Làm Nũng - Thời Tinh Thảo


Cách xưng hô này vừa thốt ra, bầu không khí nhất thời trở nên yên lặng.

Nguyễn Khinh Họa đột nhiên phát hiện, hai chữ “sư huynh” này cũng không khó nói ra như cô tưởng tượng.

Chỉ là cô không chắc Giang Hoài Khiêm có hài lòng với cách gọi này hay không.

Nghĩ đến đây, cô lén nhìn trộm anh.

Vừa ngẩng đầu, đã bị anh nhìn thấy.

Đôi mắt của anh rất sáng, con ngươi phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường, khiến anh trông có phần ôn nhu, ấm áp hơn.

Nhìn kỹ, bên trong đôi mắt ấy còn phảng phất ý cười.

Nguyễn Khinh Họa hơi giật mình, không biết có phải là ảo giác của chính mình hay không.

Đôi mi của cô rung lên, vừa định nói gì nói, bất chợt cô hắt xì một cái.

Liên tiếp mấy cái hắt xì sau đó, hơn nữa chỗ họ đang đứng lại càng yên tĩnh hơn trước.

Nguyễn Khinh Họa ho khan một tiếng, gương mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng: “Tôi…”“Tôi cái gì?” Giang Hoài Khiêm nhíu mày, ánh mắt trầm hơn: “Trở về nghỉ ngơi sớm đi.


”Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu.

Cô ngước mắt lên nhìn anh: “Vậy tôi về trước đây.

”“Ừ.

” Giang Hoài Khiêm vẫn đứng nguyên đó, không di chuyển.

Tầm mắt của anh dừng ở chóp mũi vì bị lạnh mà đỏ ửng lên của cô.

Nhìn chằm chằm trong giây lát, ánh mắt anh vẫn không dời đi, nhẹ giọng nói: “Nếu mệt quá thì xin nghỉ phép.

”Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng: “Tôi biết rồi.

”Cô nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng bổ sung thêm: “Cảm ơn sư huynh.

”Giang Hoài Khiêm nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Vào nhà đi.

”Nghe anh nói lời này, Nguyễn Khinh Họa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Được…”Nói xong, cô xoay người bước vào khu nhà.

Khi bước gần đến trước nhà, cô mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn đang dõi theo phía sau cô.

Ánh mắt ấy vẫn sắc bén như vậy.

Tinh thần của Nguyễn Khinh Họa lại một lần nữa căng lên.

Cho đến khi đi đến góc rẽ mà Giang Hoài Khiêm không thể nhìn thấy nữa, cô mới thực sự nhẹ nhõm thở ra.

……Nhìn bóng dáng cô dần biến mất vào trong bóng tối, Giang Hoài Khiêm khẽ cong môi, thu hồi ánh mắt.

Anh xoay người, trở lại vào trong xe, nhưng không lập tức rời đi.

Khi Chu Nghiêu gọi điện thoại đến, điếu thuốc trên tay của Giang Hoài Khiêm vừa mới được châm, khói thuốc vẫn quanh quẩn.

Anh liếc nhìn màn hình điện thoại, nhấn nút nghe, ngữ khí lạnh nhạt: “Có chuyện gì.

”“……”Chu Nghiêu im lặng ba giây, nghiêm túc hỏi: “Cố tổng nhờ tôi hỏi cậu, rốt cuộc cậu có tới nữa không?”Cố tổng mà anh ta nhắc tới, là Cố Minh Tiêu.

Mấy người bọn họ có thể nói là những anh em thân thiết mặc chung một cái quần cùng lớn lên.

Chỉ là sau khi lớn, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, thời gian tụ tập, ở bên nhau cũng dần trở nên ít ỏi.


Giang Hoài Khiêm hồi trước vẫn luôn ở nước ngoài, Cố Minh Tiêu cũng tới thành phố khác phát triển sự nghiệp, chỉ thỉnh thoảng mới quay trở về Nam Thành.

Lần này Cố Minh Tiêu về đây, một phần vì công việc, một phần cũng là vì Giang Hoài Khiêm đã về nước nên họ đã quyết định hôm nay tụ họp tại quán bar của Chu Nghiêu một bữa.

Bọn họ đã đợi Giang Hoài Khiêm rất lâu, kết quả là anh vừa mới đến, ngồi xuống không được năm phút, liền có điện thoại, sau khi nghe máy lại vội vã rời đi.

Vì cuộc điện thoại này, đám bạn của anh ở trong phòng của VIP của quán bar liên tục phỏng đoán, bàn tán về khoảng thời gian anh rời đi đã làm gì và việc anh chịu không nghe điện thoại của họ.

Mà hiện tại, dường như đã đạt tới giới hạn chịu đựng của Cố Minh Tiêu, làm Chu Nghiêu đành phải gọi lại một lần nữa.

Quả nhiên, anh đã bắt máy.

Nhất thời, Chu Nghiêu không biết là do Cố Minh Tiêu đã quá hiểu Giang Hoài Khiêm, hay là nên hoài nghi có phải hai người bọn họ đã lén lút bàn bạc trước sau lưng anh ta hay không.

Giang Hoài Khiêm dừng một chút, nhìn đồng hồ: “Tới.

”Chu Nghiêu nhướng mày: “Ok.

”Cúp máy, Giang Hoài Khiêm lái xe rời đi.

Trong màn đêm đen, chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên đường.

……Mà ở bên này, tất cả mọi người trong phòng vẫn đang cá cược.

“Vẫn là Cố tổng lợi hại nha! Đến chuyện này mà cũng có thể đoán đúng.

”Cố Minh Tiêu khiêm tốn tiếp nhận lời khen: “Chuyện nhỏ thôi mà.


”Chu Nghiêu văng tục một câu, nhìn về phía Cố Minh Tiêu: “Làm sao cậu biết được là cậu ta sẽ nghe điện thoại?”Nghe vậy, Cố Minh Tiêu nhẹ gạt tàn thuốc, thong thả ung dung nói: “Hơn ba tiếng đồng hồ rồi, có lâu hơn nữa cũng nên nghỉ ngơi chút chứ?”Lời này vừa thốt ra, mấy người đàn ông trong phòng cười ha hả, mấy người phụ nữ thì đỏ bừng mặt.

Ai mà ngờ Cố Minh Tiêu lại thẳng thắn như vậy.

Vừa nói xong thì Giang Hoài Khiêm cũng xuất hiện, mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía anh.

Có người còn huýt sáo trêu chọc: “Giang tổng đã trở lại.

”Giang Hoài Khiêm: “……”Anh lạnh lùng liếc nhìn người vừa lên tiếng.

Trong nháy mắt, người kia đành im lặng.

Chu Nghiêu thấy cảnh này, nhướng mày nói: “Giang tổng, cậu còn muốn bất mãn cái quái gì nữa?”Anh ta ồn ào: “Chẳng lẽ do tôi cắt ngang chuyện tốt của cậu?”Lời vừa nói ra, mọi người trong phòng đều cười đầy mờ ám.

Giang Hoài Khiêm ngồi xuống bên cạnh Cố Minh Tiêu, cũng không thèm nhìn lên, mặc kệ Chu Nghiêu.

Anh nhìn bình rượu trước mặt, cầm lên uống một hơi cạn sạch.

Cố Minh Tiêu liếc nhìn, cau mày: “Cậu vừa đi đâu?”Giang Hoài Khiêm: “Lấy đồ.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận