Ngày 22 tháng 3, ngày giỗ của ông nội Tiêu, hôm nay là ngày Tiêu Duyệt Vân chính thức xuất hiếu, mưa xuân lất phất.
Hôm kia Phó Lãng đã đi công tác, đưa lại chìa khóa xe cho Tiêu Duyệt Vân.
Hôm nay là thứ sáu, mặc dù phải đi học, nhưng Tiêu Duyệt Vân vẫn xin nghỉ nửa ngày, trời vừa sáng đã một tay ôm em trai, một tay cầm ô, dợm bước trên con đường nghĩa trang ở ngoại ô.
Đến trước mộ của ông nội Tiêu, một lớn một nhỏ giúp ông chà lau sạch sẽ bia mộ trước, rồi dâng lên một bó hoa tươi, sau đó đốt chút tiền giấy ở dưới tán ô để tránh gió.
Nhìn ánh mắt sáng quắc và dáng vẻ nghiêm túc bên trong bức ảnh, xem chừng như đây là ông lão gầy gò không dễ thân cận lắm, Tiêu Duyệt Vân muôn vàn cảm khái.
Nhanh như thế đã qua một năm rồi, khoảng thời gian nửa năm quen biết chung sống cùng ông nội Tiêu cứ như mới hôm qua thôi vậy.
Lại qua thêm gần ba tháng nữa, là kì thi đại học mỗi năm một lần, nghĩ đến sinh thời ông nội Tiêu vì chưa từng được đi học nên hết sức ao ước với việc thi cử và lên đại học của Tiêu Duyệt Vân, Tiêu Duyệt Vân vô cùng hoài niệm.
Ánh mắt di chuyển xuống, thấy em trai cũng đang nhìn trân trân vào tấm ảnh trên bia mộ của ông nội Tiêu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lẩm bẩm.
Tiêu Duyệt Vân mỉm cười, cũng nhìn vào tấm ảnh, cứ như ông lão hiền từ ấy vẫn còn ở trước mặt mình vậy.
Nghĩ đến khoảng thời gian ông nội Tiêu cô đơn một mình ở viện dưỡng lão, mỗi lần thấy hai anh em họ đến đều không thể kiềm được sự vui mừng, mà mỗi lần đến lúc bọn họ rời đi thì ông đều không ngừng quan tâm dặn dò...!
Từng chuyện cũ lướt qua trong đầu, Tiêu Duyệt Vân âm thầm dặn lòng: Yên tâm đi, ông ơi, con và em trai sống rất tốt, bọn con cũng sẽ thường ghé thăm ông.
Mưa ngớt dần, lại có thêm một tiếng bước chân đến gần.
Tiêu Duyệt Vân ngoái đầu lại nhìn, thấy là luật sư Trương lúc trước giúp ông Tiêu xử lí hậu sự, trong tay ông ấy cầm một bó hoa tươi, đang không nhanh không chậm đi sang bên này.
Luật sư Trương dừng lại trước ngôi mộ của ông Tiêu, trước tiên gật đầu với hai anh em bọn họ, sau đó cũng đặt hoa xuống trước mộ.
Tiêu Duyệt Vân biết mối quan hệ sâu xa giữa luật sư Trương và ông Tiêu, thấy ông ấy không quên ngày giỗ của ông Tiêu mà đến thăm mộ, thì càng tăng thêm hảo cảm với ông ấy.
Vào ngày mừng thọ 88 tuổi của ông nội Tiêu vào mấy tháng trước, bọn họ cũng gặp luật sư Trương tại nơi này.
Sau đó, vì khoảng thời gian bận rộn đi học đi làm, hai người chỉ hàn huyên mấy câu rồi từng người lái xe rời đi.
Trước khi đi, luật sư Trương vốn muốn đưa hai cậu bé này về sau khi biết họ tự lái xe đến bèn không nhiều lời nữa, dù sao thì Tiêu gia cũng xem như có chút gia tài, mua chiếc xe cũng không lạ gì.
Chẳng qua, khi ở bãi đỗ xe nhìn thấy Tiêu Duyệt Vân đi về phía chiếc xe đen rõ ràng có giá trị rất xa xỉ kia, ông vẫn có hơi kinh ngạc.
Tiêu Duyệt Vân thấy vẻ mặt của luật sư Trương, bèn giải thích một câu: "Cháu mượn xe của bạn đấy ạ."
Lúc này luật sư Trương đã khôi phục lại vẻ mặt như bình thường, hiểu rõ mà gật đầu, tiếp đó lên xe của mình, chào một tiếng rồi dẫn đầu rời đi.
Tiêu Duyệt Vân không để việc gặp luật sư Trương vào lòng, sau khi về đến trường tiếp tục vùi đầu vào sách vở.
Thế rồi, mười mấy ngày sau, ngày 5 tháng 4 tiết thanh minh, lúc Tiêu Duyệt Vân lại lần nữa đưa em trai đến tảo mộ, thì gặp luật sư Trương thêm lần nữa, ông không chỉ mang hoa tươi tới, mà còn có thêm một cặp văn kiện màu đen nữa.
"Cậu Tiêu Duyệt Vân, xin dừng bước bàn chuyện."
**
"Trong di chúc của ông Tiêu Kiến Quân có một khoản phụ chưa kịp báo cho cậu, bây giờ tôi đến đọc cho cậu nghe đây."
Luật sư Trương lấy ra một phần văn kiện từ trong cặp công văn.
Hóa ra, ông Tiêu Kiến Quân còn có một chỗ bất động sản, nói rõ là để lại cho Tiêu Duyệt Vân.
Tiêu Duyệt Vân nhận lấy văn kiện, y đã xem như quen thuộc với Dương thành vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra địa chỉ chỗ bất động sản kia là ở bên cạnh đường vành đai 2, cách nhà bọn họ không quá xa, lại nhìn diện tích, lập tức kinh ngạc vô cùng.
"Tại sao ạ?" Tiêu Duyệt Vân không hiểu, tại sao ông Tiêu muốn để lại chỗ bất động sản vừa nhìn là biết hết sức có giá trị này lại cho mình và em trai? Hơn nữa nếu như muốn để lại, thì vì sao là ngày này của một năm sau mới đến tuyên cáo di chúc?
Luật sư Trương đẩy mắt kính, ăn ngay nói thật: "Điều kiện để thực hiện phần di chúc này chính là sau khi ông Tiêu Kiến Quân qua đời, tổ chức lễ tang xong, hơn nữa là vào hôm sinh nhật của ông ấy, ngày giỗ và tiết thanh minh mỗi năm hai người đều đến tảo mộ cho ông ấy."
Tiêu Duyệt Vân nghe thế, rất lâu sau không nói gì.
Y chợt hiểu rằng vì sao lúc đi thăm một số gia đình, rất nhiều trưởng bối lại nói rằng tính cách của ông Tiêu khá là biệt nữu (nghĩ một đằng nói một nẻo) rồi.
"Nếu như bọn cháu không làm được thì sao ạ?" Một lúc lâu sau, Tiêu Duyệt Vân hỏi.
"Nếu như các cháu không làm được, vậy thì phần bất động sản này sẽ sung vào quốc gia." Luật sư Trương trả lời.
Tiêu Duyệt Vân gật đầu.
Hôm nay hai anh em họ tự bắt xe đến, luật sư Trương bèn chở bọn họ vào lại thành phố, ở vành đai hai, dừng xe lại ở một con hẻm vắng.
Vào hẻm khoảng mấy trăm mét, dừng lại trước một cánh cửa to, luật sư Trương lấy chìa khóa ra mở cửa.
Đó là một căn Nhị tiến tứ hợp viện* (tứ hợp viện một sân), Tiêu Duyệt Vânmới biết, hóa ra ông Tiêu lúc còn trẻ đã từng làm nghề đổ đấu (trộm mộ), tích cóp được rất nhiều tài sản, ông còn dùng số tiền đó để giúp bạn tốt của mình là ông Ninh phất lên.
Chẳng qua, ông Tiêu nhớ sư phụ của mình từng nói đổ đấu sẽ làm tổn hại âm đức, đoạn tử tuyệt tôn, cuộc sống ổn định bèn thu tay lại, vào nhà máy làm việc.
Mãi cho đến khi ông Tiêu gặp được một cô gái mình muốn kết hôn lập gia đình, vì trong nhà cô gái không vừa mắt con người nghèo rớt mồng tơi như ông, cho nên ông Tiêu giận dữ quay lại nghề cũ, trữ một loạt đồ cổ, và mua cả căn tứ hợp viện làm nhà tân hôn.
Ai ngờ cô gái ấy không chờ ông quay lại, mà đã sớm gả cho người ta mất rồi.
Sau đó lập tức gặp phải "10 năm hỗn loạn"*, ông Tiêu nhận lấy vô vàn đau đớn, rất nhiều đồ đạc bị hủy hoại, chỉ có căn nhà này là giữ lại được.
Cho nên, nơi này đối với ông Tiêu mà nói còn là một nơi rất đau lòng, ông chỉ mời người đến sửa chữa bảo trì theo định kì, bản thân mình lại chưa đến ở bao giờ.
Ông đi theo Ninh gia dốc sức làm việc, có một hai lần Ninh gia gặp đại nạn đều là dựa vào "đồ tốt" của ông để đổi lấy tài chính hóa hiểm vi di.
Sau này ông Tiêu không làm nổi nữa, Ninh gia cũng đã đứng vững gót chân.
Thấy ông phát đạt rồi, mà vẫn không con không cái, một tiểu bối trong thôn Tiêu gia đến nương nhờ ông, luôn miệng gọi bác, rất thân thiết.
Vốn dĩ cùng tộc, ông Tiêu cho rằng đề bạt một chút cũng không sao, nhưng sau khi thấy rõ ràng tên cháu cùng tộc kia lộ mặt thật giống đám người đang muốn nhận mình làm cha nuôi, ông liền chết tâm.
Thà rằng bước trên con đường đoạn tử tuyệt tôn, đến viện dưỡng lão sống cô độc đến cuối đời, cũng không muốn cho đám bạch nhãn lang kia chiếm hời, mà chuyện của căn tứ hợp viện này cũng vẫn luôn giấu nhẹm đi.
"Vì giữ gìn căn nhà này, ông Tiêu lúc sinh thời có nhờ một người thuê lại nó, chẳng qua năm ngoái đã lấy lại, sửa lại cho thật tốt là có thể vào ở được rồi." Luật sư Trương nói.
Tiêu Duyệt Vân vừa bước vào căn tứ hợp viện có cảm giác thân thuộc này thì đã thích ngay.
Tuy rằng nơi này không so được với căn Ngũ tiến(năm sân) đại trạch của phủ Tướng quân và Hầu phủ, nhưng ở hiện đại có thể có một căn nhà vuông vức hẳn hoi như này, còn có một đình viện rộng có thể tập võ được đã là tốt lắm rồi.
Lại cộng thêm nơi này gần trạm tàu điện ngầm, yên tĩnh giữa cái náo nhiệt, cách đại học Dương thành và Hoa Phong không quá xa, dãy tường bao tứ hợp viện gần đó xem ra được bảo dưỡng rất tốt, không giống khoảng sân chung sống hỗn tạp, huống chi người có đủ khả năng để sống ở đây đều sẽ không tầm thường.
Chính vì vậy, Tiêu Duyệt Vân càng cảm thấy ngại* hơn.
*Gốc là 受之有愧: có nghĩa là khi người ta cho mình một thứ quá tốt nhưng mình không làm gì xứng đáng để nhận nó thì mình sẽ cảm thấy ngại vì mình không xứng ấy.
Luật sư Trương chú ý đến biểu tình của Tiêu Duyệt Vân, trong lòng thầm gật đầu, nói: "Ông Tiêu có nói, muốn con giúp ông ấy giữ gìn căn nhà này thật tốt, nếu như nơi này có thể cùng các con thành gia lập thất, cưới vợ sinh con, cũng xem như hoàn thành chấp niệm và tâm nguyện nhiều năm của ông ấy."
Ngừng một lát, luật sư Trương lại nói: "Ông ấy còn hi vọng con đừng quá áp lực, có nhà thì có tự tin, thi đại học chỉ cần phát huy như bình thường là được.
Chỗ này xem như ông ấy tặng cho con làm phần thưởng khi con đậu đại học đi."
Nghe đến câu này, hốc mắt Tiêu Duyệt Vân nóng lên, trong lòng lại giãy giụa một lúc, thấy ánh mắt chờ mong của em trai, cuối cùng vẫn kí vào hợp đồng, làm thủ tục sang tên.
Quả thật y như đang mơ, chính vào lúc y còn đang mê man với tương lai phía trước (tiền đồ) của mình, phiền não vì tiền thuê nhà mỗi năm mỗi tăng, chớp mắt một cái, chưa đến một tiếng đồng hồ, y đã có một căn nhà gần hai mẫu gần đường vành đai hai của Dương thành, diện tích khoảng 600 mét vuông, tứ hợp viện với hai tòa nhà lớn*.
*Tứ hợp viện hai sân của em Vân được nhận là sẽ do 2 tòa lớn ghép lại với nhau, hình minh họa sẽ có ở cuối chương.
Tối hôm đó, quay về 1401, sau khi Phó Lãng biết được chuyện này, có hơi kinh ngạc, sau đó hơi tiếc hận vì sắp không thể tiếp tục "sống chung" cùng Tiêu Duyệt Vân.
May mà tứ hợp viện bên đó vẫn còn tốn chút tiền để sửa chữa, phòng bên đây cũng chưa hết hạn thuê, vẫn còn thời gian bốn tháng nữa.
Vừa nghĩ đến không thể cùng Tiêu Duyệt Vân sớm chiều ở chung nữa, không thể ăn thức ăn Tiêu Duyệt Vân tự tay làm mỗi ngày, cả người Phó Lãng không thoải mái liền tức khắc.
Không thì, mình cũng chuyển sang đấy?
Phó Lãng cân nhắc, giấu không được vui sướng mà nhìn Tiêu Duyệt Vân, âm thầm nuốt lời nói lại vào bụng.
Mọi thứ đợi em ấy thi đại học xong rồi hãy nói.
**
Trung tuần tháng 4 (từ ngày 11 đến ngày 20), kì thi thử lần thứ nhất, Tiêu Duyệt Vân đạt được 652 điểm, xếp hạng thứ mười hai.
Càng lên cao, thứ hạng quả nhiên càng khó leo lên.
Lần thi thử thứ hai trong tháng 5, lần đầu tiên Tiêu Duyệt Vân đặt chân vào top 10 của khối, mặc dù cũng chỉ đứng thứ 10, nhưng vẫn khiến y vui mừng không thôi.
Y hiểu rõ bản thân mình không phải là loại thiên tài nhìn qua là nhớ, một năm này có thể lấy cần cù bù thông minh, đạt được thành tích như hiện tại, Tiêu Duyệt Vân đã vô cùng hài lòng với bản thân mình rồi.
Ngày 6 tháng 6, đêm trước ngày thi đại học, Tiêu Duyệt Vân hiếm khi mất ngủ.
Ngày thứ hai, y ngủ thẳng đến lúc chuông báo thức kêu mới dậty, mở cửa thì thấy Phó Lãng và Tiêu Nhạc Dương đã dậy sớm chạy bộ vừa về, còn giúp y mang một phần bữa sáng về cho y.
Tiêu Duyệt Vân cười cười, thần sắc như thường ăn sáng.
Trước khi ra khỏi nhà thì kiểm tra lần cuối bút viết và giấy tờ, sau khi xác định không có sai sót, Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương lên xe Phó Lãng.
Hai ngày thi đại học năm nay vừa đúng vào ngày làm việc (thứ 2 đến thứ 6), tiểu học không được nghỉ, vẫn học như thường, Phó Lãng cũng vẫn đi làm, tuy rằng hắn rất muốn xin nghỉ chờ Tiêu Duyệt Vân thi, nhưng biết cảm xúc của mình sẽ ảnh hưởng đến y, nên bèn từ bỏ cách làm khiến người ta áp lực đó.
Phó Lãng chỉ cảm thấy thấy người mình yêu đi vào địa điểm thi, còn căng thẳng hơn nhiều so với bản thân hắn thi năm đó nữa.
Hai ngày thi đại học trôi qua cực kì chậm rãi, bất kể là đối với thí sinh hay người thân thí sinh, thế nhưng khoảnh khắc thật sự thi xong đương bước ra địa điểm thi kia, lại thấy thời gian trôi quá nhanh, vất vả và mồ hôi công sức bao nhiêu năm giải tỏa toàn bộ trong hai ngày ngắn ngủi này.
Khiến người ta bỗng dưng có hơi tiu nghỉu, rồi lại vui sướng.
Năm 12 quỷ ma cuối cùng cũng qua rồi!
Vào lúc này, nhiều học sinh không muốn nghĩ về thành tích và nguyện vọng gì gì đó nữa, chỉ muốn ném bay, xé nát tất cả sách vở bài thi mình sở hữu.
Trong bầu không khí điên cuồng ấy, tiệc tốt nghiệp của trung học phổ thông Hoa Phong cũng bắt đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...