Con dao dài 30cm đặt ở trên cổ, lúc này cho dù bắt nam nhân này quỳ xuống lạy lục hắn cũng sẽ làm, huống chi chỉ là bảo hắn liên lạc với Triệu Dũng.
Hắn run run rẩy rẩy lấy di động ra, sợ một chút vô ý con dao liền đụng vào mình, sau khi mở khoá ở trước mặt Triệu Thanh Đại gửi tin nhắn cho Triệu Dũng, thông báo cho ông ta Triệu Thanh Đại đã quay lại.
Wechat này của Triệu Dũng là nick phụ, chuyên dùng để liên hệ với hàng xóm nhận mật báo. Hắn cơ hồ là trả lời ngay lập tức, một câu cảm ơn sau đó kèm theo một cái bao lì xì, cũng chỉ có 50 tệ.
Triệu Thanh Đại cười lạnh một tiếng.
Nàng còn tưởng rằng nam nhân này được nhiều cỡ nào, lúc trước mới bán tin tức của nàng đi, thì ra cũng chỉ mấy chục đồng. Bất quá nghĩ lại cũng đúng, Triệu Dũng đã sắp tới bước đường cùng, 50 tệ này phỏng chừng là đã phải rút hết ruột ra.
Nam nhân cầm di động quơ quơ trước mặt nàng: "Tôi đã làm theo lời cô, cô xem."
Triệu Thanh Đại lúc này mới thu dao về, nam nhân lập tức bịt lại miệng vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng.
"Gửi tin nhắn xong thì câm miệng, chuyện hôm nay nuốt vào bụng đi." Nàng rút khăn giấy ra, lau vết máu trên lưỡi dao, "Đừng trêu chọc người điên, hiểu không?"
Nam nhân dùng sức gật đầu. Hắn định nhân cơ hội này kiếm một ít, không ngờ tới suýt đưa cái mạng nhỏ vào, hai cha con Triệu gia này, một người kinh khủng hơn một người.
"Đúng rồi, thêm Wechat đi." Một tay nàng còn cầm dao, thái độ bỗng nhiên dịu dàng xuống, "Hàng xóm bao nhiêu năm, về sau chắc chắn sẽ còn có việc nhờ giúp đỡ, thêm phương thức liên hệ chắc không quá đáng chứ?"
Tốc độ lật mặt này làm nam nhân càng thấy lạnh sống lưng, hắn bị động thêm Wechat, cho đến khi Triệu Thanh Đại đi xa mới phản ứng được, khoá cửa lại thở ra một hơi.
Triệu Thanh Đại xử lí nam nhân xong liền quay về chờ, người không kìm nén được chắc chắn sẽ không phải nàng.
Bây giờ nàng đang ở nhà mà Đỗ Trọng mua cho nàng, trực tiếp để tên nàng, nói thực ra nếu không phải không có chỗ đi, căn nhà này nàng thật sự là không dám ở, nhìn một cái đều cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Sáng sớm hôm sau nàng ra ngoài vứt rác, nghe bảo vệ nói ở cổng có một tên nam nhân lén lút, quần áo tơi tả hành động khả nghi, còn đang hỏi thăm bảo vệ về tình hình của nàng.
Triệu Thanh Đại cười giải thích với bảo vệ: "Tôi biết đó là ai, không cần lo lắng, đừng để hắn vào khu này là được."
Triệu Dũng tên không có đầu óc này, một khi xuất hiện đã lộ sơ hở, chính bản thân còn không biết.
Nàng giả vờ như chưa phát hiện gì, trang điểm nhẹ nhàng rồi đi ra ngoài, đặc biệt đi đường ít người qua lại nhưng xung quanh thông thoáng, cho Triệu Dũng cơ hội tiếp cận.
Triệu Dũng cũng thật sự không khiến nàng thất vọng, vừa thấy người không nhiều lắm, Triệu Thanh Đại còn đi một mình, hắn lập tức từ chỗ núp nhảy ra, trên mặt tang thương dơ bẩn mang theo vội vàng.
Ông ta nói: "Thanh Thanh, ba rốt cuộc cũng tìm dc con! Ba con ta cuối cùng có thể đoàn tụ!"
Triệu Thanh Đại lui về sau một bước, ngăn căn hành động nhào lên của hắn, lạnh mặt: "Đứng lại!"
Triệu Dũng xấu hổ đứng yên tại chỗ, thật ra hắn định trực tiếp cứng rắn đòi tiền, nhưng Triệu Thanh Đại bây giờ thân phận không như trước, khu nhà ở hắn còn không thể vào được, chỉ có thể mềm chút. Nếu có thể thuyết phục Triệu Thanh Đại, sau này hắn chẳng phải là có cây rụng tiền lâu dài?
Vì thế hắn chỉ có thể cương mặt tươi cười nói: "Ba biết mấy năm nay ba có lỗi với con, nhưng bây giờ ba thật sự biết sai rồi, chúng ta là ba con ruột thịt, còn có thể có thù hận gì không bỏ qua được sao?"
Triệu Thanh Đại đầy mặt cảnh giác, giả vờ muốn báo cảnh sát, uy hiếp nói: "Ông cũng biết tôi thân phận không như trước, còn không đi tôi liền đưa ông đi ăn cơm tù!"
Triệu Dũng còn muốn nói gì đó, Triệu Thanh Đại không cho hắn cơ hội trực tiếp ấn nút gọi điện, sắc mặt hắn thay đổi, hung hăng nhổ một ngụm về phía nàng, xoay người chạy.
Triệu Thanh Đại ngắt máy trước khi điện thoại được kết noioso, nàng căn bản không định báo cảnh sát, chỉ là muốn ép Triệu Dũng một cái thôi. Nói lại buồn cười, khi nàng là mang danh con gái của Triệu Dũng, hắn đối xử với nàng không chút nương tay, bây giờ nàng có một cái thân phận hôn thê của Đỗ Trọng, hắn liền rụt cổ.
Đối với Triệu Dũng mà nói, không có cốt nhục tình thân, chỉ là ích lợi ràng buộc.
Nàng gửi tin nhắn cho hàng xóm, để hắn dẫn Triệu Dũng về nhà, thuận tiện nhắc tới chuyện hôm nàng về hình như muốn tìm thứ gì đó. Nam nhân lập tức trả lời một câu được, qua thật lâu mới liên lạc lại với nàng lần nữa, nói chuyện đã làm xong.
Triệu Thanh Đại không trẩ lời, xem tin nhắn xong liền khoá màn hình.
Dựa vào tên óc heo Triệu Dũng này, không biết còn phải đợi tới khi nào mới có thể phát hiện bí mật nàng giấu trong phòng. Nàng không có nhiều thời gian như vậy, cần phải chủ động đẩy một phen.
Trong khoảng thời gian chờ đợi kết quẩ này, nàng đi tới dưới lầu công ty Đỗ gia. Có bảo vệ ngăn cản, nàng liền nói mình chỉ ngồi ở đại sảnh, không đi vào không lên lầu, bảo vệ vẫn không đồng ý, nàng liền dứt khoát ngồi luôn ở bậc thang.
Bảo vệ hai mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là đi vào thông báo. Nửa giờ sau, trợ lý đã từng đi theo Đỗ Trọng bây giờ làm việc bên người Đỗ Kinh Mặc, mời nàng đi vào ngồi.
Triệu Thanh Đại vỗ vỗ bụi bẩn trên quần đứng lên hỏi: "Tỷ tỷ đồng ý gặp tôi sao?"
Trợ lý: "Đỗ tổng nói không liên quan gì đến ngài ấy, chỉ đơn thuần là ngại ngài ảnh hưởng tới hình tượng công ty, để ngài vào bên trong ngồi."
Triệu Thanh Đại: "......" Hay cho một nữ nhân lạnh lùng vô tình.
Nàng ở sảnh ngoài từ 9 giờ sáng chờ đến khi nhân viên tan làm, ban đầu còn có người đánh giá nàng, lúc sau ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, mọi người đều rất bận. Đỗ Kinh Mặc là người bận nhất trong số đó, Triệu Thanh Đại nhìn nhìn đồng hồ, lại tính toán một chút đường đi, đi mất.
Nàng vừa mới đi, tin tức liền được truyền tới tai Đỗ Kinh Mặc. Trên mặt cô không hiện, nghĩ thầm quả nhiên là làm bộ làm tịch, cô vứt bỏ những cảm xúc lung tung rối loạn đó, dấn thân vào công việc. Đèn trong toà nhà công ty cơ bản đều đã tắt, chỉ còn lại tầng cao nhất của tổng tài là đèn đuốc sáng trưng, Đỗ Kinh Mặc bận rộn tới khi sắc trời tối đen như mực, mới nhìn thấy tin nhắn của ba dặn dò cô ăn cơm đúng bữa.
Trợ lý lúc này đúng lúc đi vào, cầm đồ ăn đã chuẩn bị tốt, nhìn một cái đã khiến người ta muốn ăn ngay lập tức.
Đỗ Kinh Mặc nói lời cảm ơn: "Cảm ơn, chị ăn chưa? Cùng ăn đi."
Trợ lý: "Không được không được, tôi đặt cơm, tiểu Đỗ tổng từ từ ăn."
Đỗ Kinh Mặc: "?" Thái độ này sao lại kỳ lạ như vậy?
Cô gắp một miếng sườn, vừa vào miệng sắc mặt liền đổi, hương vị quen thuộc, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại trống rỗng. Nhưng cô có thể xác định, đây tuyệt đối không phải cơm ngoài tiệm, là có người đặc biệt nấu thức ăn tươi mới nóng hổi.
Cô mở ra màn hình camera, Triệu Thanh Đại đã rời đi từ chiều không biết khi nào đã quay lại, còn ngồi ở vị trí cũ, đang ôm một hộp cơm nhỏ ăn từng miếng một.
Ngoài sảnh trừ bảo vệ cũng chỉ có nàng, đèn cũng tắt hơn phân nửa, khiến cái bóng của nàng kéo thật dài, nhìn qua nhỏ bé lại lẻ loi.
Đỗ Kinh Mặc bỗng nhiên cảm thấy nhạt như nước ốc, đồ ăn đầy đủ sắc hương vị lại trở nên ghê tởm. Cô đứng dậy xuống lầu, trợ lý chột dạ canh giữ ở cửa lập tức lại cản, còn chưa kịp há miệng đã bị Đỗ Kinh Mặc quát lớn: "Tránh ra!"
Trợ lý lập tức rút tay về, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng tiểu Đỗ tổng nhẹ nhàng chút.
Không có tỷ tỷ ở bên người, Triệu Thanh Đại ăn gì cũng không có cảm giác, nàng chỉ là muốn cho Đỗ Kinh Mặc ăn nhiều một chút mới chuẩn bị nhiều như vậy. Nàng ăn một lát miễn cưỡng cảm thấy không đói bụng, mới vừa thu dọn xong hộp cơm, tiếng giày cao gót từ xa bước tới gần.
Nàng ngẩng đầu, Đỗ Kinh Mặc một thân tây trang giỏi giang bước nhanh tới, dưới khuôn mặt lạnh lẽo che giấu lửa giận, khiến tròng mắt của cô càng sáng hơn ngày xưa, ở dưới ánh đèn tối tăm nhìn có chút doạ người.
Triệu Thanh Đại lập tức đứng lên, một câu tỷ tỷ đến bên miệng, bị nàng nuốt ngược trở vào, chỉ hỏi một câu: "Chị ăn cơm chưa?"
Đỗ Kinh Mặc không thể hiểu được vì sao đồ ăn kia vừa vào miệng cô liền liên tưởng đến Triệu Thanh Đại, cô chỉ biết nữ nhân này đang một lần rồi lại một lần khiêu chiến điểm mấu chốt của cô.
Cô tới gần nàng, cắn chặt răng hàm rồi hỏi: "Tôi có phải là đã nói với cô tham gia lễ tang rồi thì yên phận chút, đừng nhảy nhót trước mặt tôi?"
Triệu Thanh Đại nói: "Em chỉ là muốn gặp chị."
Tình cảm của nàng đối với tỷ tỷ vốn dĩ đã cố chấp, sau khi thức tỉnh vẫn luôn nhận được phản hồi tích cực mới thu lại chút. Tình hình hiện tại làm nàng khó có thể chịu đựng, mỗi một phút một giây không thấy được Đỗ Kinh Mặc nàng đều sống bằng một ngày một năm, khó khăn đến muốn mạng.
Tình ý trong đáy mắt nàng không che giấu chút nào, Đỗ Kinh Mặc vốn là cao hơn nàng một đoạn, bây giờ càng là từ trên cao nhìn xuống nàng, hỏi: "Còn muốn nói mấy lời thích tôi vô nghĩa sao?"
Ánh mắt Triệu Thanh Đại không né không tránh, nói: "Đó đều là lời thật lòng."
Ánh mắt của nàng khiến Đỗ Kinh Mặc hoảng hốt trong nháy mắt, thầm nghĩ khó trách ca vẫn luôn bênh nữ nhân này, cho dù cô đã nhắc nhở bằng mọi cách. Mặc cho ai nhìn thấy ánh mắt như vậy, đều sẽ lay động tâm trí, mặc kệ nàng nói gì đều sẽ tin.
Đỗ Kinh Mặc nắm chặt tay thành nắm đấm, giọng điệu của cô trào phúng: "Vậy cô có bao nhiêu thích tôi? Lại muốn chứng minh như thế nào, là cô thật sự thích tôi?"
Triệu Thanh Đại chưa từng thấy tỷ tỷ như vậy, nàng hỏi lại: "Chị muốn em chứng minh như thế nào đây?"
Nàng ngoan ngoãn thuận theo, giống như bất luận Đỗ Kinh Mặc muốn nàng làm cái gì nàng đều sẽ gật đầu.
Chẳng sợ nàng bị Đỗ Kinh Mặc kéo đến phòng nghỉ ngơi của tổng tài, bị ném tới mép giường, đẩy vai nằm ngửa trên giường, nàng lại trước sau không hề phản kháng, chỉ là lại hỏi một câu: "Chị muốn em làm như thế nào?"
Đỗ Kinh Mặc chân sau đè ở bên cạnh Triệu Thanh Đại, cô cởi áo khoác, cúc áo trong lúc dây dưa lỏng ra mấy cái, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh. Cô cúi đầu, bóp cằm Triệu Thanh Đại, môi đỏ tươi cọ trên gò má nàng: "Là cô muốn chứng minh cô thích tôi, không phải tôi đang yêu cầu cô."
Triệu Thanh Đại giống như đã lâu lắm không có thân mật với cô như vậy, nàng nhẹ th.ở dốc một cái, ở trong ánh mắt không có cảm tình chỉ mang theo đánh giá của Đỗ Kinh Mặc, cởi bỏ từng cái cúc áo. Không khí hơi lạnh làm da nàng nổi lên da gà thật nhỏ, vành tai nàng đỏ lên, nhẹ giọng hỏi: "Là chứng minh như thế này sao, tỷ tỷ?"
Một tiếng tỷ tỷ này vào trong tai Đỗ Kinh Mặc, nổ vang. Tay cô không biết khi nào để trên vòng eo mảnh khảnh của Triệu Thanh Đại, lại hung hăng ấn người vào trong lòng ngực.
Triệu Thanh Đại ôm lấy cổ cô, kề sát cô, dùng một loại tư thế hiến tế đem bản thân triển lộ trong lòng cô.
"Em thích chị." Triệu Thanh Đại hôn từ vành tai cô đến cánh môi, "Để em hôn chị đi, tỷ tỷ."
Ngay sau đó, nụ hôn của Đỗ Kinh Mặc hạ xuống, đấu đá lung tung lại hung ác, tiếng vang ái muội dây dưa không rõ.
Tình yêu ở giữa môi răng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...