Hướng San nghe Lục Cảnh Quân kêu trở về thì hơi khựng lại, cô khẽ gật đầu, rồi quay lưng định rời đi...
Lục Cảnh Quân thấy dáng vẻ tập tễnh của cô không nhịn được gọi lại:
- Chậm đã!
Vừa nghe thấy anh gọi lại, Vương Hướng San chậm chạp quay đầu, Lục Cảnh Quân thấy vành mắt cô đỏ bừng thì sững sờ, lắp bắp hỏi:
- Làm sao mà khóc?
Không hỏi đến thì không sao, vừa động đến, Hướng San lập tức nước mắt lăn dài, mếu máo nói:
- Chú mới đuổi cháu về!
Lục Cảnh Quân nghe vậy thì có chút không biết làm thế nào...
Cứ tưởng con bé vì chân đau quá nên khóc, ai ngờ là khóc do bị anh đuổi về?
Mọi khi có quát nó đến đâu nó cũng đâu có khóc? Hay do hôm nay đến ngày nên mới như vậy?
Lục Cảnh Quân đau đầu, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn nói:
- Lại đây!
Vương Hướng San khụt khịt, lúc này cô đã cách phòng của Lục Cảnh Quân một đoạn rồi, cô cần phải nghỉ một lát mới đi tiếp được, vì vậy nói:
- Chú đợi...!đợi cháu nghỉ một lát!
Lục Cảnh Quân không kiên nhẫn, bước nhanh tới đó, rồi trực tiếp bế bổng cô lên kiểu công chúa, làm Hướng San hoảng sợ nói không nên lời...!đến khi được đặt yên vị trên ghế sofa rồi cô mới hoàn hồn.
Lục Cảnh Quân đưa cho cô một cốc đường đỏ, Hướng San chậm chạp nhận lấy...
- Ngồi đó, chán thì có thể nghịch điện thoại, khoảng 3 tiếng nữa tôi mới xong việc.
Hướng San gật đầu, lại nhìn túi đồ lúc nãy chú Chu Mạc đưa cho cô, bên trong đều là đồ có lợi cho con gái đến ngày, cô ngập ngừng nói:
- Chú Lục, cháu xin lỗi về chuyện hôm trước, cháu không cố ý nói chú...!như vậy đâu ạ, thật ra là cháu cảm thấy chú...!luôn là số 1.
Lục Cảnh Quân nghe vậy thì thở dài nói:
- Quên đi!
Vừa dứt lời, tiếng thút thít ngày một lớn, Lục Cảnh Quân ngạc nhiên nhìn thiếu nữ vừa khóc vừa nói:
- Cháu...!cháu không quên được, cháu đã cư xử vô lý đến vậy mà...!mà chú không hề bỏ mặc cháu...!chú vẫn như cũ quan tâm cháu đến vậy...!cháu đúng là hư hỏng quá...!cháu xin lỗi...
Không đợi Lục Cảnh Quân nói gì, Hướng San lại vừa lắc đầu vừa dụi mắt:
- Hic...!cháu biết là không ai thích một người cứ...!cứ mãi ngồi khóc mãi cả...!sẽ cảm thấy phiền toái...!nhưng mà...!cháu không ngừng khóc được...
Lúc Cảnh Quân nghe vậy thì bất giác nở nụ cười, anh đưa cho cô cái khăn, hai tay không nhịn được đưa lên vỗ vỗ nhẹ vào đầu Hướng San vài cái, khàn khàn nói:
- Nha đầu ngốc, thích khóc không phải là cái khuyết điểm lớn gì.
...
Trời chập choạng tối...
Hướng San mở mắt ngồi dậy, cô không biết bản thân đã ngủ từ bao giờ, cô ngơ ngác ngồi dậy, sau đó nhận ra phía dưới ẩm ướt khó chịu...!liền nhăn nhó một trận...
Cô đau bụng...
Cô muốn về đi tắm...
Đúng lúc này Lục Cảnh Quân từ bên ngoài mở cửa vào, thấy Hướng San đã ngủ dậy thì hỏi:
- Ngồi nghỉ một lát đi rồi tôi đưa cháu về...!
Vừa nói vừa đưa cho cô một hộp dâu tây lấy ra từ trong tủ lạnh...
Hướng San nhìn dâu tây tươi lại mát lạnh trông thật ngon mắt, nhưng lại không muốn ăn chút nào...
Lục Cảnh Quân thấy sắc mặt trắng bệch của cô, như nhớ ra cái đó, liền hỏi:
- Đau bụng sao?
Hướng San gật đầu.
- Đi, tôi đưa cháu tới bệnh viện!
Hướng San sau khi nghe Lục Cảnh Quân nói vậy thì khoé môi giật giật, không nhịn được nói:
- Đâu thể đến bệnh viện chỉ vì lí do này được chứ chú? Người ta đuổi mình về đấy.
- Nhìn sắc mặt cháu không ổn lắm.
Hướng San mệt mỏi lắc đầu:
- Cháu không sao đâu ạ, tháng nào cháu cũng như vậy mà!
Lục Cảnh Quân nhíu mày:
- Tháng nào cũng vậy?
Hướng San gật đầu, sau đó lại ngập ngừng nói:
- Chú Lục, cháu muốn về!
Lục Cảnh Quân gật gật đầu ừm một tiếng, chuẩn bị một chút lại bế cô như lúc cô tới, khiến Hướng San giật mình:
- Chú, cháu muốn tự đi!
- Ngồi im!
Sau đó Hướng San thật sự ngồi im, suốt quãng đường, đám nhân viên tò mò nhìn 2 người, làm Hướng San ngượng chín mặt, giả chết rúc vào người Lục Cảnh Quân...
Một một hương giống như gỗ trầm quanh quẩn nhè nhẹ, Hướng San cảm thấy mùi này thật thơm mà không nồng, bất giác như bị cuốn theo mà trầm luân vậy...
Về đến nhà Hướng San liền đi tắm, sau đó vì mệt quá nên chui vào chăn nằm ngủ luôn...
Một lát sau, từ bên ngoài có tiếng gõ cửa:
- San San, là dì nè!
- ...
- San San? Cháu đâu rồi?
- ...
- ...!Dì mở cửa vào nhé!
Hướng San mơ hồ ừm một cái nhưng là không thể mở mắt được...!loáng thoáng nghe thấy dì Diệp nói lớn:
- Ôi trời, sao trán con bé lại nóng như lửa vậy nè? Là bị sốt rồi sao?
Sau đó Hướng San cảm thấy xung quanh là một trận hỗn loạn...
Lát sau...!một bàn tay to lớn mát lạnh đặt trên trán nỏng hổi như lửa...!bất giác khiến cô thở hắt ra vì dễ chịu...!mơ màng chìm vào giấc ngủ....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...