Đếm ngược
Sau khi người dẫn chương trình thông báo chức vô địch thuộc về LD, hướng dẫn các thành viên đội LD lên sân khấu nhận thưởng.
TRước khi lên nhận thưởng, phải tiến hành bắt tay với đội á quân, chính là ICB.
Đội ICB năm nay có cơ hội giành chức vô địch cao nhất, bỗng LD như một chú ngựa đen xuất hiện cướp mất chức vô địch, vì thế sắc bốn trong năm thành viên đều rất khó coi.
Chỉ có một người ngoại lệ...
Đó là Djoke.
Khi năm người ICB đứng đối mặt nhau, Lộc Duy vừa vặn chính diện với Djoke..
Djoke cao hơn cậu một chút, Lộc Duy bắt tay cùng với hắn, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.
Biểu cảm của Djoke khác hoàn toàn so với đồng đội của hắn, hắn không tức giận, trên mặt còn mang theo nụ cười nhạt.
Chỉ là bề ngoài của hắn khiến nụ cười trông có vẻ lưu manh, cậu nhìn luôn cảm thấy hắn có kế hoạch gì đó trong đầu.
Khi hai người bắt tay, Lộc Duy đột nhiên nghe thấy Djoke nhỏ giọng nói: "Cố lên."
Lộc Duy đột nhiên nhớ ra, mỗi lần Djoke nói chuyện với mình đều dùng hai chữ "Có lên".
Hai từ này bình thường nghe cảm thấy không có gì, nhưng mỗi lần Djoke nói làm cậu cảm giác quen quen.
Cố lên, có một người lúc nào cũng nói cậu cố lên...
LỘc Duy suy nghĩ một chút, cậu ngẩng đầu nhìn mặt Gjoke, cảm thấy không thể tin được: "Anh là...Solo JR?"
Thật ra cậu không chắc lắm khi nói ra suy nghĩ của mình, sau khi nói xong, cậu thấy Djoke gật đầu với mình, hếch cằm liếc mắt nhìn cậu, giọng nói lười biếng: "Bây giờ mới phát hiện ra, ngốc thế."
Lộc Duy: "..."
Cậu tự hỏi: "Anh là thành viên đội ICB, tôi là đội LD, tại sao lại bảo tôi cố lên.
Chúng ta, chúng ta là..."
"Chúng ta là đối thủ." Djoke tiếp lời cậu, "Nhưng cậu rất giỏi."
Một người xa lạ cổ vũ cho mình luôn cho cảm giác trân trọng hơn, Lộc Duy nghe hắn nói, đầu ngón tay hơi run, ngơ ngác nhìn hắn: "Cảm, cảm ơn."
Tuy Lộc Duy được khen cảm thấy hơi xấu hổ nhưng trong lòng vẫn có một vấn đề, cậu thu tay về, nhỏ giọng nói: "Tại sao, anh lại chú ý đến tôi?"
Cậu nói ra câu hỏi của mình, Djoke đứng trước mặt khoanh tay nhìn cậu, "Bởi vì cậu là em trai của Quốc Phục tướng đường giữa."
Em trai của Quốc Phục tướng đường giữa.
Sau khi Djoke nói cậu này ra, không chỉ Lộc Duy, ngay cả Tần Duyệt đứng bên cạnh nghe tháy cũng ngẩn người, hắn quay sang nhìn, trong ánh mắt có vẻ không tin.
Lộc Duy muốn hỏi lại, nhưng người dẫn chương trình bắt đầu chào đón nhà vô địch lên nhận cúp, Hàn Tranh ngắt lời mọi người, dẫn theo thành viên trong đội tiến lên bục nhận thưởng.
Bục để cúp cao hơn Lộc Duy một cánh tay, dưới ánh đèn sân khấu ánh lên màu vàng rực rỡ.
Năm người Lộc Duy, cùng nhau nâng cao cúp, nhận viên ban tổ chức KPL đã ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong năm nay.
Người xem dưới khán đài cổ vũ cuồng nhiệt, Lộc Duy còn nghe thấy có người đang gọi tên của bọn họ, cậu còn nhìn thấy mọi người bên dưới đang lắc mạnh bảng cổ vũ cho LD.
Quay lại nhìn chiếc cúp sáng chói trên tay, đột nhiên cậu muốn khóc.
Sau khi nhận giải thưởng xong, fnas đến cổ vũ cho LD trận chung kết bắt đầu ùa lên, vây năm người ở giữa, Lộc Duy nhìn thấy trên tay mọi người đang cầm bảng cổ vũ được thiết kế rất đẹp, còn có người mắt đỏ hoe hơn cả bọn cậu.
Bọn Lộc Duy chào hỏi với mọi người, đợi mọi người hết kích động bắt đầu tản ra, Lộc Duy nhìn thấy ngồi Đỗ Dật Văn đang ngồi ở giữa hàng ghế đầu.
Đối phướng đứng dậy chỉ yên lặng nhìn cậu.
Mấy người Hàn Tranh ở phía sau cũng nhìn thấy Đỗ Dật Văn, giơ tay vỗ vai Lộc Duy, nói với cậu sau khi về nhà đừng quên xem tin nhắn trong nhóm chat, bàn bạc liên hoan chúc mừng họ giành chức vô địch KPL, sau đó rời đi trước.
Đợi đến khi bọn Hàn Tranh rời đi, Lộc Duy lập tức đi qua chỗ Đỗ Dật Văn.
Lúc này Đỗ Dật Văn đang đứng ở khoảng trống trước hàng ghế ngồi, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu.
Khi Lộc Duy đi về phía anh, cậu cảm thấy mình trong tầm mắt của đối phương giống như chạy về phía ánh mặt trời.
Cậu bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười nhưng mà Lộc Duy còn chưa kịp cười thì đột nhiên bên cạnh anh xuất hiện một cô gái, nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ.
Cô gái này là ai?
Lộc Duy suy nghĩ mọi trường hợp, đầu cậu muốn mọc sừng luôn rồi.
Đỗ Dật Văn nhìn vẻ mặt của Lộc Duy, nhanh trí đoán được suy nghĩ của cậu, khóe miệng hơi cười, nhỏ giọng nói: "Đây là Đỗ Miểu Miểu, em gái anh."
Một cậu nói dập tắt tâm trạng sắp bùng nổ của lộc Duy.
Khi anh vừa dứt lời, Đỗ Miểu Miểu đứng bên cạnh lập tức vẫy tay chào với Lộc Duy: "Xin chào LuVi, em là Misthy~"
Cái tên Misthy, Lộc Duy có ấn tượng rất sâu, là tài khoản tặng cho cậu tên lửa siêu cấp đầu tiên, Tuy là lúc đấy Đỗ Dật Văn Văn dùng tài khoản của Đỗ Miểu Miểu tặng quà cho cậu.
Lộc Duy mới biết mình đang hiểu nhầm, ho nhẹ hai tiếng che dấu đi sự xấu hổ, vẫy tay về phía Đỗ Miểu Miểu, giọng nói không được tự nhiên: "Chào em, anh nhớ em rồi."
Khi nói chuyện, cậu nhanh chóng nhìn mặt Đỗ Miểu Miểu, mặc dù Đỗ Miểu Miểu có tóc màu đen nhưng tổng quan ngoại hình vẫn nhìn ra lai huyết thống, lúc nãy Lộc Duy vội quá mới không phát hiện ra điều nay, May mắn Đỗ Miểu Miểu hình như không phát hiện ra.
Cậu nhìn Đỗ Dật Văn, lại quay sang nhìn Đỗ Miểu Miểu, sau khi chào hỏi xong thì nghẹn lời, không biết phải nói gì nữa, đành đứng yên một chỗ gãi đầu.
Bỗng trước mặt xuất hiện một con hươu làm bằng sứ.
Đỗ Miểu Miểu cẩn thận đặt lên tay Lộc Duy, chớp chớp mắt với cậu: "LuVi, đây là em tự làm đó!"
Con hươu phủ một màu trắng như tuyết, không to bằng bàn tay của cô gái.
Bên ngoài bóng loáng, đường cong cũng rất đẹp, mặc dù đơn giản những vẫn rất đẹp.
Lần đầu nhìn thấy con hươu kiểu này cậu rất thích, cậu cẩn thận cầm lấy, ánh mắt nhìn chằm chằm con hươu trên tay, giọng nói vui vẻ: "Cảm ơn em! Thật đẹp nha! Tay của Misthy thật khéo."
Mà khi cậu vui vẻ khen em gái, sắc mặt Đỗ Dật Văn bỗng cứng lại, khí lạnh bắt đầu tỏa ra.
Lộc Duy đang định hỏi anh làm sao thế, thì Đỗ Miểu Miểu đứng bên cạnh xì cười một tiếng nhỏ, sau đó che miệng nói với cậu: "Vốn dĩ anh trai muốn tự tay làm một cái, nhưng anh ấy quá vụng về, xấu không nhìn được nên không dám mang đến."
Lộc Duy ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Dật Văn, chỉ thấy đổi phương quay đầu đi, chỉ để lại sườn mặt lạnh lùng, không nhìn rõ vẻ mặt của đối phương.
Mặc dù ngoài mặt Đỗ Dật Văn lạnh lùng, khí chất trên người làm người ta khó chịu.
Nhưng Lộc Duy tiếp xúc với anh thì không thấy sợ, mỗi khi đối mắt với Đỗ Dặt Văn cậu cảm thấy an toàn hơn.
Hơn nữa, dáng vẻ của Đỗ Dật Văn giống như một chú chó lớn trung thành.
Lộc Duy cảm thấy ngứa tay, keo vạt áo của Đỗ Dật Văn, nhỏ giọng nói: "Chồng ơi, anh làm cái gì em đều thích."
Cậu nói rất nhanh, còn nói rất nhỏ, sau khi Đỗ Dật Văn nghe được, khí lạnh trên người bắt đầu giảm dần.
Anh cúi đầu nhìn LỘc Duy, băng tuyết trên người bắt đầu tan ra.
Đỗ Miểu Miểu đứng bên cạnh hoảng sợ.
Cô không thể tin được anh trai nhà mình mỗi ngày đều làm mặt lạnh, không mấy khi cười nói mà bị LuVi đễ dàng thu phục.
Trong lòng cô cảm thấy kích động.
Anh trai nhà mình vừa lạnh lùng vừa chán gần chết, thế mà lại có liên kết cới streamer mà cô yêu thích nhất, đây là kết quả mà mọi fans CP đều mong chờ đó! Nếu có thể, cô rất muốn thông báo cho mọi người trong nhóm chat biết, hai người này bây giờ đang phát cơm chó.
"Anh trai và streamer mà tôi thích đang ở bên nhau".
Nếu là thật thì khi ngủ cô cũng cười tỉnh.
Nhưng uy tín của Đỗ Dật Văn ở nhà rất cao, Đỗ Miểu Miểu không dám lộ ra ngoài mặt, chỉ có thể thừa dịp Lộc Duy cúi đầu nghịch con hươu sứ trên tay, hỏi nhanh một câu: "Hai người ở bên nhau chưa?"
Đỗ Miểu Miểu thấy mình hỏi rất nhẹ nhàng, nhung Lộc Duy đứng bên cạnh nghe cô nói suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Lộc Duy cảm thấy bản thân bị nhiệt độ trên người làm cho bốc hơi, cậu vội vàng liếc mắt nhìn ĐỖ Dật Văn, anh không nói gì nhưng đang cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, bên tai Lộc Duy vang lên giọng nói của Đỗ Miểu Miểu, gương mặt nháy mắt đỏ bừng.
Đỗ Miểu Miểu đứng bên cạnh nhìn, cảm giác giữa hai người có gì nói không rõ được, yên lặng đứng lui về phía sau, giành không gian riêng cho hai người.
Nhưng vào lúc này, điện thoại Đỗ Dật Văn đột nhiên vang lên, anh quay lưng về phía hai người nghe điện thoại.
Đỗ Miểu Miểu nhanh chóng chạy đến trước mặt Lộc Duy, nhỏ giọng nói cho Lộc Duy một chuyện: "LuVi, thật ra hôm nay là ngày cuối cùng tuổi 21 của anh trai em."
Lộc Duy ngạc nhiên, vội vang quay sang hỏi cô: "Em nói thật?"
Đỗ Miểu Miểu gật đầu, "Đúng thế, anh trai em sinh vào ngày Giáng sinh, vì thế ngày mai là sinh nhật tuổi 22 của anh ấy.
Hôm trước người trong nhà muốn tổ chức sinh nhật cho anh ấy nhưng anh ấy từ chối vì muốn đến xem anh thi đấu."
Cô nói tiếp: "Anh trai là con trai duy nhất trong nhà, từ khi còn nhỏ phải học cách quản lý công ty.
Sau này, ba mẹ đến nước anh, chăm sóc em chỉ còn mỗi anh trai...Thật ra anh trai em ngày nào cũng rất mệt." Đỗ Miểu Miểu muốn nói lời hay về anh trai mình, nhung càng nói bản thân cũng bị cảm động: "Vì thế, LuVi, anh có thể tặng cho anh trai em một món quà hay lời chúc được không, anh trai nhất định sẽ rất vui, cảm ơn Heo tinh."
Lộc Duy nghe lời Đỗ Miểu Miểu nói, giống như nhìn thấy thiếu niên chưa kết thúc việc học đã phải giúp người nhà quản lý công ty, cảm thấy rất đau lòng.
Cậu nhìn Đỗ Dật Văn đang đứng nghe điện thoại, trong đầu không ngừng hiện lên thời gian đối phương chơi game cùng mình, bỏ công việc ra ngoài cùng mình, cùng với cậu kéo fans chơi game, cho dù cậu có cần hay không, Đỗ Dật văn luôn yên lặng làm bạn với cậu, thậm chí khi Lộc Duy thi đấu giải Phi Miêu, đối phương vẫn đúng giờ vào ủng hộ.
Lộc Duy suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ lại lúc hai người ở bệnh viện, lời nói của cậu đã nói với Đỗ Dật Văn khám chân cùng với cậu.
Cậu hít một hơi thật sau, gật đầu với Đỗ Miểu Miểu, quyết định nói cho Đỗ Dật Văn một chuyện...
Ngày trước cậu đã nói rằng, sau khi thi đấu xong sẽ cho anh một câu trả lời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...