Nguyễn Khinh Họa vẫn như trước, không hưng phấn cũng không chán nản.Mỗi một lần thiết kế đối với cô mà nói, đều là thử thách.
Cô sẽ dùng lòng dạ ban đầu của mình để đối diện với nó.Trong khi những người khác đang vui vẻ mong chờ hai ngày hai đêm của chuyến đi du lịch, thì bộ phận thiết kế lại trở nên bận rộn hơn trước.Nháy mắt, lại đến thứ sáu.Hết tuần này, thứ sáu tuần sau là thời gian để nộp bản thiết kế và thành phẩm.Từ Tử Vi vo viên một tờ giấy rồi lại ném vào thùng rác, vô tình cũng khơi dậy sự căng thẳng và khẩn trương trong Nguyễn Khinh Họa.Cô nhìn bản vẽ vẫn còn trống không, đưa tay lên xoa xoa giữa mày.Từ khi bắt đầu làm việc đến giờ, Nguyễn Khinh Họa vẫn không tìm thấy bất kỳ cảm hứng nào.–Sau khi tan sở, Nguyễn Khinh Họa từ chối lời mời đi ăn tối của Mạnh Dao, một mình chậm rãi đi bộ về nhà.Cô là nhà thiết kế giày.
Mỗi khi thấy không có cảm hứng, cô thích đi trên phố nhìn giày của những người qua đường phối với trang phục của họ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí não.Tan tầm là thời gian có nhiều người trên đường nhất, mọi người bước đi rất vội vã.Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm đường phố một hồi, có chút choáng váng.Đang định tìm chỗ ngồi nghỉ một lúc, chợt cô thấy Giang Hoài Khiêm ở cách đó không xa.Mà trước mặt Giang Hoài Khiêm, là một vị tiểu thư trang điểm xinh đẹp.Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, nhìn Giang Hoài Khiêm vẻ mặt đang khó xử, có chút buồn cười.Khóe môi cô mở rộng, nhìn chằm chằm một lúc, định thu hồi ánh mắt.
Chưa kịp thu lại, Giang Hoài Khiêm đã phát hiện ra, quay đầu nhìn cô.Hai người nhìn nhau.Nguyễn Khinh Họa hơi xấu hổ, chột dạ mà dịch chuyển tầm mắt.Cô quay đầu nhìn sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào biển hiệu của một quán trà sữa.Chính lúc cô đang không chú ý, Giang Hoài Khiêm đã đi đến bên cạnh.Bị mùi hương quen thuộc làm bừng tỉnh, còn có mùi thuốc lá thoang thoảng, không nồng, cũng không khiến cô cảm thấy cay mũi.Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn anh.“Giang……” Chữ sau còn chưa nói ra, cô đã bị Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm.Nguyễn Khinh Họa nuốt nước bọt, sửa lại: “Sư huynh, sao anh lại ở đây?”Giang Hoài Khiêm: “Tới cửa hàng.”“À?”Nguyễn Khinh Họa không nghĩ tới đáp án là như vậy, cô sửng sốt, ngước mắt nhìn về phía đối diện.Trong vô thức, cô đã đi tới trụ sở J&A lúc nào không biết.
Mà bên dưới trụ sở, có rất nhiều cửa hàng lớn của họ.Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.Sau khi các mẫu thu đông mới của J&A được bán ra, cô đã đến các cửa hàng khác để xem qua, nhưng có một số mẫu chỉ có ở mấy cửa hàng tại trụ sở này.
Nguyễn Khinh Họa đã định tới đây xem thử, nhưng chưa có thời gian.Cô liền dò hỏi: “Anh mới từ J&A bước ra?”Giang Hoài Khiêm nhíu mày: “Thì sao?”Nguyễn Khinh Họa đã rục rịch một ý định nào đó, cô cảm thấy bây giờ cũng không giống như đi cửa sau.Cô nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Tôi muốn đi dạo một vòng J&A.”Giang Hoài Khiêm cúi nhìn xuống, ngữ khí bình thản nói: “Thì cứ vào thôi.”Nguyễn Khinh Họa nhìn anh một cái, cảm giác hình như anh đang cố ý.Bối rối vài giây, cô vẫn là đưa ra lời mời: “Sư huynh, anh có muốn đi cùng không?”Nguyễn Khinh Họa một mình vào J&A hay “mang theo” Giang Hoài Khiêm vào, có thể nói là có sự khác biệt không hề nhỏ.Mục tiêu của cô không chỉ là xem xét kiểu dáng, mà còn để học hỏi thêm.
Và những gì cô muốn tìm hiểu, Giang Hoài Khiêm đều biết.Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô một lát, chợt mỉm cười một cái.Nguyễn Khinh Họa ánh mắt chờ đợi để nghe được đáp án từ anh.“Không được.”Nguyễn Khinh Họa: “……?”Cô lặng im, cũng không có ép buộc: “Được thôi.
Vậy tôi tự mình đi, sẽ không quấy rầy sư huynh.”Giang Hoài Khiêm: “……”Anh không kìm lòng được, giơ tay giữ lấy cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em ăn cơm chưa?”“……”Hai người nhìn nhau vài giây, Nguyễn Khinh Họa nhanh chóng đáp lại: “Vẫn chưa.”Cô nhanh nhảu đề nghị: “Sư huynh, để em mời anh, chúc mừng anh trở về Trung Quốc.”Giang Hoài Khiêm không nói gì.Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu, rụt rè hỏi: “Sư huynh, anh chiếu cố chút có được không?”Giang Hoài Khiêm nhìn cô, miễn cưỡng nói: “Được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...