Làm Nữ Phụ Thật Khó

“Vạn Linh Sơn? Chúng ta đến đó làm gì?” Tử Quyên thắc mắc hỏi, dù là ma pháp sư cấp 6, có thể đến đó săn huyễn thú nhưng nàng chỉ mới học được lèo tèo vài ba chú ngữ cấp thấp, đến da lông bọn huyễn thú không biết chạm được vào chưa nói chi là bắt giết bọn chúng.
Tô lão trừng mắt đáng sợ nhìn nàng, nghiến răng phun ra từng chữ : “ Đi bắt linh thú cho ngươi chứ làm gì?!”
“Hả? Ta cần linh thú sao? Chẳng phải ngươi bảo ta là ma pháp sư sao? Sao bây giờ thành “triệu hồi sư’ rồi?” Tử Quyên mặt bánh bao ngây thơ vô số tội hỏi ngược lại lão Tô khiến lão tức đến xì khói, vung cây phất trần cụt lông lên định tẩn cho Tử Quyên một trận ra trò, nhưng Tử Quyên nào có dễ như vậy bị đánh, nhanh chóng lùi lại một bước khiến Tô lão đánh vào không khí rồi chạy trối chết về phía Thiên Thanh điện. Sau khi chạy khỏi móng vuốt của Tô lão, Tử Quyên cũng không quên quay lại lè lưỡi làm mặt quỷ trêu Tô lão.
Nàng rất nhanh chóng thu gom đồ, cả bao tải chỉ gồm hai bộ nam trang gọn nhẹ tối màu để tiện hoạt động cùng lương khô cùng một vài vật dụng phòng thân.
Sau khi chuẩn bị xong Tô lão đã đợi nàng trước cửa Thiên Thanh cung, lúc này Tử Quyên đã đổi thành một thân nam trang hắc sắc, tóc buộc cao gọn gàng được thắt lại bằng một sợi dây đen tuyền, bao tải chứa đồ nhỏ được đeo chéo qua một bên. Tử Quyên cười híp mắt giơ tay lên cao vẫy gọi Tô lão đang đứng chờ nàng dưới tàng cây phượng, gọi vọng ra : “Tô lão, ta xong rồi a”. Nói xong nàng nhanh chóng chạy tới chỗ của Tô lão.

Tô lão nhìn một thân nam trang hắc sắc ôm sát người của Tử Quyên mặt nhăn lại thành một đám, ghét bỏ nói : “Ngươi mặc trang phục gì đây? Ta với ngươi đi bắt linh thú chứ có phải đi ám sát ai đâu mà ăn mặc như thế này, vào thay bộ đồ khác đứng đắn hơn cho ta!”
Sau một thời gian chung dụng, Tô lão trở thành một người khác hoàn toàn, lão rất thích càu nhàu chỉnh Tử Quyên, lại càng khó tính và hay gõ đầu nàng, làm việc gì cũng phải thật hoàn hảo, đặc biệt là tác phong và cách ăn mặc. Tử Quyên sau ba năm đã quá quen với tính cách này của lão, nàng chẳng để tâm, chỉ bỉu môi đáp lại : “Chúng ta trốn ra khỏi cung đi Vạn Linh Sơn mà, không lẽ ngươi muốn ta mặc một bộ đồ lòe loẹt chích chòe đi để gây sự chú ý? Vả lại ta thấy trang phục như thế này rất tốt, dễ hoạt động, dễ ẩn mình vào bóng tối”
Tô lão lại liếc mắt khinh thường Tử Quyên, lão nói: “ Ai bảo ngươi chúng ta trốn ra? Ta đã xin Hoàng Thượng cho ta và ngươi đi ra ngoài thực nghiệm rồi. Ta cũng không bảo ngươi mặc trang phục công chúa, chỉ thay một bộ thường dân để đi ra ngoài thôi, bây giờ là ban ngày, ngươi đi ra ngoài như thế này càng gây sự chú ý hơn chứ đừng nói là ẩn mình vào bóng tối nữa, vả lại đi Vạn Linh Sơn mà mặc trang phục đen để làm bữa ăn cho muỗi à? Không nói nhiều nữa, đi thay bộ đồ khác cho ta!” Càng nói lão càng hăng, cuối cùng là trực tiếp ra lệnh cho Tử Quyên vào thay đồ luôn.
Tô lão nói một tràng như vậy, không cho Tử Quyên có chỗ chen miệng, chỉ biết lẩm bẩm oán giận trong miệng rồi lủi thủi đi vào thay bộ đồ khác. Sau vài phút Tử Quyên trở lại với một thân áo ngắn xanh ngọc bích cùng quần vải trắng, ống tay áo nhỏ, tùy thời có thể buộc lại để dễ hoạt động hơn, ống quần cũng vậy. Một thân quần áo đơn giản hoa văn họa tiết cũng cực kì bình thường không có gì nổi bật, nhìn nàng lúc này chắc chắn không một ai có thể nhận ra thân phận công chúa của Tử Quyên. Lúc này Tô lão đánh giá từ trên xuống mới gật đầu chấp nhận, hai người một lớn một nhỏ cùng nhau đi khỏi cung.
Những lần trước trốn ra ngoài thường là chỉ đi vòng quanh kinh đô thôi, không đi xa, nên Tô lão và Tử Quyên lẻn ngự phong trốn ra ngoài. Bây giờ đường đường chính chính đi ra, Tử Quyên có phần không quen, bởi vì Hoàng cung là một nơi cực kì to lớn, với khoản hơn ba mươi cung lớn nhỏ, bốn khu vườn lớn, một hồ nước lớn cùng Thủy Tạ , và những nơi khác nữa. Mà Thiên Thanh cung nằm ở khu phía bắc Hoàng cung, nhưng Vạn Linh Sơn nằm ở phía Đông, dù kề cạnh nhau nhưng đi bộ cũng là một quãng đường dài.

Tử Quyên nhàm chán bắt chuyện với Tô lão : “ Tô lão, Hoàng Thượng hắn cho ta ra ngoài cung sao? Sao bỗng nhiên hắn lại tốt đột xuất vậy, chẳng phải bình thường luôn cấm túc ta, không cho ta đi ra làm bẽ mặt hắn mà?” Trong giọng nói của nàng có vài phần khinh miệt, vài phần lạnh nhạt bất cần; nàng không cần một người cha như thế, nàng cũng chẳng thương tâmhay có cảm tình gì với hắn, chỉ là nàng ghét con người lạnh bạc vô tình như hắn mà thôi.
Mỗi lần để cập tới vấn đề này, tâm trạng Tử Quyên luôn khó chịu, Tô lão biết như thế, nàng ghét cha nàng, cho dù lão nói như thế là trái với luân thường đạo lý. Tử Quyên là một người cứng đầu, Tô lão không thay đổi được, nhưng lão vẫn phải nói : “ Hoàng Thượng là phụ hoàng của ngươi, là cha ngươi đấy! Dù đúng dù sai hắn vẫn là cha ngươi, ngươi nên tỏ ra một chút tôn trọng hắn.” Lời nói của Tô lão có phần nghiêm khắc và ép buộc, Tử Quyên không phục, nàng chỉ ngoảnh mặc làm ngơ xem như chưa nghe thấy gì.
Tô lão hết cách, hắn cũng không thích cái tính bướng bỉnh trẻ con này của Tử Quyên nên cũng mặc kệ nàng như thế.
Không khí giữa hai người trở nên trầm trọng.
Quãng đường từ Thiên Thanh cung tới cửa Hoàng cung phía Tây mất một canh giờ, kì lạ một chuyện là hai người đi qua vườn bạch mai, Ngẫu Kỳ cung , Tử Cầm cung, Nguyệt Tâm cung, Hồng Trần cung; thế mà không gặp phải một cùng tần mĩ nhân nào cả, ngay cả cấm vệ quan cũng không thấy một bóng người. Bình thường tại vườn mai rất nhiều cung phi hay tập trung tại đó, nhất là lúc này đang mùa xuân hoa mai đua nở nữa, Tử Quyên cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, nàng và Tô lão đang chiến tranh lạnh, mà dù sao đi nữa Tô lão cũng không đẩy nàng vào chỗ nguy hiểm nên Tử Quyên chỉ im lặng mà đi theo bước lão. Cho đến khi có âm thanh từ phía sau gọi nàng.

“Công chúa, ngài khoan đã” Âm thanh thiếu nữ cực kì quen thuộc với nàng, đây chẳng phải là Lạc Nhạn sao.
Đi cùng với Lạc Nhạn là cục thịt có lông đỏ - Tiểu Kê đang đậu trên vai nàng. Lạc Nhạn sau khi đợi Phùng đầu bếp làm xong ba bát sủi cảo đế bưng lên thì đã không thấy công chúa đâu, chỉ còn lại vẻn vẹn một mảnh giấy nói rằng sẽ đi Vạn Linh Sơn, dặn nàng ở lại chăm sóc Tiểu Kê và trông nom Thên Thanh cung. Lạc Nhạn nghĩ rằng Tử Quyên vẫn chưa đi xa nên nhanh chóng chạy tới cổng phía Đông Hoàng cung, bởi vì hướng đóđi tới Vạn Linh Sơn, may mắn thay vừa kịp lúc công chúa chưa đi ra ngoài, nếu không có muốn nàng cũng không theo được
Lạc Nhạn vừa chạy tới chỗ Tử Quyên thì lập tức cầm Tiểu Kê đang bám trên vai đưa cho nàng, vừa thở hồng hộc vừa nói : “ Công chúa.... Vạn Linh Sơn là nơi cực kì nguy hiểm... ngài nên mang theo .... Tiểu Kê” Lạc Nhạn sau khi chạy một quãng đường dài, đã vô cùng mệt mỏi, chỉ có thể vừa nói vừa xoa lồng ngực.
Tử Quyên thấy nàng ta cực khổ như thế, cũng vuốt lưng cho Lạc Nhạn , nàng nói : “Ta biết, nhưng còn có Tô lão nữa mà, ngươi nghĩ cục thịt này bảo vệ được ta sao, hay là hắn làm con mồi thu hút đám thú ăn thịt rượt đuổi ta.”
“Nhưng hắn dù sao cũng có dòng máu phượng hoàng, ít ra hắn cũng có thể làm gì đó.” Lạc Nhạn túng quẫn nói, nàng quên mất Tiểu Kê chỉ là một tiểu phượng hoàng.

“Thôi, hắn chỉ giỏi giành ăn với ta chứ cũng không làm được gì đâu, để hắn ở lại cho ngươi chăm sóc đi, nhớ đừng cưng chiều hắn quá làm hắn mập hơn, lúc đó ta sẽ thật sự để cho Phùng đầu bếp làm món phượng hoàng quay ngũ vị đó” Tử Quyên cười chọc chọc viên cầu đang xù lông bất mãn trừng nàng.
“Vậy... công chúa hãy cầm theo giỏ hoàng thánh này lúc nào đói còn có thể ăn” Lạc Nhạn đã đem ba bát sủi cảo đặt vào giỏ thức ăn để cho Tử Quyên mang đi sau khi biết nàng sẽ đi xa.
Nhưng Tử Quyên chỉ lắc đầu, nàng nói : “Không cần đâu, bọn ta đi bắt linh thú chứ đâu phải đi dã ngoại, ngươi và Tiểu Kê ăn hết đi”.
Lạc Nhạn vẫn không an tâm dặn dò Tử Quyên nhiều thứ, sau đó còn đòi đi theo nàng , nhưng Tử Quyên chỉ lắc đầu từ chối bảo Lạc Nhạn yên tâm. Rồi bọn họ tạm biệt nhau nhau. Tử Quyên được Tô lão dẫn ra khỏi Hoàng cung, lão thật sự không lừa nàng, đúng là Hoàng thượng đã cho lão lệnh bài ra khỏi cung để đưa nàng đi một cách đường đường chính chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận