Sau bữa trưa, tin tức Giang Hoài Khiêm muốn tổ chức một bữa tiệc giao lưu đã lan truyền khắp công ty.
Buồn có, vui có.
“Tiệc này được tổ chức, nhưng người tham gia không phải là phơi bày sự thật cho mọi người biết bản thân đã độc thân nhiều năm hay sao?”“Cứ làm như cả công ty không ai biết cậu độc thân ấy.
”“Này, đừng có đả kích người khác như vậy!”……Các đồng nghiệp cãi nhau ồn ào, Nguyễn Khinh Họa lại không có hứng thú với những chuyện này, tất cả tâm tư của cô đều dồn vào bữa ăn trưa nay với Giang Hoài Khiêm, nhớ lại ánh mắt anh nhìn cô.
Giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Anh ấy liệu có để ý chuyện kia không? Hay là có nhớ ra vào tối thứ bảy tuần trước ở quán bar mình đã dùng anh ấy làm lá chắn để tránh khỏi Đàm Diễm?Đang nghĩ ngợi, đồng nghiệp Từ Tử Vi ở bên cạnh đột nhiên lay lay cánh tay cô: “Khinh Họa, cậu cảm thấy thế nào?”“Hả?” Nguyễn Khinh Họa ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn về phía mấy người đồng nghiệp, hỏi lại: “Cảm thấy cái gì?”“Chúng tôi vừa nhắc tới chuyện Giang tổng từ trước tới nay vẫn luôn độc thân, liệu anh ấy có tham gia vào bữa tiệc lần này không.
”Nguyễn Khinh Họa: “……”Cô im lặng một lát, nói: “Anh ấy độc thân hay không có liên quan gì tới chúng ta sao?”Mọi người: “……”Từ Tử Vi tức giận, liếc cô: “Có nhất thiết phải đả kích mọi người như vậy không.
”“……” Nguyễn Khinh Họa cười cười, ôn hòa nói: “Nhưng tôi nói chính là sự thật”.
“Vậy cậu cũng đừng phá nát mộng đẹp của bọn tôi chứ, để chúng tôi có hy vọng một chút đi.
”Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa hiểu hiểu nói: “Được được.
”“……”Từ Tử Vi dở khóc dở cười nói: “Ai nha, mộng đẹp cứ như vậy bị Khinh Họa phá tan rồi.
”Nguyễn Khinh Họa tỏ vẻ vô tội.
“Không nói chuyện này nữa, đúng rồi Khinh Họa, sao trợ lý Lưu Tuấn lại là đối tượng xem mắt của cô?” Một nữ đồng nghiệp ở đối diện tò mò.
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, thái độ nhàn nhạt: “Trùng hợp thôi, mẹ tôi có quen biết với mẹ của trợ lý Lưu.
”“Cái đó ……” Từ Tử Vi phát hiện ra trọng điểm, đôi mắt sáng ngời nhìn cô: “Hay là cậu đi hỏi trợ lý Lưu, xem bữa tiệc lần này Giang tổng có tham gia không?”Nguyễn Khinh Họa: “……”Cô nghĩ nghĩ, lắc đầu từ chối: “Chúng tôi mới gặp nhau một lần, hỏi cái này thì hơi mạo muội.
”Từ Tử Vi thở dài: “Có vẻ cũng đúng.
”Nguyễn Khinh Họa an ủi: “Khi nào có thông báo tự khắc sẽ biết thôi.
”Vài nhân viên cùng nhau tụ tập tám chuyện, thấy thời gian cũng không còn sớm, mọi người quay trở lại chỗ làm việc tranh thủ nghỉ ngơi một lát.
Nguyễn Khinh Họa không buồn ngủ, giờ nghỉ trưa cô hay có thói quen đọc sách báo để tĩnh tâm.
Vừa rút ra một cuốn tạp chí liên quan đến giày cao gót, Từ Tử Vi lại lướt qua, trầm giọng hỏi: “Lại có ý tưởng cho bản thảo thiết kế mới sao?”Nguyễn Khinh Họa nghiêng đầu nhìn, không nói lời nào.
Từ Tử Vi thấy cô như vậy, hận không thể rèn sắt thành thép: “Biết là Đàm Diễm muốn tạo ấn tượng với tổng giám đốc mới nhưng tôi vẫn không thể chịu được dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn đó, cô ta quá hống hách, tự phụ.
Nếu tôi bại dưới tay cậu tôi sẽ tâm phục khẩu phục, nhưng nếu là cô ta thì tôi không phục aaaaaaaaa”Nguyễn Khinh Họa cười cười: “Tiếc thật, tôi cũng hết cách.
”Từ Tử Vi liếc cô một cái “Bỏ đi, cậu cứ bận việc của cậu, tôi đi ngủ một lát.
”–Văn phòng im ắng, Nguyễn Khinh Họa ngồi đọc tạp chí một lúc thì cảm thấy hơi khó chịu.
Chần chừ vài giây, cô đứng dậy rời đi.
Sau khi mua một tách cà phê ở tầng dưới, Nguyễn Khinh Họa trực tiếp đi lên sân thượng của tòa nhà.
Sân thượng tòa nhà là một không gian mở, phía trên có hành lang dài, có khu vực hút thuốc, có cả chỗ để nghỉ ngơi cho nhân viên.
*Ảnh minh họa:Mỗi khi thấy không thoải mái, cô thường lên đây hóng gió.
Chỉ là hôm nay cô không ngờ rằng mình lại gặp Giang Hoài Khiêm ở đây.
Vì là sân thượng nên tầng này không có thang máy, phải đi cầu thang bộ để lên.
Sau đó phải đi qua một cánh cửa, cánh cửa này chỉ mở ban ngày, đến lúc tan tầm sẽ được bảo an đóng lại để đảm bảo an toàn, tránh những sự cố nguy hiểm không đáng có.
Nguyễn Khinh Họa vừa đẩy cửa ra, thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào bên cột đèn nói chuyện điện thoại.
Cô sững sờ vài giây, đang định lặng lẽ rời đi, Giang Hoài Khiêm đã hướng mắt nhìn sang.
Tình cờ, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt anh sâu thẳm, nhìn cô sắc lẹm, giọng nói của anh vang lên trên khoảng sân lộng gió, văng vẳng bên tai cô, khiến cô quên mất mình nên làm gì.
“Trước tiên anh cứ gửi cho em những tư liệu mà anh có”.
“Được”.
Giang Hoài Định ở đầu dây bên kia biết Giang Hoài Khiêm định làm gì, nghĩ nghĩ rồi nhắc nhở: “Xuất thân của Thạch Giang nhất định không đơn giản”.
Nghe vậy.
Giang Hoài Khiêm nhẹ nhàng nói: “Vậy thì sao?”“Em còn không sợ thì anh có gì phải lo lắng chứ.
” Giang Hoài Định cười một cái, đổi đề tài nói: “Chuyện công việc xong rồi, nói chút việc tư đi? Anh nghe nói hôm nay em mới tới công ty đã ra một quyết định bất ngờ, nguyên nhân là gì vậy?”“……”Giang Hoài Khiêm ngước mắt lên, nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa đang len lén chuẩn bị rời đi, nói: “Chờ đã.
”Anh vừa nói chuyện, ánh mắt vừa hướng tới chỗ Nguyễn Khinh Họa.
“Chờ cái gì?” Giang Hoài Định hỏi.
“Không phải nói chuyện với anh.
” Giang Hoài Khiêm nói: “Không có việc gì em cúp máy trước đây.
”Giang Hoài Định: “……?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...