Làm Nũng Cũng Vô Dụng


Editor: Jully – Beta: Hann
Hoắc Thừa Kiêu chưa kịp phản ứng thì đã bị Trần Hành xách cổ áo lên một lúc.

Thấy cậu ấy thật sự nổi giận, anh thôi không cười nữa, cứng rắn nói hai chữ: “Có xem.”
Hốc mắt của Trần Hành đỏ lên, lẳng lặng nhìn chằm chằm người đối diện.

Thật ra anh ấy đang âm thầm quan sát vết thương của anh, sau khi xác nhận không có để lại vết sẹo xấu xí nào thì đôi tay đang nắm lấy cổ áo mới từ từ buông ra.
“Có xem cái rắm, sau này không làm anh em nữa.”
Hoắc Thừa Kiêu vuốt thẳng lại nếp áo bị nhăn, hất cằm chỉ vào chiếc ghế đối diện: “Ngồi đi.”
Anh ấy cố nén lại 10000 câu chửi trong miệng.

Trần Hành gia nhập công ty vào nửa cuối năm, ba anh ấy đã vứt toàn bộ mớ rối rắm lại, những việc khó gặm đều cần anh ấy tự đi đàm phán với từng người một.

Cũng không biết từ khi nào, thói quen chửi thề vất vả mới sửa được lại bất tri bất giác quay trở lại.
“Tới thành phố B chưa?”
Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày: “Từ đó về đây, đã gặp bạn gái rồi.”
Trần Hành sửng sốt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Từ Tinh Miên không quẳng cậu đi đã là nhân từ rồi, biến mất hơn hai tháng mà chẳng nói lời nào.

Nếu là thời cổ đại thì chẳng biết đã sớm tái giá mấy lần.”
Hoắc Thừa Kiêu đá cái chân đang để dưới gầm bàn của cậu ấy: “Cậu không nghĩ tốt chút được à?”
Trần Hành hít một hơi, nhịn đau nói: “Cậu ngồi vào vị trí của ba mình mà Quách Lệnh Triết kia không tỏ vẻ gì à?”
“Tỏ vẻ? Có chứ, nói là sẽ cẩn thận nghe theo lệnh, tất cả đều nghe tôi.” Câu trả lời rất bình thường.
Trần Hành xử lý việc hợp tác với Gia Hối, phía dưới Trần Thị có bộ phận thiết kế vẫn luôn phụ trách công việc thiết kế nội thất cho khách sạn Gia Hối.

Lúc đó anh ấy không thiếu dịp phải giao tiếp với Quách Lệnh Triết, mà khi ấy còn chẳng biết Hoắc Thừa Kiêu đang nằm ở chỗ nào. Quách Phó tổng luôn đi theo sau Hoắc Đinh, rõ ràng không xem bản thân là người ngoài.
Anh ta nói một, Hoắc Đinh tuyệt đối không dám nói hai, ví dụ điển hình cho tình yêu não tàn.
Trần Hành buồn bực, chẳng lẽ cái gen của nhà họ Hoắc này đã truyền hết Hoắc Thừa Kiêu sao?

Sắc mặt Hoắc Thừa Kiêu lạnh xuống, anh lấy một xấp ảnh chụp từ trong ngăn kéo ra.

Trong tháng Sáu, Hoắc Thị liên tiếp bị cướp mấy lô đất, anh đã phái người theo dõi Quách Lệnh Triết.
Anh mời thám tử tư với giá cao, hiệu suất làm việc song song với giá tiền.

Cảnh Quách Lệnh Triết gặp mặt người phụ trách của công ty kia liên tục bị chụp lại, mỗi lần gặp đều là không lâu sau khi kết thúc đấu thầu. 
“Thương mại Hoa Thanh? Hai năm trước công ty này đã đổi chủ, đến tận bây giờ người phụ trách cũng không lộ mặt nhiều.”
Người đàn ông trên ảnh chụp khoảng 40, hơi béo, không giống những lão già dốc sức trên thương trường.
Bộ dạng ngây thơ chất phác, trông giống quản gia hay là trợ lý hơn.
Hoắc Thừa Kiêu lùi ra sau tựa lưng vào ghế dựa, tia nắng vàng xuyên qua kẽ hở của cửa sổ lá sách, rọi sáng phân nửa gò má của anh.

Ánh sáng chiếu vào sống mũi làm bật lên vẻ mặt u ám khó đoán của Hoắc Thừa Kiêu.
“Tháng sau miếng đất thành Bắc kia bắt đầu đấu thầu, Trần Thị các cậu cũng cố ý nhắm đến miếng đất này nhỉ.

Có lẽ đến lúc đó ba cậu sẽ giao cho cậu làm việc này.”
Trần Hành vội vàng xua tay: “Ai thích thì làm, tôi không làm đâu.”
“Miếng đất ấy tôi không cần nhưng tôi sẽ nâng giá lên cao.

Lúc đó cậu chỉ cần phối hợp chút, nâng giá lên thật cao là được.” Hoắc Thừa Kiêu trầm giọng nói.
Trần Hành suy nghĩ một lát: “Cậu muốn dụ rắn ra khỏi hang sao?”
Hoắc Thừa Kiêu chống cằm cười cười: “Mấy miếng đất lần trước, bọn họ cướp khỏi tay Gia Hối nhưng lại để đó.

Tôi còn tưởng người ta mua về trồng cỏ không đấy.”
Ngoài miệng anh nói đùa vậy, nhưng trong lòng sớm có kết luận.
Người phía sau màn chỉ muốn cướp đất, muốn đối chọi với Gia Hối mà thôi. 
Tuy ba anh không phải người tốt gì nhưng cũng không đến mức chọc phải loại “thâm cừu đại hận” như thế này.


Hoắc Thừa Kiêu không nghĩ ra đối phương làm vậy là có ý gì.

Có lẽ phải chờ đến khi trực tiếp đấu với nhau thì anh mới có thể giải thích được nghi hoặc này.
Trần Hành cắt ngang suy nghĩ anh: “Không phải nói đi uống rượu à, đi thôi.”
Đúng lúc Cố Trạch gõ cửa, mở một khe hở nhỏ: “Tiểu Hoắc tổng, Chủ tịch Hoắc không cho ngài tăng ca, mong ngài mau chóng nghỉ ngơi.”
“…”
Trần Hành cảm thấy thật chua xót, ông nội nhà anh ấy hận không thể nhốt anh ở công ty luôn ấy chứ.

Từ Tinh Miên đi theo khoa tới một công ty thương mại ở thành phố B để tham quan.

Khác với các bạn học đang cao hứng, cô một mình đi chậm rì rì ở phía sau đoàn, rảnh rỗi thì lại mở điện thoại lên xem tin nhắn.
Cố Lê không nhìn nổi nữa: “Chị gái à, chị yêu đương cuồng nhiệt dính người quá đi, ông chủ Hoắc nhà cậu nhàn vậy, không phải đi làm à?”
Bây giờ đã là 5 giờ chiều, Hoắc Thừa Kiêu bị lệnh cưỡng chế tan làm.

Lúc này anh đang nhàn rỗi nằm trên sofa, nhìn Trần Hành uống rượu.
Anh không thể uống được, Cố Trạch còn ở bên cạnh trông coi, có việc gì thì sẽ lập tức báo với ông nội ngay.
Hoắc Thừa Kiêu hừ một tiếng, không bằng nói chuyện với cô bé nhà mình thêm chút.
Đoàn người rời khỏi công ty, trường học không thuê xe, giáo viên dẫn đoàn chỉ dặn dò bọn họ trở về nhà cẩn thận.
Buổi chiều, tuyết ở thành phố B đã ngừng rơi, những giọt nước trên mặt đất còn chưa khô hẳn.

Từ Tinh Miên đi đến ngã ba, cẳng chân sau bị bắn nước bùn vào.

Cô khom lưng lau lau, một chiếc xe tải nhỏ ở đèn đỏ đối diện mất khống chế, lao thẳng đến chỗ các cô.
Chân Cố Lê mềm nhũn cả ra, cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Từ Tinh Miên đẩy sang một bên.
Chiếc xe chạy cực nhanh, khi nhìn thấy chiếc xe ấy sắp đụng các cô đến nơi, giây sau đó, một chiếc Bentley màu đen phía bên đột nhiên khởi động, nhanh chóng đâm vào chiếc xe tải nhỏ.
Chiếc xe Bentley bị lõm sâu ở phần đầu xe, tổn hại nghiêm trọng.

Còn chiếc xe tải nhỏ kia bị hất văng ra một đường cong, vài giây sau mới dừng lại.
Người đi bộ qua đường dừng lại, tiếng va chạm lớn đã thu hút sự chú ý của cảnh sát giao thông.

Ghế lái chiếc Bentley mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống, tướng mạo nhìn khá tử tế, anh ấy bước tới hỏi hai cô gái có làm sao không.
Cố Lê vừa trải qua khoảnh khắc sinh tử, sợ đến mức mắt đỏ ửng lên.
Từ Tinh Miên khó khăn mở miệng, thu lại sự kinh hoàng trên mặt: “Cảm ơn anh, nhưng mà xe bị đâm thành thế này…”
Người đàn ông trung niên xua tay: “Không sao, xe có bảo hiểm mà, đi sửa lại chút là được.”
Tài xế xe tải xuống xe, mồ hôi chảy ròng ròng đi đến xin lỗi, xe đã nhiều năm không tu sửa nên xuất hiện trục trặc, suýt chút nữa đã gây ra họa lớn.
Đang nói chuyện, ghế sau xe Bentley được mở ra, một người đàn ông mặc âu phục màu xanh đi ra, tay phải cầm cây gậy, tư thế đi khác người bình thường, nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra anh ấy cố ý đi chậm lại để chân trái theo kịp.
Từ Tinh Miên nhìn sang khuôn mặt người này, tóc nâu, mắt xanh, ngũ quan không giống người phương Tây, thiên hướng về nét nhu hòa của phương Đông hơn.
Người đàn ông trung niên lùi lại một bước: “Cậu chủ.”
“Không có việc gì rồi, chúng ta đi thôi.”
Giọng điệu của anh ấy rất lạnh nhạt, không hề cảm thấy mình vừa giúp một việc lớn rất vĩ đại nên được mọi người tán thưởng.
Người đàn ông trung niên nhận lệnh, đi sang nói chuyện với người qua đường.

Sau khi xác nhận không ai chụp hay lưu ảnh gì, anh khom lưng cảm ơn.
Cử chỉ hai người này vô cùng giống kiểu quý tộc nước Anh, ưu nhã trông giống một quý ông.
Từ Tinh Miên nhìn bóng dáng người nọ rời đi, bỏ qua cái chân trái khập khiễng của anh ấy, người này mang đến cho cô một cảm giác rất quen thuộc.
Cố Lê nói: “Hai người này thật kì lạ, rõ ràng là người nước ngoài mà nói tiếng Trung còn dễ nghe hơn ông chú bên cạnh.”
Buổi tối, Hoắc Thừa Kiêu vừa về nhà tắm rửa xong thì nhận được video call của Từ Tinh Miên.
Anh bỏ khăn lông trên đầu xuống, khuôn mặt vẫn còn dính nước.
Từ Tinh Miên nằm trên giường, ngước mắt nhìn anh: “Anh có biết gần đây có người ngoại quốc nào tới thành phố B không?”
Người nước ngoài trên đời nhiều vô số, sao anh biết được: “Em này, có phải em không chú ý đến bạn trai mình không? Anh cũng không phải Cục quản lý xuất nhập cảnh, em hỏi vậy là làm khó anh rồi.”
Từ Tinh Miên ngồi thẳng dậy: “Không phải, hôm nay em gặp một người rất giống người nước ngoài, cảm giác như con lai, chân trái bị thương, nhìn cách nói chuyện có vẻ là người gia đình quý tộc ấy.”
Hoắc Thừa Kiêu xoa xoa mi tâm, nói đùa: “Em quan sát cẩn thận như vậy, anh sẽ ghen đấy.”
Khuôn mặt Từ Tinh Miên nóng lên: “Anh có gặp qua người này chưa, em đã hỏi ba, ba bảo chưa gặp qua bao giờ.”
Quốc tế Hoàn Hải kinh doanh xuyên quốc gia, ít nhiều cũng từng gặp qua vài lần những nhân vật nổi tiếng của các nước.

Từ Chấn Đông lại nói chắc như đinh đóng cột rằng chưa từng gặp qua.

Người này rốt cuộc từ đâu đến?

Hay do anh ấy không nổi tiếng?
“Tết Nguyên Đán tuần sau, anh đặt vé cho em nhé, muốn về với anh chưa?” Hoắc Thừa Kiêu ghé sát vào màn hình, giọng nói mang theo sự nịnh nọt.
“Được, đúng lúc Cố Lê cũng về.”
Hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu, trước khi tắt máy, Hoắc Thừa Kiêu còn muốn cô hôn anh một cái qua màn hình điện thoại.
Từ Tinh Miên chớp mắt, nhăn mi buồn rầu.

Cô thử mấp máy môi, gương mặt nóng bừng như đổ bệnh.
Rõ ràng lúc đối mặt, cô hôn anh rất tự nhiên.
Hoắc Thừa Kiêu cố ý gây khó dễ: “Em nhanh lên nào.”
Từ Tinh Miên lườm anh một cái, chu môi, chụt một tiếng.
Sau đó, dập máy.
Hoắc Thừa Kiêu nhếch môi, thấp giọng cười hai tiếng, dì giúp việc trong nhà mở cửa phòng ra: “Thừa Kiêu, đây là canh bổ dì cố ý nấu cho con này, còn nóng nên mau uống đi.”
Hoắc Thừa Kiêu cảm ơn, anh ngửi được mùi hương kỳ lạ.
Dì ấy cười nói: “Là canh vương bát rất bổ đấy.”
Hoắc Thừa kiêu không muốn uống, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn dâng lên.

Chờ dì ấy rời đi, anh liếm đôi môi khô khốc, chụp tấm hình gửi cho Từ Tinh Miên xem.
[Dì giúp việc làm canh vương bát, em tra xem nó có công dụng gì đi.]
Từ Tinh Miên không nghi ngờ gì, mở công cụ tìm kiếm ra search ‘canh vương bát’, giao diện chuyển đến trang tìm kiếm, hiện ra mấy chữ to chói lọi:
… Bổ thận tráng dương, giảm mỡ huyết áp.
Hoắc Thừa Kiêu xem tin nhắn của cô, nảy ra ý đồ đen tối: [Không phải dì ấy đang hãm hại anh đấy chứ *chim cánh cụt xoay xoay*]
Từ Tinh Miên khó hiểu nói: [Trên mạng nói rất bổ, có lợi cho thân thể đang phục hồi của anh.]
Hoắc Thừa Kiêu tỉ mỉ nghe lời cô nói, đầu lưỡi chống má, gửi voice chat qua: “Nhóc con, em biết tráng dương có nghĩa gì không? Đêm nay anh uống còn ngủ được sao? Anh vốn đã nhớ em đủ nhiều rồi.”
Trong ký túc xá chỉ có một mình Từ Tinh Miên, cô cũng không mang tai nghe, mở loa ngoài, giọng người đàn ông trầm thấp vang vọng quanh quẩn trong tai.

Anh vừa mới tắm xong, âm thanh có chút khàn khàn.
Muốn quên đi cũng không được, vẫn luôn quanh quẩn trong tai cô.
Anh nói, vốn dĩ đã nhớ em, uống canh này còn ngủ được sao.
Từ Tinh Miên vùi đầu vào gối, hít thở thật sâu rồi ngây ngẩn ngẩng đầu lên.
Người này thật là, nói chuyện yêu đương là không đứng đắn gì cả!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui