Nguyễn Khinh Họa trầm mặc vài giây, phản bác lại: “Tớ về Nam An, cũng là ở nhà.”Mạnh Dao: “……”Cô ấy nhìn chằm chằm Nguyễn Khinh Họa, hỏi: “Cậu nhất định phải lý lẽ cùn như vậy sao?”Nguyễn Khinh Họa ngậm miệng lại.Mạnh Dao hừ nhẹ, nhướng mày nói: “Giang tổng ngồi xuống rồi.”Nguyễn Khinh Họa yên lặng ăn cơm.Mạnh Dao ăn được hai miếng, lại tiếp tục báo cáo: “Ồ, vị trí mà Giang tổng ngồi không được tốt lắm, bên cạnh còn có người.”Nguyễn Khinh Họa vẫn không thèm để ý tới Mạnh Dao.Đột nhiên, Mạnh Dao ở dưới gầm bàn lại đá chân cô một cái nữa, đè thấp giọng nói: ” Đàm Diễm bưng đĩa cơm đến chỗ Giang tổng rồi.”“……”Nguyễn Khinh Họa tay cầm đũa dừng lại một chút rồi cụp mắt tiếp tục lựa xương cá, bình tĩnh nói: “Ừm.”“?”Mạnh Dao chớp chớp mắt, không thể tin được hỏi: “Cậu chỉ……ừm?”“Không thì sao.” Nguyễn Khinh Họa gắp miếng cá đã được gỡ hết xương lên, nhìn cô một cái: “Đàm Diễm là nhân viên của công ty, tìm ông chủ nói chuyện phiếm một chút không phải là chuyện bình thường sao?”Mạnh Dao: “…… Cậu cảm thấy cô ta chỉ đơn thuần đi nói chuyện phiếm?”Nguyễn Khinh Họa không trả lời.Mạnh Dao nhìn chằm chằm đối phương, nhỏ giọng nói: “Nếu cô ta chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm, tớ liền đâm đầu xuống đất.”Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời.Mạnh Dao nhận thấy cô không có bất cứ phản ứng nào khác, sốt ruột: “Tớ thật sự không hiểu nổi cậu, theo lý mà nói đáng ra cậu là người có nhiều cơ hội tiếp cận hơn, vậy mà lại thờ ơ, chẳng lẽ Giang tổng ưu tú như vậy mà cậu lại không động tâm sao?”Nói xong, cô để ý Nguyễn Khinh Họa thần sắc có gì đó không đúng, kích động nói: “Thế nào, có phải giờ cậu cảm thấy tớ nói có lý không?”Nguyễn Khinh Họa ho khan hai tiếng, nói không rõ: “Mau đưa nước ở chỗ cậu cho tớ.”“A……” Mạnh Dao theo bản năng đưa cho cô.Nguyễn Khinh Họa nhận lấy, một hơi uống cạn lon nước, lại nhét vào miệng mấy miếng cơm trắng, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.Nhìn thấy một loạt hành động của cô, Mạnh Dao khó hiểu hỏi: “Mắc xương cá à?”“Một chút.”Nguyễn Khinh Họa nhéo nhéo cần cổ, không được thoải mái: “Cậu còn ăn không?”Mạnh Dao lắc đầu.“Vậy quay lại văn phòng đi, tớ muốn uống thêm nước.”“Thật sự không sao chứ?”Mạnh Dao vừa đi cùng cô vừa lo lắng hỏi: “Hay là đến bệnh viện xem thế nào?”“Không cần, chút chuyện nhỏ này mà phải đến bệnh viện thì không khéo tớ lại hoài nghi chính mình là Lâm Đại Ngọc mất.” Nguyễn Khinh Họa nhìn cô bạn, nói đùa: “Hơi khó chịu một chút, ăn thứ khác vào sẽ đỡ thôi.”*Lâm Đại Ngọc: nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng.
Nhắc đến Lâm Đại Ngọc ý chỉ tiểu thư con nhà quyền quý, luôn được nâng niu, chở che.Mạnh Dao gật gật đầu, không yên tâm nói: “Nếu phải tới bệnh viện thì gọi cho tớ, tớ đưa cậu đi.”“Được rồi.”Hai người trò chuyện, ra khỏi nhà ăn.……“Giang tổng.”Đàm Diễm nói xong thấy anh không phản ứng, bất giác cũng hoài nghi chính mình, không đợi Giang Hoài Khiêm đáp lại gọi thêm lần nữa.Cô ta nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt của Giang Hoài Khiêm.Trống không.Chỗ mà Giang Hoài Khiêm nhìn, không có ai cả.Cô ta nhíu mày, có chút bối rối và bất an.Lưu Tuấn đương nhiên biết Giang Hoài Khiêm đã nhìn ai, anh ta ho khan vài tiếng, thay anh trả lời: “Cô Đàm.”Lưu Tuấn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Mấy vấn đề mà cô vừa đưa ra, có thể tham khảo ý kiến, thảo luận cũng như hỏi các nhà thiết kế khác.
Giang tổng lần này là một trong những giám khảo của cuộc thi.
Tiết lộ quá nhiều thì thật không hay cho lắm.”Ban nãy Đàm Diễm đi tới, nói rằng cô ta có một vài vấn đề muốn hỏi Giang Hoài Khiêm, mới được để cho ngồi xuống.Tuy nhiên cô ta lại hỏi một vài thứ liên quan đến cuộc thi.Đàm Diễm giật mình, gật gật đầu: “Là tôi quá nóng vội rồi.”Dù nói vậy, cô ta vẫn không có ý định rời đi.Cô ta lén liếc trộm người đàn ông ngồi ở bên cạnh, tim đập loạn nhịp.Ngay từ khoảnh khắc Giang Hoài Khiêm xuất hiện, Đàm Diễm đã để ý đến anh.
Như mọi khi, cô ta cũng cho rằng mình có cơ hội.Dạng hào môn công tử như Giang Hoài Khiêm ai cũng như nhau.
Cô ta không tin, Giang Hoài Khiêm có thể lạnh lùng mãi như thế với cô ta.Đang nghĩ ngợi, giọng nói lãnh đạm của Giang Hoài Khiêm vang lên.“Cô Đàm.”Anh còn không thèm liếc nhìn Đàm Diễm lấy một cái, nói thẳng: “Ăn cơm không nói chuyện công việc.”Đàm Diễm sắc mặt hơi cứng lại, vâng vâng dạ dạ gật đầu: “Xin lỗi Giang tổng, lần sau tôi sẽ ghi nhớ.”Suốt bữa ăn, Giang Hoài Khiêm không nói thêm lời nào nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...