【 Khinh Họa, cậu đang ở đâu? 】Nhận được tin nhắn của người bạn tốt nhất đồng thời là đồng nghiệp của mình – Mạnh Dao, Nguyễn Khinh Họa đang ngồi trên băng ghế dài bên đường bỗng ngẩn ra.Buổi chiều, ánh nắng chiếu qua các cành lá thưa thớt, để lại những vệt sáng lốm đốm.Ánh sáng dịu nhẹ và ấm áp, khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.Nguyễn Khinh Họa duỗi người, dụi dụi đôi mắt mệt mỏi của mình.Còn chưa kịp trả lời lại tin nhắn, Mạnh Dao đã trực tiếp gọi điện thoại cho cô.“Này.”Thanh âm có phần khẩn trương, trong lòng có chút trầm mặc không nói nên lời.“Tớ vừa mới xem tin tức của công ty.” Mạnh Dao nói: “Cậu đang ở đâu, tớ tới tìm cậu.”Nguyễn Khinh Họa “ừm” một tiếng, chống cằm nhìn dòng người vội vã trên đường, “Ở bên đường.”Mạnh Dao: “……”Lông mày cô ấy nhíu lại, nói ngắn gọn: “Cụ thể.”Sau khi gửi địa chỉ cho Mạnh Dao, Nguyễn Khinh Họa nhìn tin nhắn của những người khác gửi đến.Hầu hết đều là an ủi, động viên cô.Cô vừa xem vừa trả lời, một lúc sau Mạnh Dao đã tới rồi.“Cậu trốn ở đây một mình à?”.Nghe được giọng nói quen thuộc, Nguyễn Khinh Họa nheo mắt ngẩng đầu lên.Cô nhìn chằm chằm vào Mạnh Dao một lúc, ánh mắt dừng lại trên đôi giày cao gót của cô ấy, không nhanh không chậm mà nói: “Đôi giày cao gót của cậu sẽ đẹp hơn nếu cậu đổi sang màu nude.”*Giày cao gót màu nude:Mạnh Dao: “……”Cô nhìn xuống đôi giày cao gót màu đen dưới chân, không khách khí: “Tớ đi công tác chỉ mang theo đôi này.”Nguyễn Khinh Họa: “Ồ.”Nhìn thấy cô như vậy, cơn tức giận tích tụ của Mạnh Dao đột nhiên bị thổi tan, bất lực nói:“Cậu thấy tớ muốn nghe những lời này à, cậu có thể sửa ngay tật xấu nghề nghiệp này của mình đi được không?”Nguyễn Khinh Họa nghiêng đầu nhìn, chớp chớp mắt nói: “Vậy thì tớ phải khóc thật tội nghiệp sao?”Mạnh Dao liếc mắt: “Không cần.”Nguyễn Khinh Họa cười nhẹ một cái.Mạnh Dao im lặng một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không tức giận sao?”“Hả?” Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, dựa vào vai cô nói: “Lúc đầu cũng có một chút.”Nhưng cô cảm thấy tức giận chỉ làm bản thân mình thêm già đi, ảnh hưởng tới sức khỏe, Nguyễn Khinh Họa quyết định không quan tâm đến những kẻ ngu ngốc ấy nữa.Mạnh Dao cứng họng: “Cậu đến bao giờ mới sửa được cái tính Phật hệ đây?”*Tính Phật hệ: lối sống bình thường, có phần nhàm chán, không ghen ghét, tranh đua, bằng lòng với những gì mình có.Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa liếc Mạnh Dao một cái: “Tớ Phật hệ chỗ nào?”.
Cô còn phản bác: “Tớ rõ ràng là người có thù tất báo mà.”Cô hiện tại sở dĩ chưa đánh trả là bởi vì còn chưa thu thập đầy đủ chứng cứ.Mạnh Dao trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: “Vậy cậu tính sao?”Nguyễn Khinh Họa cũng nhìn Mạnh Dao một lúc lâu, ý vị thâm sâu: “Cậu nghĩ thế nào?”Mạnh Dao yên lặng ba giây, cảm khái nói: “Tớ bỗng nhiên có chút thông cảm với Đàm Diễm.”Đàm Diễm là nhân vật trung tâm đã chọc tức Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao.
Giống với Nguyễn Khinh Họa, cô ta cũng là nhà thiết kế của công ty.Vào công ty cùng một thời điểm, cùng một chuyên môn.
Cả hai trở thành đồng nghiệp, bề ngoài thì giúp đỡ lẫn nhau, nhưng thực chất sau lưng lại là đối thủ không đội trời chung.Nguyễn Khinh Họa và Đàm Diễm, không ai chịu làm người phía sau.Lần này, công ty đã tiến hành PK trong nội bộ và chọn trong số những bản thiết kế một tác phẩm của một nhà thiết kế làm hạng mục chính cho bộ sưu tập vào mùa xuân năm sau.*PK: thi đấuNói là một cuộc thi đấu công bằng, nhưng kết quả cuối cùng lại không như vậy.Chưa kể tác phẩm của Đàm Diễm giống với thiết kế của Nguyễn Khinh Họa đến tám phần, tên giám đốc còn mù quáng hơn nữa, ông ta vậy mà vẫn chọn mẫu thiết kế khoa trương và không phù hợp kia của Đàm Diễm.Ngay sau khi tin tức được công bố, bất cứ ai có đầu óc trong công ty đều biết chuyện gì đang xảy ra.Cũng bởi vì điều này, Nguyễn Khinh Họa mới nhận được nhiều lời động viên, an ủi như vậy.Đương nhiên, an ủi thì cũng có thật có giả, đa phần mọi người đứng ngoài cuộc đều là để xem trò hay.
Nguyễn Khinh Họa không phải đồ ngốc, cô đương nhiên biết được điều bất thường trong chuyện này.Nghe Mạnh Dao nói xong, Nguyễn Khinh Họa trợn tròn mắt: “Cậu có còn đứng về phía tớ không vậy?”Mạnh Dao nắm lấy bả vai cô, cười cười: “Không phải tớ vừa đặt chân xuống máy bay liền lập tức tới đây hay sao.”Nguyễn Khinh Họa hừ nhẹ một tiếng.Mạnh Dao nghiêng đầu nhìn, trong lòng có chút khó hiểu: “Cậu có cho rằng lão giám đốc đó mắt mù không? Cậu so với Đàm Diễm đẹp hơn gấp trăm lần, dáng người cũng nóng bỏng, hắn vì cái gì chọn cô ta mà không chọn cậu?”Không phải Mạnh Dao khoa trương, Nguyễn Khinh Họa là thật sự xinh đẹp.
Khuôn mặt trái xoan theo tiêu chuẩn, đầy đặn nhưng không mất đi nét thơ ngây.
Nhan sắc thanh thuần, khi trang điểm vào lại vô cùng quyến rũ, khí chất thanh lạnh, nhưng cũng vô cùng trong sáng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...