Làm Nũng - Thời Tinh Thảo


Chu Nghiêu nhìn cô, chủ động hỏi: “Mỹ nữ cũng đến Nam An du lịch sao?”Nguyễn Khinh Họa: “Không phải.

”Chu Nghiêu còn muốn hỏi, nhưng Chu Phán đã ngắt lời anh ta.

Chu Phán nhìn chằm chằm Nguyễn Khinh Họa một lúc, sau khi xác định đó là một mỹ nữ xinh đẹp đúng gu của cô, cô nghiêng người mỉm cười hỏi: “Chị ơi, chị là người ở Nam An phải không?”Nguyễn Kinh Họa nhìn cô và gật đầu: “Ừm, tôi là người Nam An.

”Mắt Chu Phán sáng lên, chủ động nói: “Vậy thì ở Nam An có đồ ăn gì ngon và địa điểm nào để vui chơi, chị có thể giới thiệu cho chúng em một chút được không?”Nguyễn Khinh Họa “……”Cô nhìn Chu Phán khuôn mặt phúc hậu, trông có vẻ vô hại, thật sự là không nỡ từ chối.

“Mọi người muốn chơi cái gì.

”Chu Phán: “Em nghe nói Nam An có rừng cây bạch quả đẹp nhất, cố ý tới đây xem, nhưng lại chưa có kế hoạch gì khác.

”Nguyễn Khinh Họa đã hiểu.

Nam An là một thị trấn nhỏ, không quá nổi tiếng.

Tốc độ phát triển của nơi này cũng chậm và không có nhiều điểm tham quan du lịch.

Điểm độc đáo nhất có lẽ là những cây bạch quả vào cuối mùa thu, hàng năm có thể thu hút một lượng khách du lịch nhất định.


Ngoại trừ điều này ra, thì chỉ còn có leo núi và du lịch ở hồ nước là có thể coi như một phần của danh lam thắng cảnh.

Cô nghĩ nghĩ, giới thiệu với Chu Phán một vài nhà hàng và mấy nơi có cảnh quan đẹp ở địa phương.

Sau khi xuống tàu, mấy người họ có đứng lại cùng nhau một lúc.

Chu Phán nhìn cô rồi chủ động: “Chị ơi, nhà chị ở đâu, có cần chúng em đưa về không?”Nguyễn Khinh Họa liếc mắt, thấy có người đến gần đưa cho Chu Nghiêu một chùm chìa khóa xe.

Cô cười cười, thấp giọng nói: “Không cần đâu, mọi người đi chơi vui vẻ, tôi có người đón rồi.

”Chu Phán tiếc nuối, ngọt ngào nói: “Chị ơi, chị xinh đẹp thật đấy, chúng ta kết bạn WeChat nhé?”Cô chớp chớp mắt: “Có gì không biết em nhắn tin hỏi chị, được không?”Nguyễn Khinh Họa không nỡ từ chối cô ấy, chỉ có thể đồng ý.

Sau khi thêm WeChat, cô tạm biệt đám người Chu Phán, tách khỏi họ rồi bắt taxi về nhà.

“Chu Phán, cho anh xem qua WeChat của mỹ nữ đó.

”Chu Phán: “Anh, anh đừng có ý đồ gì với chị ấy, chị ấy quá đơn thuần, không thích hợp với anh đâu.

”Chu Nghiêu “Anh không có ý đó.

”Chu Phán hừ nhẹ: “Tốt nhất là thế.

”Chu Nghiêu nhìn cô từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Em có phải đang có âm mưu quỷ dị gì hay không?”Chu Phán cười hì hì, cô đang có một ý nghĩ trong đầu.

Chu Nghiêu: “Em sẽ không tự nhiên thân thiện với một người lạ như thế.

”Cô em gái này nghĩ gì trong đầu, người làm anh như anh đã quá hiểu.

“……”Chu Phán ngây thơ, tròn mắt nói: “Em chỉ là thấy chị ấy thật xinh đẹp, đặc biệt thích hợp làm người mẫu cho mấy thiết kế của em.

”Chu Phán học thiết kế thời trang, ánh mắt cũng đặc biệt tinh tường.

Chu Nghiêu “……”Anh ta nhìn cô, nhắc nhở nói: “Đừng làm khó người ta.

”Chu Phán gật đầu: “Sẽ không.


”Nguyễn Khinh Họa cũng không biết Chu Phán còn có ý nghĩ này, trực tiếp gọi xe trở về nhà.

Khi cô về đến nhà, trong nhà không có ai.

Hàng xóm thấy cô, thân thiết mà hỏi thăm: “Khinh Họa đã về rồi à.

”Nguyễn Khinh Họa gật đầu, “Chào dì, đã lâu không gặp.

”Người hàng xóm cười cười, khen một câu: “Một thời gian không gặp, Khinh Họa hình như càng xinh đẹp hơn đấy.

”Không đợi Nguyễn Khinh Họa hỏi, bà ấy nói thẳng: “Dì vừa từ cửa hàng của bố cháu trở về, ông ấy cũng không biết là cháu sẽ về sao?”“Vâng.

” Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng nói: “Cháu muốn cho ông ấy một bất ngờ.

”Dì hàng xóm hiểu ra: “Được, vậy cháu cứ bận việc, dì đi chơi mạt chược đây.

”“Vâng.

”Nguyễn Khinh Họa vào nhà, nhìn xung quanh một vòng, mở tủ lạnh nhìn qua một cái, rồi lại cầm chìa khóa ra cửa.

Khi cô đến cửa tiệm đóng giày của ông Nguyễn, bên trong vẫn còn có khách.

Bố cô đang yêu cầu khách hàng ướm chân lên tờ giấy để đo kích thước.


Nguyễn Khinh Họa ngó nhìn, nhưng không đi vào quấy rầy.

Ở trước cửa tiệm có mấy chiếc ghế dựa dùng cho khách ngồi đợi, cô kéo nó ra và ngồi xuống.

Cô nhìn ông Nguyễn vẫn đang bận rộn ở bên trong, thất thần.

Bố mẹ của Nguyễn Khinh Họa ly hôn năm cô học lớp sáu.

Sau khi ly hôn, Nguyễn Khinh Họa sống với bố ở Nam An, còn bà Phùng thì đến Nam Thành.

Chỉ mấy năm sau, bà Phùng đã có một gia đình mới và một đứa con trai.

Mà ông Nguyễn thì cùng Nguyễn Khinh Họa sinh sống ở Nam An, ông cũng không có tái hôn mà ở vậy nuôi con gái.

Nhiều năm như vậy rồi, Nguyễn Khinh Họa giờ đã trưởng thành, có lúc cô cũng thúc giục ông lập gia đình mới nhưng ông đều từ chối.

Có đôi lúc Nguyễn Khinh Họa nghĩ lại, vẫn cảm thấy rất chua xót.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui