Pháo hoa thật là một thứ tốt, đẹp đẽ lại lãng mạn, có thể tô điểm bầu không khí, còn có thể che giấu tiếng tim đập.
Đỗ Kinh Mặc quyết định về sau phải đưa Triệu Thanh Đại đi xem pháo hoa nhiều hơn.
Video biểu diễn văn nghệ gửi cho Đỗ Trọng, hắn xem video ba lận, đầu tiên là khen muội muội xinh đẹp, sau đó cảm thán một câu: "May mắn năm đó em một lòng một dạ muốn đi học vẽ, không nghe lời ba đi học dương cầm."
Tin nhắn hắn gửi đi nửa tiếng cũng không nhận được hồi đáp, lúc này mới muộn màng ý thức được lời này đối với muội muội mà nói có chút quá đả kích, đang định nói gì đó tới bù lại một cái, bỗng nhiên thấy được một dấu chấm than màu đỏ.
Đỗ Trọng: "Haizzz! Lòng nữ nhân."
Vốn dĩ hắn cho rằng Đỗ Kinh Mặc chặn hắn mấy ngày cũng sẽ bỏ ra, không nghĩ tới mãi cho đến lúc sắp ăn Tết hắn mới có thể tìm được muội muội ở trên Wechat.
Khoảnh khắc hắn được bỏ ra khỏi sổ đen kia, hắn quả thực cảm động đến sắp rơi lệ: "Anh còn tưởng rằng bởi vì một câu kia mà em không cần người anh này nữa, em cũng thật nhẫn tâm."
Đỗ Kinh Mặc: "Ngại quá ca, sau khi em chặn anh xong thì quên mất phải bỏ ra."
Đỗ Trọng: "......."
Cô thật sự quên mất người anh ruột này, cuối kỳ rất nhiều việc, cô định năm nay đưa Triệu Thanh Đại về nhà, bận một cái liền quên mất chuyện chặn này, mãi cho đến khi có chuyện cần thương lượng mới nhớ tới.
Đỗ Kinh Mặc nhanh chóng đánh chữ: "Em tìm anh có việc, năm nay em muốn đưa em ấy về nhà, anh nhớ báo cho ba trước một tiếng."
Đỗ Trọng khó hiểu: "Chút việc nhỏ này em nói không phải được rồi sao? Chẳng lẽ ba còn không cho em đưa em ấy vào cửa sao?"
"Em ấy là em gái em, cũng không phải là nam nhân thúi em tìm được ở bên ngoài."
Nếu Đỗ Kinh Mặc tự mình dẫn về nhà mà còn có thể bị đuổi ra khỏi cửa, thì chỉ có thể là lợn rừng tới ăn cải thìa nhà bọn họ.
Đỗ Kinh Mặc im lặng một lát, gửi hai cái sticker giận dữ qua: "Em nói của em anh nói của anh, cũng không đụng nhau, anh đừng hỏi nhiều như vậy, giúp em một cái là được rồi."
Đỗ Trọng gửi về một cái sticker cô bé bĩu môi giơ dấu OK, miệng còn chu thành một hình trái tim, đáng đáng yêu yêu.
Đỗ Kinh Mặc chậm rãi gửi qua một dấu chấm hỏi: "Sticker này ở đâu ra? Ai gửi anh?"
Cái này quá đáng yêu, không phù hợp với khí chất của Đỗ Trọng.
Có vài người nếu chỉ xem mặt thì đó là thanh niên tài tuấn đứng đắn, đẹp trai bức người lại nhiều tiền, trên thực tế dùng sticker đều là của người già, hay gửi nhất chính là mặt mỉm cười, cùng với tặng một bông hồng.
Đỗ Kinh Mặc nửa ngày không chờ được câu trả lời, bắt đầu điên cuồng spam dấu chấm hỏi, hai phút sau, đến lượt cô nhận dấu chấm than màu đỏ.
Đỗ Kinh Mặc: "...... Nam nhân thúi!"
Sao lại còn thù dai như vậy?
"Tỷ tỷ làm sao vậy? Chị đang mắng ai?" Triệu Thanh Đại vừa nghe đến hai chữ nam nhân, giống như một cái radar nhỏ bị khởi động.
"Mắng anh chị, bên đó phỏng chừng là có chuyện, không biết từ chỗ của thiếu nữ nào lưu một cái sticker dễ thương." Đỗ Kinh Mặc hừ một tiếng, "Chị hỏi là ai, không ngờ anh ấy chặn chị, cái này không phải có tật giật mình thì là gì?"
Đôi mắt Triệu Thanh Đại đều sáng, hưng phấn nói: "Chị nói là đại ca yêu đương?"
"Không yêu đương cũng là có đối tượng mập mờ. Sao nhìn em còn kích động hơn cả chị?"
"Không có gì không có gì, em là đang cảm thấy vui vẻ giùm anh ấy." Nàng cười hắc hắc hai tiếng, vui vẻ đến mặt đều đỏ.
Đỗ Trọng có đối tượng yêu đương, vật thuyết minh cốt truyện giữa hai người bọn họ đã hoàn toàn chặt đứt, đây chính là một tin tức vô cùng tốt, có thể không vui sao?
Đỗ Kinh Mặc nhéo cái má đỏ bừng của nàng một phen: "Trước tiên đừng có cười ngây ngô, chuẩn bị đồ đi, hôm sau về nhà cùng chị đi. Lần này cho em đầy đủ thời gian chuẩn bị rồi, em cũng đã đồng ý với chị trước rồi, không thể đổi ý a."
Triệu Thanh Đại dùng sức gật đầu: "Yên tâm đi tỷ tỷ, lần này em chuẩn bị xong rồi!"
Đỗ ba với Đỗ lão gia thích cái gì, mấy năm nàng ở Đỗ gia kia cũng đã hiểu biết rõ ràng, lúc này về nhà nàng tặng quà khẳng định gãi đúng chỗ ngứa, một phát trúng hồng tâm!
Mấy năm nay Triệu Thanh Đại vẫn luôn ở trong trường học, đồ vật không tính là nhiều, nhưng lại chuẩn bị một cái vali hành lý rất lớn, bây giờ trong vali trống không, xách lên còn nhẹ bẫng.
Đỗ Kinh Mặc tò mò: "Em lấy cái vali lớn như vậy làm gì? Sẽ không phải là còn muốn mang đồ trở về nhà đi? Muốn cái gì trực tiếp mua trực tiếp gửi là được rồi, không cần tự mình đóng gói."
Cô theo bản năng cảm thấy Triệu Thanh Đại đều đã ở cùng cô lâu như vậy, lúc này khẳng định là muốn cùng cô về Đỗ gia nghỉ đông.
Triệu Thanh Đại lại lắc đầu từ chối: "Lần này em định đi về chỗ cũ của em ở hai ngày, bên trong có một ít đồ vật của em, em phải mang đi mới có thể an tâm."
"Không được." Đỗ Kinh Mặc trực tiếp từ chối, "Thiếu có thể mua, nhất định phải để chị cùng em đi lấy, nhưng em không thể ở lại chỗ đó, rất không an toàn, cùng chị về nhà đi."
"Không được, em cần phải tự mình đi lấy, cũng chỉ có thể một mình em đi lấy." Triệu Thanh Đại vừa nói ra khỏi miệng liền ý thức được thái độ của nàng quá cứng ngắc, tỷ tỷ rõ ràng là vì tốt cho nàng.
Nàng thả nhẹ thanh âm: "Không phỉ là em không cho tỷ tỷ đi, chỉ là có vài chuyện cần em tự mình đi giải quyết. Em không phải là đơn giản trở về lấy đồ như vật, em có chuyện phải làm."
Nàng kéo tay Đỗ Kinh Mặc lay lay hai cái, lại dán lên bên mặt mình: "Người kia..... Năm ngoái hắn đã chạy đi trốn nợ, trong nhà không có người, rất an toàn. Như vầy đi, chờ em thu xếp xong, em liền đi nhà tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau làm vằn thắn, cùng nhau ăn tất niên, cùng nhau đón giao thừa, được không?"
Lời đều đã nói đến mức này, Đỗ Kinh Mặc làm sao có thể từ chối được?
"Được." Cô thở dài, "Chị đưa em qua, thu xếp xong gọi cho chị, chị đón em về."
Triệu Thanh Đại dùng sức gật đầu: "Dạ!"
Đỗ Kinh Mặc có chút cười không nổi.
Triệu Thanh Đại có chuyện gạt cô, có bí mật riêng thuộc về bản thân.
Cô cho rằng hai người đã đủ thân mật khăng khít, không nghĩ tới chung quy vẫn có một bức tường chắn ngang.
Nhà cũ của Triệu Thanh Đại chỉ cách Đỗ gia một con hẻm nhỏ, nhưng cách biệt lại là một trời một vực.
Khi Đỗ Kinh Mặc đưa Triệu Thanh Đại trở về còn sửng sốt một chút, đã rất nhiều năm rồi cô không có đặt chân đến nơi này, vừa chợt thấy căn nhà rách nát xưa cũ còn tản ra hơi thở ẩm ướt như vậy, phản ứng đầu tiên là hoài nghi nơi này thật sự có thể ở được sao?
Cô muốn mở miệng khuyên Triệu Thanh Đại vẫn là đừng nên đi vào, kết quả đối phương cùng nghĩ giống cô: "Nơi này quá bẩn rồi tỷ tỷ, chị đừng đi vào, em thu xếp là được, một lát nữa gọi cho chị, chị về trước gặp chú và ông đi."
Đỗ Kinh Mặc tạm dừng một lát vẫn là quyết định tôn trọng Triệu Thanh Đại: "Thu xếp nhanh lên, nhớ gọi điện thoại cho chị, chị đi trước."
Triệu Thanh Đại vẫn luôn nhìn theo xe đi xa, nụ cười trên mặt nhạt đi. Nàng cũng đã rất lâu không trở về, thậm chí không muốn lại nhìn thấy nơi này nữa, thật sự có vài đồ vật cần phải mang đi, bằng không liền sẽ trở thành hậu hoạn.
Nàng lấy chìa khoá ra, tra vào ổ khoá có chút rỉ sắt, cạch một tiếng vang lên, cửa mở, mùi tro bụi cùng mốc meo cùng nhau trào ra.
Nàng che miệng mũi lại ho khan hai tiếng, quạt thông gió ba phút xong mới đi vào trong.
Lòng nàng chỉ tràn đầy ý nghĩ muốn tốc chiến tốc thắng nhanh chóng chạy lấy người, cũng không có chú ý tới phía sau ván cửa bên cạnh, có người giả vờ chơi điện thoại, trên thực tế lại nhắm camera vào nàng, tách một tiếng chụp ảnh.
Triệu Dũng là trốn nợ, trong nhà đồ có thể cướp đoạt đã bị cướp sạch sẽ, bọn đòi nợ tiến vào đều rảnh tay mà về. Cũng chính nhờ căn phòng kia của Triệu Thanh Đại thật sự sạch sẽ, trừ bỏ một giường một chăn cái gì cũng không có, lúc này mới không bị lục lọi.
Nàng xốc lên chăn trên giường đã phủ kín tro bụi, mở ra ván giường, lấy ra hai cái rương nhỏ giấu ở bên trong.
Nàng vặn mã khoá, một chồng ảnh chụp Đỗ Kinh Mặc xuất hiện ở trước mắt.
Từ mười lăm tuổi đến mười chín tuổi đều có, Triệu Thanh Đại có được chiếc điện thoại đầu tiên là Đỗ Kinh Mặc đưa, điều đầu tiên khi nàng có được điện thoại là chụp ảnh cho tỷ tỷ.
Từ đây liền không thể quay lại, có cơ hội liền phải chụp lén một tấm, lại rửa ra giấu kĩ, lên đại học cũng không thay đổi, cho đến khi lại một lần nữa sống cùng Đỗ Kinh Mặc, nàng sợ bị phát hiện, hành vi này mới thu lại bớt.
"Mẹ nó!" Ảnh chụp phong phú đến mức cả hệ thống đều cảm thấy giật mình, "Khó trách cô chết sống không cho Đỗ Kinh Mặc lại đây, nếu để cô ấy nhìn thấy cái này chắc sẽ bị doạ nhảy dựng mất."
"Chỗ này còn có một cái rương khác." Triệu Thanh Đại mở ra một cái rương khác cho hệ thống xem, "Cái này nghe càng thêm bi.ến thái hơn một chút, bên trong đều là đồ tỷ tỷ đã từng dùng qua, tôi giống như lượm ve chai mà nhặt về cất."
Mới đầu nàng chỉ là nghĩ, đồ mà tỷ tỷ có được, về sau nàng nhất định cũng sẽ có. Nàng còn muốn nỗ lực kiếm tiền, dùng những cái này làm tiêu chuẩn để báo đáp tỷ tỷ.
Không nghĩ tới càng ngày càng ngày, nhiều đồ vật như vậy để bên nhau, bất ngờ thấy thì thật là rất doạ người.
"Cô này cũng quá......" Hệ thống còn chưa nói xong, mặt cười bỗng nhiên nghiêm túc, "Có người tới!"
Tiếng bước chân vội vã càng ngày càng gần, Triệu Thanh Đại nhanh chóng đóng cái rương lại, ôm đồ mới vừa chạy ra khỏi phòng ngủ, liền vừa vặn đụng phải Triệu Dũng râu ria xồm xoàm mùi rượu đầy người.
Hắn bài bạc lại rượu chè, lưu lạc bên ngoài thật lâu đến nỗi hai mắt đỏ đậm, vừa nhìn thấy hai cái rương kia, hai mắt hắn sáng rực, nhìn qua hung ác lại kh.ủng bố.
"Ba biết con nhất định là có tiền, nhanh, đưa cái rương cho ba!"
Triệu Thanh Đại ôm chặt cái rương, lui về sau nửa bước: "Sao ông biết tôi trở về?"
"Ba nhớ thương con, vẫn luôn nhờ hàng xóm trông cửa, phát hiện con quay về liền liên hệ cho ba a." Hắn chỉ mặc áo bông hơi mỏng, khi nói chuyện bị đông lạnh đến hít hít mũi, "Ba không cần con trả hết, giúp ba trả nợ cờ bạc là được, còn không có tiền nữa bọn họ sẽ chém tay chân ba đó!"
Hắn nói xong cũng không đợi Triệu Thanh Đại nói cái gì, nhào lên tới trực tiếp cướp.
Triệu Thanh Đại một bên kêu "Bên trong không phải tiền, tôi không có tiền!" Một bên ôm chặt cái rương, liều mạng phản kháng không chịu buông tay, nhấc chân hung hăng đá về phía hắn!
Một đá này của nàng dùng toàn bộ sức lực, Triệu Dũng bị đá trúng, cũng không còn giả vờ giả vịt, bộc lộ bộ mặt hung ác, một đấm hung hăng trúng vào đôi mắt của nàng!
Đau nhức cùng choáng váng vọt tới, Triệu Thanh Đại hét lên một tiếng, kiệt sức ngã trên mặt đất.
Triệu Dũng cũng không thèm nhìn nàng, đoạt lấy cái rương dùng sức ném vỡ, nổi giận mắng: "Đm, cái thứ rác rưởi gì thế này?"
Hắn phẫn nộ, ở trên rương dùng sức dẫm vài cái, bỗng nhiên nhận thấy không đúng, ngồi xổm xuống xem đồ vật trong rương.
Hắn cười dữ tợn một tiếng, một phen bóp chặt Triệu Thanh Đại đang giãy giụa muốn ôm ảnh chụp Đỗ Kinh Mặc vào lòng, hung hăng nhổ một ngụm: "Con mẹ nó, thì ra mày là thứ biế.n thái!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...