Làm Nô

Tân Nô như bị cố định trên đất nhìn chằm chằm vào vòng ngọc kia, thoáng hiểu ra. Gia chủ Quỷ Cốc còn là một kẻ trộm!

Tất nhiên Thân Ngọc cũng nhìn thấy Tân Nô, nhưng ánh mắt khẽ đổi, cẩn thận nhìn nàng, rồi coi như không biết, thẳng eo bước vào trong cung đình.

Trong phút giây đó lòng nàng tràn ngập tức giận, chỉ muốn xông qua cởi chiếc vòng trên tay Thân Ngọc. Nhưng một tia lí trí cuối cùng đã kéo nàng lại, dưới chân giống như mọc rễ, không nhúc nhích chỉ có thể trơ mắt nhìn Thân Ngọc lướt qua mình.

Đúng lúc này, sau lưng vang lên một âm thanh nhẹ nhàng: Đứng ở đây không vui chút nào, có đồng y cùng ta đi đạo sưởi nắng?

Tân Nô quay người nhìn lại, Di Quang Tây Thi vốn ở trong đình lại đang mỉm cười với nàng.

Bà nhìn bàn tay đang siết chặt của Tân Nô, giọng điệu bình thản: Đây vẫn là Ngụy Cung, không nên vọng động, nhìn vẻ mặt cô nương lộ ra sự tức giận phẫn nộ nhưng cố kiềm chế, tuổi tuy nhỏ, ngược lại hiểu rõ sự quan trọng của chữ "Nhẫn"...

Tân Nô làm sao không biết, xe ngựa mà nàng ta vừa ngồi chính là loại đặc biệt ở nội cung, y phục trang sức trên người đều là đồ quý nhân trong cung được mặc, trong lòng thoáng chút nghi ngờ... Mới không bị tức giận làm lu mờ lí trí.

Nhưng nàng cảm thấy khó hiểu là vị phu nhân của Chu Công này, ngày xưa từng là mĩ nhân làm điên đảo nước Ngô lại tới nói chuyện với nàng.

Di Quang phu nhân như biết suy nghĩ của nàng, khẽ cười nói: Là một mĩ nhân lại ăn mặc không phù hợp, thật phí của trời, Vương Hủ làm như vậy khiến người bên ngoài không nhận ra được.

Ý tứ trong lời nói, giống như đã nhìn thấu. Đúng lúc này Di Quang phu nhân quay người đi về phía vườn hoa nhỏ bên cạnh đình, vừa đi vừa nói: Chắc Vương Hủ không biết, ta và mẫu thân cô nương là người quen cũ, ngày đó hận gặp gỡ muộn... Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, ta cũng không nghĩ tới lúc này ở đây, có thể gặp được nữ nhi của Liễn Xu.

Lời này khiến Tân Nô không tự chủ được đi theo bà ta.

Bởi vì yến hội ở Ngụy Cung rất lâu, tuy không phải là quốc yến chính thức, tiệc rượu không dành cho nữ tử nên đa số mĩ nhân lấy cơ đi thay xiêm y, đi dạo trong hoa viên, cho nên thị vệ nội cung cũng không ngăn cản, thi lễ để hai người tới ngồi trong vườn.

Di Quang phất tay, để đám tỳ nữ lui ra, sóng vai bước chậm với Tân Nô.


Phu nhân... Quen với mẫu thân ta? Vì sao ta chưa nghe thấy mẫu thân nói qua? Tân Nô không khỏi nghi ngờ hỏi.

Di Quang phu nhân ngồi trên phiến đá tròn, để ánh mặt trời chiếu lên bờ vai, nhẹ nhàng nói: Phụ thân cô nương trước giờ làm người nghiêm cẩn, sùng lễ nghĩa. Những trải nghiệm của ta phụ thân cô nương sẽ coi là trơ trẽn, mẫu thân cô nương sao dám để hắn mất hứng?

Ngược lại lời này là sự thật, dựa vào tính cách phụ thân, những nữ nhân giống như Đát Kỉ đều là họa!

Nhưng trong lòng Tân Nô thầm nghĩ, nàng đồng tình với những gì mà bà đã trải qua. Nàng cắn cắn bờ môi thấp giọng nói: Nếu người đã biết mẫu thân thì cũng rõ trong lòng mẫu thân vẫn luôn tôn kính người, bời vì khi nói chuyện phiếm với người ngoài, mặc dù mẫu thân không nói rõ chuyện cũ cùng ngài, nhưng lại nói một câu "Nữ tử hà tội, nam tử chính quyền, nược nữ tử thân bất do kỉ...

(Nữ nhân vướng tội, nam tử nắm quyền, thân là nữ nhân có những việc không thể tự quyết định)

Di Quang phu nhân khẽ mỉm cười: Đang thời loạn thế, nữ tử không phải thân bất do kỉ? Cho dù thoạt nhìn cô nương tuổi nhỏ, nhưng chắc cũng chịu không ít khổ? Cô nương... bây giờ là thị thiếp của Vương Hủ?

Vẻ mặt Tân Nô không biểu tình, một lát sau mới nói: Tân Nô không tài, không xứng đôi với quân tử, chỉ là tư nô của người thôi...

Di Quang phu nhân gặp được nữ nhi của cố nhân, trong lòng rất xúc động, nhìn thoáng cách ăn mặc của Tân Nô, giống như cố ý làm xấu đi, tưởng Vương Hủ yêu thương nàng, không muốn nàng bị Vương Hầu chú ý, nhưng sắc mặt Vương Hủ không có nhu tình, lại chưa cưới thê tử, đứa nhỏ này mất phụ mẫu, chắc phải dựa vào Vương Hủ sống qua ngày, nàng mới tùy tiện suy đoán là thị thiếp của gia chủ Quỷ Cốc.

Nhưng không ngờ tới, Tân Nô lại nói điều nàng không ngờ tới. Trong lòng vô cùng khiếp sợ, lập tức hỏi: Hắn lại đối xử với cô nương như vậy! Hận tới mức nào? Vì sao lại thế?

Tân Nô hé miệng không nói, đây cũng là câu mà vô số lần nàng gào khóc hỏi hắn. Nhưng cuối cùng đáp lại nàng chỉ là sự im lặng.

Di Quang phu nhân cũng là người trải qua mưa gió, tất nhiên cũng hiểu tại sao Tân Nô trầm mặc. Năm đó tuy thời gian bà và Liễu Xu tiếp xúc rất ngắn, nhưng lại coi như tri kỉ, hôm nay nhìn nữ nhi của cố nhân khốn khó, thật không đành lòng, mở miệng nói: Nếu cô nương thấy sống ở Quỷ Cốc không tốt, ta sẽ nghĩ biện pháp, phu quân ta và Vương Hủ có giao tình, nếu chàng mở miệng, có lẽ sẽ để cô nương tới làm bạn với ta.

Tân Nô lắc đầu cười khổ, nếu hắn chịu buông tay, cần gì phải tốn thời gian làm nhục nàng? Từ lúc nàng và Tôn Bá bỏ trốn, nếu hắn buông tay nàng đã được giải thoát.


Nhưng nàng lại mở miệng hỏi nghi vấn trong lòng: Xin hỏi phu nhân, nữ tử vừa vào trong đình là người phương nào?

Di Quang phu nhân hơi kinh ngạc mở miệng hỏi: Sao? Cô nương không biết? Nàng không phải là...

Hóa ra Phạm phu nhân đi dạo ở đây, khiến Đào Chu Công lo lắng kiếm tìm. Đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên cắt đứt lời Di Quang phu nhân nói. Hai người theo tiếng nói quay lại nhìn, không biêt Vương Hủ đã đứng ở góc sân nhỏ từ lúc nào.

Thân hình hắn cao lớn, lại thêm thói quen mặc trường bào bằng lụa gai, đứng trong gió ống tay áo bị thổi bay phần phật, thậm chí còn cảm giác được hơi lạnh.

Nói xong câu này, hắn cất bước đi về phía hai người, nói với Di Quang phu nhân: Vương quân phu nhân cũng tới phòng, hỏi thăm phu nhân, kính xin phu nhân tới bái kiến Vương quân phu nhân.

Di Quang phu nhân hơi lo lắng liếc nhìn Tân Nô, chậm rãi mở miệng: Cô nương này chính là nữ nhi của cố nhân, không biết vì sao lại bị Quỷ Cốc Tử biếm thành nô bộc?

Vương Hủ mỉm cười: Phu nhân vẫn hào khí như năm đó, nhưng thế đạo đổi vần, người như lục bình, ngày xưa là chủ, nay làm nô, hoặc ngày xưa là dân đen, giờ làm sĩ khanh quý khí chuyện gì cũng có? Bản thân phu nhân năm đó là một thôn nữ giặt đồ bên dòng suối, sao dám nghĩ tới có một ngày khiến nước Ngô gió tanh mưa máu, khuynh đảo một thành trì? Tất cả chỉ là "Vô thường" mà thôi.

Vương Hủ nói những lời này, vẫn nhẹ nhàng như thường, nhưng ý tứ trào phúng rất sắc nét, thoáng cái đã khoét sâu vào chuyện cũ của Di Quang phu nhân. Điều này khiến sắc mặt bà khẽ đổi, cười lạnh nói: Không ngờ Quỷ Cốc Tử lại nói năng khắc nghiệt như vậy, hóa ra tôi nhìn nhầm rồi...

Nói xong, quay người phẩy tay áo bỏ đi.

Vương Hủ nhìn Di Quang phu nhân đi khỏi hoa viên, lúc này mới quay người nhìn về phía Tân Nô, chỉnh quan ngọc của nàng nói: Theo ta xuất cung.

Nhưng Tân Nô lại đứng im bất động, hít sâu một hơi hỏi: Vòng ngọc của ta, vì sao ở trên tay Thân Ngọc?

Kẻ trộm vô sỉ bị người bắt quả tang, không chút xấu hổ bối rối, còn không thèm đếm xỉa nói: Ngày đó nàng ta thấy vòng tay nàng đeo tinh xảo, rất thích, mở miệng xin. Một vòng tay mà thôi, chất ngọc cũng không...đẹp, sau khi trở về, ta sai người làm một đôi cho nàng.


Nói xong, đưa tay kéo Tân Nô đi. Tia lí trí cuối cùng bị tức giận nghiền nát thành bột phấn, Tân Nô hung dữ giật khỏi tay hắn, tát một cái vào mặt hắn: Vô sỉ, di vật của mẫu thân ta lại bị ngươi đem đi nịnh nọt người bên gối!

Cái tát này dùng toàn bộ sức, nam tử vốn có thể trốn tránh lại im lặng nhận cái tát này.

Sau khi bị tát, hắn hơi xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, giọng khàn khàn lạnh lùng: Nàng là gì của ta, tới lúc này còn không hiểu rõ? Đây là Ngụy Cung, nơi để nàng giương oai múa võ?

Nói xong dùng sức siết chặt tay nàng, đau tới mức nàng kêu lên một tiếng, nước mắt tràn ngập hốc mắt. Nàng không đứng nổi, ngã ngồi bên chân Vương Hủ, nức nở nghẹn ngào nói: Đó là thứ duy nhất ta có được, là mẫu thân để lại cho ta.. Là của ta, của ta đấy! Sao lại đem cho người khác...

Thiếu nữ kiêu ngạo lúc này lại khóc thút thít nỉ non giống như đứa trẻ năm tuổi bị bắt nạt.

Vương Hủ nhăn mày kéo nàng ôm vào trong ngực, bộ ngực phập phồng tiết lộ hắn không bình tĩnh như vẻ ngoài, hắn hít sâu một hơi nói: Ta sẽ lấy vòng ngọc kia về, nàng đừng khóc. Nếu lúc này nàng gây chuyện, chỉ sợ việc nàng muốn cầu Ngụy Vương sao chép thư tịch sẽ không thành.

Một câu này ngược lại chạm đúng vào điều cố kị của Tân Nô, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cố nén cảm giác nghẹn ngào. Vương Hủ lại mở từng ngón nàng ra, giữ chặt gáy nàng, để nàng nằm sấp vào trong ngực mình khóc ướt đẫm y phục hắn, đến lúc tiếng thút thít nhỏ dần, hắn mới ôm nàng. Theo hướng dẫn của thủ vệ, xuất cung, sau khi ôm nàng lên xe ngựa hắn sai người đốt hương liệu giúp an thần trong lư hương.

Tân Nô ngửi mùi hương, một lát sau ngủ thiếp đi.

Vương Hủ mới xuống xe ngựa, nói với Uyển Cô đứng một bên: Chuyện ở đây xong rồi, hộ tống nàng về Quỷ Cốc đi!

Uyển Cô thấp giọng nói Vâng. Nhưng Vương Hủ dừng một lát lại lên tiếng nói: Uyển cô, ta biết bà không thích nàng, nhưng cho dù ta đối xử với nàng thế nào, bà cũng không thể lấy đó mà chỉ trích nàng. Bà phải biết, ta không thích bất kì kẻ nào khiến nàng phải chịu oan ức...

Lời nói lộ rõ ý tứ, Uyển Cô tất nhiên hiểu, chắc chuyện mấy hôm trước bà gây khó dễ Tân Nô bị gia chủ biết rồi.

Nhưng bà cũng không lo lắng, chỉ nhìn chủ tử anh tuấn của mình, dù Quỷ Cốc Tử lúc này âm trầm sâu sắc thế nào, nhưng trong mắt bà, người vẫn luôn là hài tử bà một tay nuôi lớn. Sau khi lớn lên, chủ tử không giống như lúc nhỏ có gì cũng tâm sự với bà rồi...

Gia chủ, cô nương này quá mức xinh đẹp, nhưng trong lòng lại không có người, chính là hồng nhan họa thủy, mong gia chủ...

Uyển cô, bà quá phận rồi... Hàng mi đen dày khẽ rủ xuống, chóp mũi cao thẳng cũng lộ ra lãnh ý, gằn giọng nói, Tử Hổ!

Dạ! Một tráng hán đi tới cạnh Vương Hủ.


Đoạn đường này ngươi chịu trách nhiệm hộ tống đoàn xe an toàn, mấy ngày nữa ta cùng các ngươi hội hợp, nhớ kĩ, chăm sóc chu toàn, không cho bất kì người nào tới gần nàng dù một chút...

Trong lòng Uyển Cô hoảng hốt, biết rõ gia chủ không tín nhiệm bà, người mà Vương Hủ không tín nhiệm tuyệt đối không dùng, là bà cậy già lên mặt, dám mưu toan việc của gia chủ... lập tức sợ hãi quỳ gối: Uyển thị hồ đồ, ngày sau sẽ giữ bổn phận, tuyệt không dám hoài nghi quyết định của gia chủ...

Vương Hủ gật nhẹ đầu, một tay nâng Uyển cô dậy nói: Uyển cô làm được, ta an tâm rồi.

Sau khi xe ngựa rời khỏi, Vương Hủ khẽ híp mắt, xoay người quay lại Ngụy Cung.

Thủ vệ và thị vệ một bên ngầm hiểu, thậm chí còn không hỏi,c hỉ kính cẩn dẫn Vương Hủ vào một đình viện vắng vẻ.

Vương Hủ vung tay áo ngồi trên ghế, yên lặng nhắm mắt ngưng thần.

Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cùng với mùi hương hoa lan, Thân Ngọc y phục lộng lẫy đi đến, nàng phất tay ra lệnh tì nữ ra ngoài chờ, một mình đi vào, tươi cười quyến rũ, kính cẩn hành lễ với Vương Hủ: Thân Ngọc bái kiến gia chủ...

Vương Hủ mở miệng, bình thản nói: Tới gần đây.

Hai mắt Thân Ngọc sáng ngời, đứng dậy thướt tha đi tới gần Vương Hủ, quỳ sát bên chân hắn, nũng nịu gọi: Gia chủ...

Nhưng mà một giây sau, nàng bị một cái tát không kiềm chế lực đạo đánh cho ngã ngồi xuống.

Ánh mắt Vương Hủ lúc này rét lạnh: Dặn ngươi không được xuất hiện ở trước cung yến, ngươi không nhớ kĩ, cố ý xuất hiện?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗi ngày đều bề bộn ~~ Cuồng muốn biến thành Tôn ngộ không ~~

Sở dĩ đem bối cảnh câu chuyện viết về thời Chiến Quốc là Cuồng đã tự suy tính rồi ~~~ chỉ có cái thời kì này con người mới phát sinh yêu hận tình cừu, không thể dùng giá trị quan của thời Tống mà xem xét.

Cuồng muốn ghi lại câu chuyện, cam đoan câu chuyện không biến đổi, nhưng quần chúng quay lưng Cuồng cũng không thể khống chế, căn cứ vào khẩu vị mà lựa chọn ~~ về phần bất đồng danh tự, lầu trên luôn miệng kêu vứt bỏ văn thiếu niên, Cuồng biết mọi người rất yêu Cuồng, đừng ngại ngùng, Cuồng cũng yêu mọi người, nào lại ta hôn một cái ╭(╯3╰)╮


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui