Làm Nũng - Thời Tinh Thảo


Đến 9h, ánh nắng mặt trời chiếu vào những tán cây xanh mướt trong phòng làm việc qua cánh cửa chớp.Nguyễn Khinh Họa còn chưa kịp cắt tỉa cho mấy cây xương rồng của cô, liền nghe thấy tiếng một đồng nghiệp giục: “Tổng giám đốc đang ở dưới lầu, mau đi xếp hàng chào đón.”Giám đốc mới tới nhậm chức và mọi người đều muốn tạo ấn tượng tốt với anh ấy.Trưởng bộ phận thiết kế muốn trực tiếp đón Giang Hoài Khiêm, cố ý yêu cầu mọi người rời bàn làm việc, đứng thành hai hàng bên lối đi để chào đón anh.Nguyễn Khinh Họa bị sắp xếp đứng ở vị trí đối diện với Đàm Diễm.Nhìn thấy cô, Đàm Diễm cất giọng châm chọc, nói với đồng nghiệp ở bên cạnh: “Có người mặt ngoài cái gì cũng không nói, nhưng thật ra bên trong thì uất hận hơn ai hết.”Nguyễn Khinh Họa chả thèm liếc nhìn cô ta.Sở dĩ hôm nay cô phải trang điểm đậm là bởi vì hôm chủ nhật vừa rồi không cẩn thận ăn phải đồ ăn bị dị ứng, trên mặt nổi vết ban đỏ, phải trang điểm dày hơn một chút để che đi.Thạch Giang đứng bên cạnh Đàm Diễm, nghe được lời này, ông ta trừng mắt nhìn cô ta: “Tổng giám đốc Giang sẽ tới ngay bây giờ, đề nghị cô giữ trật tự.”Đàm Diễm hậm hực dậm chân, không phục mà vẫn phải im lặng.Một phút sau, Nguyễn Khinh Họa nghe thấy tiếng hít thở đầy hồi hộp của đồng nghiệp cùng với giọng nói hồ hởi, nịnh nọt của trưởng bộ phận thiết kế: “Xin chào, Giang tổng, tôi là trưởng bộ phận thiết kế Thạch Giang.”(P.s: Thạch Giang lúc trước là giám đốc cũ của SU, nhưng sau khi bị J&A mua lại, Giang Hoài Khiêm lên giữ chức tổng giám đốc thì ông ta giữ chức trưởng bộ phận thiết kế).Giang Hoài Khiêm gật đầu nhẹ đáp lại.Đàm Diễm lén nhìn lên, thấy được diện mạo của Giang Hoài Khiêm.Cô ta đã tìm hiểu danh tính của tổng giám đốc mới vào cuối tuần, nhưng không thấy ảnh chụp.

Vốn dĩ còn tưởng rằng sẽ là một ông chú bụng bự như Thạch Giang, nhưng không ngờ lại cực phẩm đến vậy.Cô ta sững sờ một lúc, sau khi lấy lại tinh thần thì chủ động xuất kích: “Xin chào Giang tổng, tôi là Đàm Diễm.”Giang Hoài Khiêm đang định rời đi, nghe thấy vậy liếc nhìn, ánh mắt rơi xuống người cô ta ba giây.Trợ lý đi sau anh biết rõ, giới thiệu nói: “Cô ấy là nhà thiết kế vừa đạt giải nhất của SU và tác phẩm của cô ấy được chọn làm bộ sưu tập cho mẫu xuân năm nay.”Nghe vậy, ánh mắt Đàm Diễm sáng ngời, ý cười trên mặt càng rõ, sống lưng thẳng tắp.Cô ta mím môi đầy khẩn trương, cố nén cảm xúc mừng thầm, khiêm tốn nói: “Do tôi may mắn thôi ạ.”Giang Hoài Khiêm mặt không biểu cảm bước về phía trước.


Lúc đi ngang qua Nguyễn Khinh Họa, ánh mắt giống như dừng trên người cô một giây, sau đó liền quay đi.Khi Giang Hoài Khiêm khuất sau đại sảnh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tổng giám đốc mới tuy đẹp trai, nhưng khí thái quá mạnh, dễ khiến người khác có cảm giác xa cách và run sợ.Sau khi Giang Hoài Khiêm đi qua đại sảnh thì đi tới văn phòng của mình, các nhân viên của công ty bắt đầu một cuộc thảo luận rôm rả.Anh được đánh giá cao về ngoại hình, tài năng cũng như xuất thân.Nguyễn Khinh Họa thực sự không muốn nghe những chuyện này, vì vậy cô đến khu vực *pantry của công ty pha một ly cà phê.*Khu vực pantry: là một khu vực, không gian phụ trợ được thiết kế dành riêng cho hoạt động nghỉ ngơi, thư giãn, giải trí, ăn uống,…của nhân viên sau những giờ làm việc mệt mỏi tại các văn phòng hay khu làm việc hiện đại.Khi cô bước vào, Đàm Diễm và một đồng nghiệp khác cũng đang ở đây.“Chị Diễm, chị quá lợi hại rồi.

Chị không chỉ nói chuyện với Giang tổng mà anh ấy còn dừng lại chú ý chị!”Đàm Diễm liếc nhìn Nguyễn Khinh Họa, chế nhạo: “Đó là do Giang tổng thích người có thực lực thôi.”Cô ta nói: “Trong ngành của chúng ta, chỉ có bằng thực lực, chứ nếu đi đường tắt thì không bao giờ lâu dài được”.Đồng nghiệp đó gật đầu phụ họa.Nguyễn Khinh Họa nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch lên khinh bỉ.Khi cô pha xong cà phê và mang ra, có quay sang liếc Đàm Diễm một cái.Đàm Diễm nhận ra ánh mắt của cô, lạnh giọng hỏi: “Tiểu Nguyễn, cô muốn nói gì sao?”Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa cười cười: “Hả? Tôi không có gì muốn nói cả.”Cô lại cười nói: “Chị Đàm Diễm hôm nay thật xinh đẹp, hẳn là trải qua cuối tuần vô cùng vui vẻ.”“……”Đàm Diễm nhíu mày, có chút bất an: “Cô nói vậy là có ý gì?”“Không có gì đâu”.


Nguyễn Khinh Họa vẻ mặt vô tội, “Tôi chỉ là thấy chị rất đẹp thôi.”Đàm Diễm nhìn sắc mặt bình tĩnh của cô, có chút khó chịu và bất an.Theo như cô ta nghĩ, Nguyễn Khinh Họa bại trận trong tay cô ta đáng lẽ nên tức giận chứ không phải bình tĩnh như bây giờ.

Thậm chí còn khen cô ta, điều này không phù hợp với lẽ thường.Nguyễn Khinh Họa không muốn dây dưa nhiều với Đàm Diễm, nhàn nhạt nói: “Chị Đàm Diễm, nếu không có việc gì, tôi quay lại làm việc trước.”Nhìn bóng cô rời đi, Đàm Diễm vẫn thấy khó hiểu.


Nguyễn Khinh Họa sẽ không vô duyên vô cớ khen mình, trong lời nói nhất định là có ẩn ý gì đó.–Trở lại chỗ ngồi, Nguyễn Khinh Họa thấy Mạnh Dao đã gửi cho cô một tin.Hai người làm việc trong cùng một công ty, nhưng họ không ở cùng một bộ phận, chuyên môn cũng không giống nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận