bị nghỉ ngơi.”
Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, ôm lấy anh làm nũng: “Ồ.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm một hồi, ánh mắt sâu thẳm, yết hầu khẽ di chuyển.
Ánh nhìn đó của anh quá trần trụi, làm Nguyễn Khinh Họa không có nơi nào để trốn tránh.
Cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Anh hẳn là rất mệt, đã tắm rửa chưa?”
“Chưa.”
Nguyễn Khinh Họa: “Vậy anh mau đi tắm rửa đi.”
Giang Hoài Khiêm cúi xuống nhìn cô, cười hỏi: “Không tắm cùng nhau sao?”
“?”
Nguyễn Khinh Họa ngây ngốc mất ba giây, không chút do dự mà cự tuyệt: “Không cần đâu.”
Hôm nay mà cùng nhau, có khi đêm nay cả hai người không thể nghỉ ngơi được mất.
Cô nhìn Giang Hoài Khiêm, nhấn mạnh vào trọng điểm: “Em chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.”
Mấy ngày nay Giang Hoài Khiêm không ở cùng, cô cũng ngủ không ngon giấc.
Giang Hoài Khiêm thận trọng nhìn cô, đưa tay lên xoa xoa tóc cô, thấp giọng đồng ý: “Vậy em đi tắm rồi nghỉ trước, anh còn có một chút việc cần xử lý.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa cũng không từ chối.
“Được.”
Vào phòng tắm, Nguyễn Khinh Họa mới cảm thấy bản thân như một lần nữa được sống lại.
Ánh mắt của Giang Hoài Khiêm thực sự khiến cô … xấu hổ.
Ham muốn của anh không hề che giấu, rành mạch rõ ràng biểu đạt cho cô thấy.
Sau khi cô tắm xong, Giang Hoài Khiêm cũng vừa xong việc.
Hai người thu dọn đồ đạc và đi ngủ.
Nguyễn Khinh Họa cuộn tròn trong vòng tay anh, cũng không hỏi những vấn đề kia.
Cô ôm lấy Giang Hoài Khiêm, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Giang Hoài Khiêm đáp, hôn lên khóe môi cô, trầm giọng: “Ngủ ngon.”
Một lúc sau, hai người chìm sâu vào giấc ngủ.
Nguyễn Khinh Họa có chút mệt mỏi, Giang Hoài Khiêm thì càng mệt. Mấy ngày nay anh cũng không được nghỉ ngơi tử tế, Nguyễn Khinh Họa đến bên cạnh, cả người anh như được thả lỏng, giống như có một nơi yên bình để dựa vào.
–
Sáng hôm sau thức dậy, Giang Hoài Khiêm đã trở về từ bệnh viện.
Nguyễn Khinh Họa nhìn thời gian, đã hơn mười giờ.
“Anh chuẩn bị đi sao?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu nhìn cô, “Anh đưa em về nhà trước.”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, mím môi: “Em rất muốn cùng anh trở về?”
“Không muốn về sao?” Giang Hoài Khiêm nghiêng đầu nhìn cô. Nguyễn Khinh Họa thu dọn hành lý, ngồi ở trên giường nghĩ nghĩ, “Không phải không muốn, chỉ là quá đột ngột, em chưa biết phải nói thế nào với bố.”
Cha Nguyễn còn chưa biết chuyện cô đang yêu đương.
Giang Hoài Khiêm đến gần, nhéo nhéo má cô: “Anh chỉ đưa em về thôi.”
Anh nhẹ nói: “Lần này gấp quá, chắc phải hẹn lần sau rồi.”
Quan trọng hơn, Giang Hoài Khiêm còn phải về Nam Thành xử lý công việc, quả thật không có nhiều thời gian để về thăm nhà cùng Nguyễn Khinh Họa.
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh một lúc, suy tư nói: “Vậy anh đưa em đến ga tàu cao tốc là được.”
Nam An không có sân bay, chỉ có tàu cao tốc.
Giang Hoài Khiêm: “Thời gian cũng không mất nhiều lắm mà.”
Nguyễn Khinh Họa thấy anh kiên trì, cũng không nói nhiều.
Lúc này, Giang Hoài Khiêm không biết đã mua hai tấm vé hạng thương gia ở đâu.
Vị trí ngồi của hai người ở cạnh nhau.
Vừa lên xe, Nguyễn Khinh Họa liền nhịn không được mà phổ cập cho anh chút kiến thức về Nam An.
“Lần trước lúc em ở trên tàu gặp được đám Chu Nghiêu bọn họ, là thời điểm Nam An đẹp nhất trong năm.”
Giang Hoài Khiêm siết chặt ngón tay cô, thấp giọng nói: “Miễn đừng bỏ lỡ chuyện quan trọng kia là được.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười, dựa vào vai anh: “Cô và chú trở về Trung Quốc rồi sao?”
“Buổi tối là tới nơi.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm, nhỏ giọng hỏi: “Em về sớm một chút nhé?”
“……”
Nguyễn Khinh Họa cười: “Em sẽ suy nghĩ.”
Giang Hoài Khiêm không lên tiếng, hai tay ôm chặt cô.
Khi cô xuống tàu ở nhà ga Nam An, Giang Hoài Khiêm không đưa cô về nhà nữa.
Sẽ mất thêm một hoặc hai tiếng nữa để đưa cô về nhà và quay lại, điều này là không cần thiết.
Nam An đối với cô rất quen thuộc, không cần Giang Hoài Khiêm phải đưa. Huống chi vé của Giang Hoài Khiêm là vé khứ hồi, thời gian không cho phép.
Giang Hoài Khiêm tiễn cô đến lối ra, liếc nhìn đồng hồ: “Về đến nhà nhớ báo cho anh một tiếng.”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Được, anh cũng vậy.”
Cô ngửa đầu, chủ động hôn Giang Hoài Khiêm: “Chúc mừng năm mới.”
Giang Hoài Khiêm không kìm lòng được, ôm lấy người ở ga tàu hôn một hồi, mới lưu luyến không rời mà buông ra.
“Đi thôi.”
Nguyễn Khinh Họa đỏ mặt, mím môi nói: “Em về đây.”
“……”
Hai người tách ra.
Có rất nhiều người ở nhà ga, năm mới thật sự tới rồi.
Nhìn thấy bóng lưng của Nguyễn Khinh Họa dần biến mất, Giang Hoài Khiêm lúc này mới quay đi, đợi vài phút có chuyến tàu khác, trở về Nam Thành.
Anh còn chưa tới nơi, Nguyễn Khinh Họa đã về nhà trước.
Hai người trò chuyện trên WeChat vài câu, rồi ai bận việc người nấy.
–
Thấy Nguyễn Khinh Họa trở về, cha Nguyễn rất ngạc nhiên.
“Không phải con nói ngày mốt mới trở về sao?”
Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, “À, mọi việc đã xong hết rồi ạ.”
Cha Nguyễn liếc nhìn cô một cái, cũng không vạch trần lời nói dối của con gái.
“Có mệt không?”
“Không ạ.” Nguyễn Khinh Họa cười: “Bố, buổi trưa ăn gì ạ?”
Cô vừa nói vừa đi vào bếp.
Sau khi nhìn thấy trong nồi không có chút thức ăn nào, Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, bất lực thở dài: “Bố lại ăn mì à?”
Cha Nguyễn cười ha hả nói: “Tại chỉ có một mình bố, ăn mì cho tiện.”
Nguyễn Khinh Họa không nói nên lời, nghiêm túc nói: “Bố có thể đối tốt với bản thân mình chút được không, con không về nhà thì bố cũng phải nấu đồ ăn ngon để ăn chứ?”
Cha Nguyễn vỗ vỗ đầu cô: “Được rồi, tối nay bố sẽ làm đồ ăn ngon.”
Nguyễn Khinh Họa không biết nói gì nữa.
Cô nhìn chằm chằm cha Nguyễn, nghiêm túc: “Bố, bố đừng quá tiết kiệm, con đã lớn rồi, con giờ đã không cần bố phải vất vả nữa, chỉ hy vọng bố có một cuộc sống tốt đẹp, mỗi ngày đều khỏe mạnh là được, có thể chứ?”
Về chuyện ăn uống của cha Nguyễn, Nguyễn Khinh Họa kỳ thật đã nói qua rất nhiều lần.
Nhưng không có chuyển biến.
Chỉ cần cô không ở nhà, cha Nguyễn lại không ăn cơm. Ông cảm thấy một người nấu cơm quá phiền toái, không cần thiết.
Lúc ở cửa tiệm, ông sẽ gọi đồ ăn ở mấy quán gần đó, đến buổi tối về nhà, nấu đại bát mì hay thứ gì đó gọn nhẹ ăn cho qua bữa, và mọi chuyện cứ diễn ra như vậy.
Nhưng về lâu dài, sẽ không tốt.
Nguyễn Khinh Họa biết, nhà cô không phải khó khăn. Nhưng cha Nguyễn chính là tiết kiệm, tất cả những thứ tốt đẹp nhất ông đều để dành cho Nguyễn Khinh Họa.
Cha Nguyễn nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, thở dài: “Được rồi, sau này bố sẽ cố gắng sửa lại.”
Nguyễn Khinh Họa “ừm” một tiếng, “Hôm nay bố có định đến cửa tiệm không?”
“Còn phải đi, còn một số việc phải hoàn thành.” Cha Nguyễn nói: “Làm xong hôm nay, ngày mai sẽ chính thức nghỉ.”
Nguyễn Khinh Họa cười: “Vậy con cũng đến cửa tiệm giúp bố.”
“Được.”
Nguyễn Khinh Họa đã dành cả một buổi chiều với cha Nguyễn ở trong tiệm để hoàn thành mấy đôi giày.
Tết đến, không ít người đến chỗ cha Nguyễn đặt giày.
Những năm trước, cha Nguyễn sẽ làm việc cho đến tận đêm giao thừa, nhưng năm nay Nguyễn Khinh Họa về sớm giúp ông, nên ông cũng quyết định nghỉ sớm.
Dọn xong trong tiệm, Nguyễn Khinh Họa thu dọn đồ một chút, lúc này mới cùng cha Nguyễn trở về nhà.
Bữa cơm chiều, cha Nguyễn cố ý làm món thịt mà Nguyễn Khinh Họa ăn nhất.
“Hương vị thế nào?”
“Ngon lắm ạ.” Nguyễn Khinh Họa cười nói: “Bố vất vả rồi.”
Cha Nguyễn nhìn cô, cười nói: “Con thích là tốt rồi, ăn nhiều một chút.”
“Vâng.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn ông, “Ngày mai mấy giờ bố đi siêu thị?”
Cha Nguyễn: “Chờ con thức dậy, không cần vội.”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu.
Mỗi lần về nhà, ở bên cha Nguyễn, cô đều có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Tuy rằng trong gia đình này chỉ còn lại có hai người là cô và cha Nguyễn, nhưng cũng rất tuyệt.
Nguyễn Khinh Họa tự nhận mình là người nội tâm hẹp hòi, so với việc ở với Phùng Xảo Lan, cô thích ở với cha Nguyễn hơn.
Bởi vì cha Nguyễn sẽ chỉ quan tâm tới một mình cô, nhưng Phùng Xảo Lan sẽ không như vậy.
Thật ra, cô ngưỡng mộ tiểu Lạc, cũng có chút ghen tị.
Loại tâm lý này, Nguyễn Khinh Họa không biết có phải là bình thường hay không. Cô sợ rằng suy nghĩ của mình quá cực đoan, vì vậy cô đã tránh tiếp xúc với họ càng nhiều càng tốt.
Ăn cơm xong, Nguyễn Khinh Họa chủ động đi rửa chén bát.
Làm xong, cô đi cùng cha Nguyễn ra ngoài hít thở không khí, tản bộ.
Khi trở về nhà, cô mới có thời gian trò chuyện với Giang Hoài Khiêm.
Lúc cô gửi tin tới, Giang Hoài Khiêm mới vừa đi đón Giản Thục Vân và mọi người ở sân bay.
Vì là năm mới, mọi người trong gia đình đều đã trở về.
Ngay cả Ôn Thanh Thần cũng cùng Ôn Quyển Quyển về nước.
Vừa nhìn thấy Giang Hoài Khiêm, Ôn Quyển Quyển đã chạy về phía anh:
“Chú nhỏ!”
*Đây là cách gọi thân mật, “chú nhỏ” ở đây ý nuốn nói là em trai của bố chứ không phải có ý là Giang Hoài Khiêm ít tuổi.
Lúc cô bé gọi, phát âm cực kỳ chuẩn.
Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô bé một lúc, mới cúi người bế bé lên: “Cháu nhận ra chú sao?”
Ôn Quyển Quyển: “Trong video có thấy rồi ạ.”
Cô bé chớp chớp đôi mắt to, nhìn sang chỗ khác: “Mẹ ơi, con gọi vậy đúng chưa?”
Ôn Thanh Thần: “Ừ, giỏi quá.”
Ôn Quyển Quyển: “Con mà.”
Ôn Thanh Thần nghẹn lời.
Giang Hoài Định ở bên cạnh cười ra tiếng, chọc chọc má Ôn Quyển Quyển: “Quyển Quyển của chúng ta thật đáng yêu.”
Ôn Quyển Quyển hì hì cười.
Vừa lên xe, điện thoại di động của Giang Hoài Khiêm liền rung lên.
Ôn Thanh Thần cùng Giang Hoài Định đi xe khác, Giản Thục Vân cố ý để đôi vợ chồng son có không gian riêng nên bà lên xe Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm mang theo một tài xế, ở phía sau chiếc xe kia.
Anh liếc nhìn Giản Thục Vân cùng Ôn Quyển Quyển, di động vừa lúc lại rung lên.
Giang Hoài Khiêm cúi đầu nhìn, là cô bạn gái của anh, chắc giờ đang nhàn rỗi.
Anh gửi lại một tin nhắn cho Nguyễn Khinh Họa.
Giản Thục Vân nhìn, tò mò hỏi: “Tin nhắn của bạn gái sao?”
Giang Hoài Khiêm: “Vâng.”
Giản Thục Vân nhướng mi, nhìn về phía chồng mình là ông Giang Long đang ngồi ở ghế lái phụ: “Ông lái xe đi.”
Giang Long: “……”
Giản Thục Vân: “Nhanh lên, để nó với bạn gái còn nói chuyện.”
Giang Hoài Khiêm dở khóc dở cười, lãnh đạm nói: “Mẹ, không cần đâu.”
Anh nói: “Về nhà con sẽ gọi lại cho cô ấy.”
Giản Thục Vân còn chưa nói tiếp, Ôn Quyển Quyển đã tò mò hỏi: “Bà ơi, là ai vậy?”
“Là bạn gái của chú nhỏ, thím nhỏ.”
Nghe vậy, Ôn Quyển Quyển hai mắt sáng lên: “Thím nhỏ có xinh đẹp không?”
Giang Hoài Khiêm: “Xinh đẹp.”
Ôn Quyển Quyển: “Vậy Quyển Quyển hay thím nhỏ xinh đẹp hơn?”
Giản Thục Vân cùng Giang Long nghe vậy, cười nhìn Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm: “Với chú thì thím nhỏ của cháu rất xinh đẹp, còn với bà nội thì Quyển Quyển của chúng ta xinh đẹp.”
Ôn Quyển Quyển không hoàn toàn hiểu được đạo lý lớn này, ngây ngô hỏi: “Vì sao ạ?”
Giản Thục Vân liếc Giang Hoài Khiêm một cái, giải thích cho cô bé: “Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Quyển Quyển đã nghe qua chưa?”
“Chưa ạ.”
Ôn Quyển Quyển tò mò nói: “Có nghĩa là gì ạ.”
Giản Thục Vân kiên nhẫn giải thích.
Trên đường đi, hai người một hỏi một đáp, rất là hòa hợp.
Giang Hoài Khiêm thỉnh thoảng liếc nhìn Ôn Quyển Quyển một cái, tự hỏi liệu đứa bé mà anh và Nguyễn Khinh Họa sinh trong tương lai, có phải cũng sẽ dễ thương như vậy hay không.
Nghĩ vậy, anh khẽ cong môi.
Giang Hoài Khiêm cũng có kỳ nghỉ.
Nhưng kỳ nghỉ của anh khác với các nhân viên khác, anh về nhà làm việc, còn những người khác về nhà nghỉ ngơi.
Gia đình họ trở về ngôi nhà cũ, vô cùng náo nhiệt.
Giang Hoài Khiêm nói chuyện với mọi người một lúc, mới quay trở lại phòng để gọi cho Nguyễn Khinh Họa.
“Alo.”
Bên tai truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của Nguyễn Khinh Họa: “Anh về đến nhà rồi sao?”
Giang Hoài Khiêm cười đáp lời: “Ừ. Còn em.”
Nguyễn Khinh Họa vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt.
Cô cầm khăn lông xoa xoa, dịu dàng nói: “Em vừa tắm xong.”
“Còn chưa sấy tóc?”
“Ừm.”
Giang Hoài Khiêm bật cười, thấp giọng nói: “Vậy em đi sấy tóc trước đi.”
Anh dừng lại, trầm thấp nói: “Anh muốn nhìn em một chút.”
Nguyễn Khinh Họa nhướng mày: “Vậy anh cúp máy trước đi.”
Giang Hoài Khiêm mỉm cười, cúp máy và gọi cho cô một cuộc gọi video.
Nguyễn Khinh Họa cười: “Em sẽ cho anh xem phòng của em trước.”
“Được.”
Căn phòng của Nguyễn Khinh Họa không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ. Có một cái bàn nhỏ cùng với giường, còn có một cái tủ quần áo, trên tường treo rất nhiều giải thưởng thời thơ ấu của cô, trông còn khá mới.
Bố cục tổng thể bố trí rất ấm áp, tông màu mang cảm giác thiếu nữ.
Giang Hoài Khiêm nhìn, thấp giọng nói: “Cũng không tệ.”
Nguyễn Khinh Họa: “Vậy em đi sấy tóc.”
Giang Hoài Khiêm nói “Ừ”: “Đừng tắt điện thoại.”
“Ồ ……” Nguyễn Khinh Họa cong môi, vừa sấy tóc vừa hỏi: “Anh đưa mọi người về nhà, không cùng họ nói chuyện sao?”
Giang Hoài Khiêm: “Không cần khách khí.”
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, cũng đúng.
“Còn bạn nhỏ Quyển Quyển đâu.” Cô hiếu kỳ nói: “Bọn họ cũng về rồi à?”
Giang Hoài Khiêm cười: “Về rồi.”
Anh nói: “Rất đáng yêu, lần tới đưa em đến gặp con bé.”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, cười cười nói: “Được.”
Gặp Ôn Quyển Quyển, cũng có nghĩa là gặp cha mẹ Giang Hoài Khiêm.
Trước giờ, Nguyễn Khinh Họa luôn cảm thấy giữa hai người có khoảng cách quá lớn, nội tâm luôn kháng cự.
Nhưng hiện tại, dù khoảng cách đó vẫn còn tồn tại, nhưng không biết vì sao, cô cũng không còn kháng cự hay sợ hãi như trước nữa.
Có thể là bởi vì có Giang Hoài Khiêm khiến cô tự tin, cũng có thể là bởi vì…… Cô phát hiện cha mẹ Giang Hoài Khiêm, so với tưởng tượng của cô thì họ thoải mái hơn rất nhiều.
Hai người trò chuyện một lúc, đến khi Nguyễn Khinh Họa sấy khô tóc xong, Giang Hoài Khiêm mới hỏi cô.
“Về nhà em đã làm gì?”
“Buổi trưa em cùng bố đến cửa tiệm, ngày mai sẽ đi siêu thị sắm Tết.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, “Mọi người bên đó có đi không?”
Giang Hoài Khiêm: “Không.”
Nhà họ Giang không có thói quen này, muốn cái gì đều có người giúp việc chuẩn bị đầy đủ
Nguyễn Khinh Họa: “Ồ.”
Giang Hoài Khiêm không nói nữa, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.
Nguyễn Khinh Họa nửa nằm ở trên giường, cười hỏi: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Giang Hoài Khiêm: “Thời gian trôi chậm quá.”
Nguyễn Khinh Họa không nói nên lời: “Sẽ nhanh thôi.”
Cô nhẹ giọng nói: “Mười ngày nữa.”
Giang Hoài Khiêm: “Lâu lắm.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười, không dỗ được anh.
Hai người nói chuyện với nhau hơn một tiếng đồng hồ rồi mới miễn cưỡng cúp máy.
–
Trước giao thừa hai ngày, Nguyễn Khinh Họa đều rất bận.
Hai người trừ lúc buổi tối có thể gọi điện thoại tâm sự một lúc, về cơ bản là không có thời gian liên lạc vào những thời điểm khác.
Đêm giao thừa.
Nguyễn Khinh Họa cùng cha Nguyễn ăn cơm xong, sau khi xem chương trình truyền hình mừng xuân năm mới, mới chậm rãi trở về phòng để gửi cho Giang Hoài Khiêm tin nhắn.
Một lúc sau, Giang Hoài Khiêm gọi video tới.
Nguyễn Khinh Họa cười, sau khi kết nối mới phát hiện ra anh đang ở bên ngoài.
“Anh đang ở bên ngoài à?”
Giang Hoài Khiêm “Ừ” một tiếng, “Em không xem chương trình mừng xuân sao?”
“Không có gì hay.” Nguyễn Khinh Họa nhìn anh chằm chằm, đột nhiên nói: “Là cô bé mặc váy đó à?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh cười: “Cho em xem củ cải nhỏ.”
Nguyễn Khinh Họa chú ý một lúc, camera đối diện rung lên, cô nhìn thấy một khuôn mặt phúng phính với đôi mắt to tròn.
Thanh âm của Giang Hoài Khiêm truyền tới bên này: “Quyển Quyển, lại đây.”
Bạn nhỏ Ôn Quyển Quyển mặc trên người một chiếc áo choàng màu đỏ, trên chân đi đôi ủng bé xinh, đang theo Giang Hoài Khiêm ra ngoài xem bắn pháo hoa.
Sau khi nghe tiếng gọi, hai mắt cô bé sáng lên, nhìn thẳng vào Nguyễn Khinh Họa: “Thím nhỏ.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Ôn Quyển Quyển: “Chúc mừng năm mới.”
Giang Hoài Khiêm cười, “Ngoan quá.”
Nguyễn Khinh Họa dừng lại, dở khóc dở cười: “Quyển Quyển ngoan lắm, cháu biết cô sao?”
Ôn Quyển Quyển gật đầu: “Chú nhỏ đã cho cháu xem qua ảnh chụp của thím nhỏ, thật xinh đẹp.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa rất vui vẻ.
Phụ nữ đều thích được khen ngợi, và cô cũng không ngoại lệ.
Khóe môi cô cong lên: “Cháu cũng vậy, rất đáng yêu, cháu đang ở ngoài chơi sao?”
“Không phải.”
Ôn Quyển Quyển cầm trong tay cây gậy thần tiên, nhỏ giọng nói: “Chú nhỏ đưa cháu đi ngắm pháo hoa.”
“Vui quá nhỉ.”
“Vâng vâng.” Ôn Quyển Quyển nhìn cô, “Thím nhỏ, vì sao thím không cùng cháu và mọi người ăn tết vậy?”
Vấn đề này, thật là có điểm làm khó Nguyễn Khinh Họa.
Cô trầm mặc, thầm cầu cứu Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm cười: “Bởi vì thím nhỏ phải về nhà ăn tết với bố.”
Ôn Quyển Quyển gật đầu: “Ồ!”
Giang Hoài Khiêm xoa xoa đầu cô bé: “Đi bên cạnh chú, để chú nói chuyện với thím nhỏ mấy câu.”
“Được ạ.”
Lúc Nguyễn Khinh Họa nghe Ôn Quyển Quyển gọi mình, cô cũng không thấy quá kì quặc.
Nhưng nghe Giang Hoài Khiêm kêu cô như vậy, cô luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Cô không nói nên lời, xoa xoa đầu mũi nói: “Sao anh lại gọi em như vậy?”
“Hả?” Giang Hoài Khiêm nhướng mày, trêu chọc: “Thím nhỏ?”
Nguyễn Khinh Họa ngơ ngẩn nhìn anh.
Giang Hoài Khiêm cong môi dưới, thấp giọng nói: “Nghe không hay sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “Cũng không phải.”
Cô vừa nói vừa cười: “Quyển Quyển thật xinh đẹp.”
“Em còn xinh đẹp hơn.”
Nguyễn Khinh Họa: “…… Vậy lời này anh đừng để cho cô bé nghe thấy được, trẻ con tâm hồn nhạy cảm.”
Giang Hoài Khiêm nhìn bộ dáng lo lắng của cô, gật đầu đồng ý.
“Sao em không ra ngoài chơi?”
“Lạnh quá.” Nguyễn Khinh Họa tự thấy bây giờ mình cũng có tuổi rồi, chỉ muốn ở trong phòng nói chuyện với anh, nghịch điện thoại di động.
Giang Hoài Khiêm suy nghĩ một chút, trầm giọng hỏi: “Em nói cho bố biết chưa?”
“Chuyện gì?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, kinh ngạc hỏi: “Yêu đương sao?”
“Ừ.”
Nguyễn Khinh Họa: “Ông ấy biết rồi.”
Mấy ngày nay cứ vào buổi tối cô lại về phòng gọi điện thoại, cha Nguyễn tuy không nghe thấy gì, nhưng cũng biết cô đang nói chuyện với ai.
Hôm trước ăn cơm, ông còn thuận miệng hỏi, Nguyễn Khinh Họa cũng không phủ nhận.
Cô không muốn nói thêm, vì vậy cha Nguyễn cũng không hỏi nhiều.
Giang Hoài Khiêm gấp gáp.
Nguyễn Khinh Họa cười: “Nhưng ông ấy cũng không hỏi nhiều.”
Cô chống cằm nhìn Giang Hoài Khiêm, ôn nhu nói: “Chờ lần tới rảnh rỗi, em đưa anh về nhà.”
Giang Hoài Khiêm: “Được.”
Hai người tán gẫu một lúc, anh còn phải trông chừng Ôn Quyển Quyển nên cúp máy trước.
Rạng sáng, Giang Hoài Khiêm lại gọi cho cô.
Hai người trò chuyện qua đêm giao thừa, tuy không ở gần nhưng trái tim họ luôn ở bên nhau.
Năm mới, mọi người đều hy vọng rằng mọi thứ sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
–
Kỳ nghỉ Tết trôi qua nhanh chóng.
Nguyễn Khinh Họa trở về Nam Thành trước một ngày, Giang Hoài Khiêm tự mình đến đón cô.
Hai người không gặp nhau đã gần mười ngày, lúc nhìn thấy nhau, Nguyễn Khinh Họa không tự chủ được mà tim đập nhanh một nhịp.
Cô theo bản năng mà hướng về phía Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm nhận lấy hành lý của cô, nắm tay cô bước ra ngoài.
Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, chọc chọc cánh tay anh: “Sao anh không nói lời nào?”
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, thấp giọng hỏi: “Nói cái gì?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô im lặng, dùng một bên tay trống không sờ sờ chóp mũi.
Cô cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy đã lâu không gặp, hai người có chút kì lạ?
Hai người im lặng đi đến bãi đậu xe.
Giang Hoài Khiêm để cô lên xe, anh đi ra phía sau xếp vali.
Sau khi lên xe, Nguyễn Khinh Họa vừa muốn kéo dây an toàn, đã bị Giang Hoài Khiêm ôm lấy, ngồi ở trên người anh.
Cô trố mắt, chưa kịp phản ứng thì anh đã tìm kiếm môi cô rồi hôn lên.
Nguyễn Khinh Họa há miệng, thuận tay khoác lên cổ anh.
Anh cạy mở răng cô, quấn lấy đầu lưỡi triền miên.
Bên trong xe tràn ngập không khí ái muội không nói nên lời.
Sau khi hôn một lúc lâu, cảm thấy gần như sắp mất kiểm soát, Giang Hoài Khiêm mới buông cô ra.
Anh cúi đầu, hôn hôn khóe môi cô, không đầu không cuối nói một câu: “Sợ nhịn không được.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa ngây người vài giây, mới hiểu ý tứ trong lời nói.
Vừa rồi nhìn thấy cô anh sở dĩ không nói lời nào, là sợ nhịn không được ở bên ngoài cứ như vậy mà hôn cô.
Nguyễn Khinh Họa dở khóc dở cười, xoa xoa sau tai anh, nhẹ giọng nói: “Em còn tưởng rằng anh không muốn em quay lại.”
Giang Hoài Khiêm nhéo eo cô như lời trừng phạt.
Làm sao anh lại không muốn cô quay lại chứ.
Hai người dây dưa một hồi, Giang Hoài Khiêm nhìn cô, “Về nhà chứ?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Được.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Anh không trở về nhà cũ sao?”
“Không, ngày mai là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, muốn ở bên em.”
Nguyễn Khinh Họa: “Được.”
–
Hai người về đến nhà.
Nguyễn Khinh Họa mới vừa vào nhà, còn không kịp thay giày, người đã bị Giang Hoài Khiêm ôm rồi bế lên kệ tủ đựng giày.
Hô hấp cô cứng lại, hơi thở của người đàn ông đến gần.
Giang Hoài Khiêm siết chặt eo cô, một lần nữa hôn xuống.
Anh hôn một cách mãnh liệt, như là muốn đem mấy ngày thiếu nợ này trả bằng hết.
Nguyễn Khinh Họa bị anh hôn, theo bản năng mà đáp lại.
Thực ra, cô cũng có chút tham luyến mùi hương trên người anh, cùng với khoái cảm đặc biệt mà anh mang lại cho cô.
Không nhớ Giang Hoài Khiêm đã ôm cô về phòng từ lúc nào.
Khi Nguyễn Khinh Họa phản ứng lại, sau tai đã truyền đến xúc cảm ướt át, cùng tiếng thở dốc rõ ràng từ người đàn ông.
Phòng ngủ trải rộng, hai người bọn họ quấn lấy nhau.
Ánh đèn sáng lại trở nên mờ mịt.
Thanh âm ái muội, làm người nghe được mặt đỏ tai hồng.
Không chỉ có kỳ nghỉ Tết mười ngày, còn có chuyến công tác trước đó.
Nguyễn Khinh Họa mơ mơ màng màng nhẩm tính, bọn họ đã gần hai mươi ngày không có thân mật như vậy.
Cũng khó trách, Giang Hoài Khiêm sao lại mạnh mẽ thế.
Đến khi kết thúc, khắp người Nguyễn Khinh Họa đều đỏ ửng.
Giang Hoài Khiêm hơi thở nóng rực, còn ở trên người cô.
“Không…… muốn……”
Nguyễn Khinh Họa ôm lấy cổ anh, làm nũng nói: “Mệt.”
Mí mắt cô không mở ra nổi.
Giang Hoài Khiêm ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, “Còn chưa đủ.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa trầm ngâm một lúc, chưa kịp phản ứng, anh đã đổi tư thế ôm lấy cô.
……
Cuối cùng khi mọi thứ thật sự kết thúc, trời đã tối.
Nguyễn Khinh Họa nhớ lại, khi bọn họ về đến nhà mới là hai giờ chiều, có khi còn chưa tới.
Giang Hoài Khiêm tinh lực đúng là dồi dào.
Anh hôn hôn sườn mặt cô, thân mật nói: “Em có đói bụng không?”
“Đói……”
Giang Hoài Khiêm cười cười: “Em muốn ăn gì?”
Nguyễn Khinh Họa chỉ mở được một mắt nhìn anh, “Em không muốn di chuyển.”
“Cứ nói trước, em muốn ăn cái gì.”
Giang Hoài Khiêm ngoắc ngoắc một ngón tay của cô, “Đợi lát nữa không cần em phải di chuyển.”
“……”
Không hiểu sao, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy lời này có thâm ý khác.
Cô nghẹn ngào nói: “Đều được, anh nấu cái gì ăn cái ấy.”
Giang Hoài Khiêm: “Vậy em ngủ trước đi.”
“Vâng.”
Nguyễn Khinh Họa thật sự rất mệt mỏi, một lúc sau liền ngủ mất.
Giang Hoài Khiêm đã làm một bữa ăn đơn giản, lúc đi gọi cô dậy, còn bị cô đạp một cái.
Nguyễn Khinh Họa vẻ mặt vô tội nhìn anh, “Em không phải cố ý.”
Giang Hoài Khiêm cười như không cười, nắm lấy mắt cá chân của cô.
Lòng bàn tay anh nóng rực như nguồn nhiệt từ mắt cá chân truyền đến phía trên. Nguyễn Khinh Họa tim đập thình thịch, ngước mắt lên nhìn anh.
Giang Hoài Khiêm cúi đầu, cúi người hôn cô, nhỏ giọng: “Dậy ăn cơm?”
Nguyễn Khinh Họa giang hai tay: “Anh ôm em đi.”
Giang Hoài Khiêm rất vui lòng.
Ôm cô đi đến phòng khách rồi ngồi xuống, Giang Hoài Khiêm rũ lông mi nhìn chằm chằm cô ăn cơm.
Nguyễn Khinh Họa bị anh nhìn đến không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Anh ăn đi.”
“Đừng nhìn em.”
Anh nhướng mày, nhìn vành tai đỏ bừng của cô, cũng không làm cô khó xử nữa.
Ăn cơm xong, Nguyễn Khinh Họa lại không muốn cử động.
Cô giống như một con bạch tuộc, cứ treo trên người Giang Hoài Khiêm. Cô thậm chí còn cúi đầu ngửi ngửi, có chút ghét bỏ: “Anh mau đi tắm qua đi.”
Giang Hoài Khiêm: “?”
Nguyễn Khinh Họa nghiêm túc nói: “Trên người anh có mùi khói và dầu ăn, hơi khó chịu.”
“……”
Cô nhìn Giang Hoài Khiêm vẫn không nhúc nhích, không nhanh không chậm bỏ sung thêm một câu: “Nếu anh còn không đi, tối nay ra sô pha mà ngủ.”
Tác giả có lời muốn nói: Giang tổng:?
Nguyễn Nguyễn: Đợi lát nữa liền khóa cửa phòng.
–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...