Phó Nhã Khiêm trộm liếc sang chiếc áo lông màu đen trên người Phó Lãng, nhìn thế nào cũng cảm thấy y hệt chiếc áo của Tiêu Duyệt Vân, chỉ khác mỗi màu sắc, chỉ vì mặc trên dáng người khác nhau nên nhìn không giống lắm mà thôi, dù sao thì khí chất của hai người họ một người thì thuần khiết ấm áp, một người thì lạnh lùng sắc bén, hoàn toàn khác nhau.
Nhớ đến chiếc khăn choàng và bao tay của năm ngoái, cùng tài năng đan len "đặc sắc" và cả thói quen vào mùa đông của Tiêu Duyệt Vân, trong lòng Phó Nhã Khiêm âm thầm like cho Phó Lãng, năm nay có thể nhận được một cái áo lông, còn giống với của người ta nữa, xem chừng tình cảm thật sự có tiến triển á.
Điều chú ý của những người khác đương nhiên không ở cái áo len, mà hai anh em Tiêu gia được mời ngồi xuống sô pha ở phòng khách, mọi người ngồi xung quanh nói chuyện với nhau.
Phó lão gia tử xuất thân từ quân đội, lúc còn trẻ tính tình nóng nảy, hiện tại sức khỏe xem ra vẫn khỏe mạnh như cũ, ánh mắt sắc bén, rất uy nghi.
Chú hai Phó Vinh làm mưa làm gió trên thương trường, thông minh giỏi giang, luôn mang nụ cười, thủ đoạn cao thâm, cảm giác Phó Nhã Khiêm mang đến cho người khác rất giống với ba mình.
So sánh với tam thiếu gia Phó gia Phó Nhã Minh đang trầm mình học song ngành sinh vật và y học ở Dương thành không thể thoát ra, thì vị thiên tài trí thức đơn thuần đó có vẻ như dễ làm thân hơn nhiều.
Anh ruột Phó Nhuận lớn hơn Phó Lãng hai tuổi mạnh mẽ thong dong, học rộng hiểu nhiều, cơ thể cường tráng, từ tính cách đến khí chất đều rất giống ba mình, hiện tại đã vào giới chính trị được tám năm, vẫn chưa hình thành được loại uy quyền như người ba đã ngồi trên vị trí cao đã lâu của mình.
Tất cả đàn ông trong nhà, đầu tiên là nghe ba người phụ nữ ôn chuyện nhà cửa với hai anh em Tiêu gia, tiếp đến là đám tiểu bối cũng không ngừng tham dự vào câu chuyện, hỏi này hỏi kia rất tự nhiên, bầu không khí vô cùng sôi nổi và hào hứng.
Tiêu Duyệt Vân đã hiểu rõ ý muốn của đối phương, chỉ cần là chuyện không nhất thiết phải giấu, thì y đều ung dung đáp lời, ứng đối tự nhiên.
Cả buổi nói chuyện với nhau, cũng không hề có chỗ nào kém duyên và bất lịch sự.
Cậu bé mới tuổi này mà đã có tố chất và suy nghĩ như này, vô cùng không tệ.
Trong lòng người Phó gia đánh giá.
Truyện Linh Dị
Cuối cùng, Ninh lão gia tử luôn chưa từng tham gia vào cuộc trò chuyện cũng bắt đầu lên tiếng: "Lúc nãy con vừa nhắc đến người anh trai đã mất sớm, tên là gì ấy nhỉ?"
Trong lòng Tiêu Duyệt Vân hơi ngạc nhiên, thường là sau khi nghe nói anh mình mất sớm, sợ chạm đến nỗi đau của bọn họ, người khác đều biết ý mà không hỏi nhiều thêm, thế nhưng hôm nay Phó lão gia tử vậy mà lại hỏi công khai ra miệng như thế.
Cơ mà, người lớn đã hỏi, Tiêu Duyệt Vân vẫn thành thật đáp lời: "Tiêu Nhạc Hải ạ."
Nghe thấy thế, thần sắc của vài người trong phòng hơi thay đổi.
Phó Lãng đã sớm đoán được từ trước, thậm chí còn vì vậy mà tiếp cận với anh em Tiêu gia, mặc dù vẫn còn vô cùng mơ hồ như cũ, nhưng vì thân phận nhạy cảm lúc ấy của người nọ, Phó Lãng không dám hành động lỗ mãng, bèn bỏ qua chuyện này luôn.
Trong khoảnh khắc chính tai nghe thấy câu trả lời, tảng đá lớn trong lòng hắn lập tức hạ xuống một nửa.
Ánh mắt Phó lão gia tử không chút biến động, nhìn như tùy ý tiếp tục hỏi: "Có phải là mất vào 4 năm rưỡi trước?"
Trong lòng Tiêu Duyệt Vân càng nghi ngờ hơn, nhưng vẫn gật đầu đúng sự thật.
Tiếp đó Phó lão gia tử không nói thêm nữa, bà Lục rất ăn ý lại tiếp nhận chủ đề nói chuyện, bầu không khí lần nữa sôi nổi hẳn lên.
Phó lão gia tử cả đời chinh chiến, có thể lên tới địa vị như ngày hôm nay, nếu như một tiểu bối trẻ tuổi nói dối trước mặt ông, thì cơ bản không thể thoát khỏi mắt ông được, nhãn lực của hai người Phó Hưng và Phó Vinh cũng không kém.
Thấy một màn ứng đối này của Tiêu Duyệt Vân, thì trên cơ bản đã có thể thấy được phẩm chất và tố chất của y.
Ngay cả Phó Hưng bất mãn và mâu thuẫn nhất với đoạn tình cảm này cũng không thể xoi mói ra được tật xấu nào.
Có thể nói, nếu như hôm nay Tiêu Duyệt Vân thay đổi thành một giới tính khác, thì nhất định bọn họ sẽ rất vui mà chấp nhận, và cả thật lòng chúc phúc.
Nhân phẩm qua cửa, những cái khác như gia thế đã không còn quan trọng đối với Phó gia đã gấp như ngồi trên đống lửa.
Nhưng Tiêu Duyệt Vân lại cứ là con trai, tuy rằng bọn họ cũng không phải là gia đình cổ hủ bảo thủ, cơ mà dù sao thì tình yêu nam nam ở Hoa quốc hiện tại vẫn không được xã hội chấp nhận như cũ, vì suy nghĩ cho bản thân Phó Lãng, người nhà họ cũng không hi vọng hắn sẽ nếm trải sự khó khăn và kì thị rõ ràng.
Đáng tiếc, đạo lý thì ai mà chẳng hiểu, nhưng chuyện tình cảm lại là thứ không thể nào điều khiển được.
Thế nhưng, trên người hai anh em Tiêu gia vẫn còn điều bí ẩn, cũng vì băn khoăn này mà khiến người ta không thể nào hoàn toàn tin tưởng được.
Còn một khoảng thời gian nữa mới tới giờ ăn cơm tối, Phó lão gia tử cho người chuyển đến một bàn cờ vây.
"Chàng trai, chơi cùng ông già này một ván đi." Phó lão gia tử hòa ái nói.
Lúc nãy trong cuộc trò chuyện Tiêu Duyệt Vân có nhắc đến việc mình biết chơi cờ vây, bây giờ thấy ông lão mời chơi cũng không sợ, gật đầu đáp vâng.
Khom lưng chào, đoán cờ*, Tiêu Duyệt Vân cầm lấy quân đen, bắt đầu ván cờ, không một động tác thừa thãi**.
*Đó là những lễ nghi cơ bản trên bàn cờ, mọi người có thể gg để biết kĩ thêm nha.
**Câu gốc 无一方让子, ôi mình chém đấy, ai biết nghĩa rõ thì cmt mình sửa nha.
Rất nhanh sau đó, trong phòng vang lên tiếng vang thanh thúy khi đặt cờ xuống.
Tài chơi cờ của ông Phó rất giỏi, còn giỏi hơn những người khác mà Tiêu Duyệt Vân đã gặp được ở hiện đại nữa, khiến y không thể không xốc lại tinh thần toàn lực ứng chiến.
Mà biểu hiện của ông Phó vẫn luôn bất động như núi, chỉ có điều sau mười mấy nước đi thì dần dần thu lại ý nghĩ chỉ dạy, càng nghiêm túc hơn trong từng nước cờ.
Đến giữa ván thì lâm vào tình trạng khổ chiến, ông Phó đang tập trung bỗng nói một câu: "Nước cờ của con rất giống với một người bạn nhỏ tuổi của ta, có cơ hội ta sẽ giỡi thiệu cho các con làm quen." Sau đó, cánh tay già nua nhưng rắn chắc hạ một con cờ xuống.
Tiêu Duyệt Vân thấy nước cờ của ông, trong lòng kinh ngạc, lập tức suy xét cách ứng đối, câu nói vừa nãy của ông Phó chỉ đảo qua trong đầu y một vòng rồi trôi tuột đi mất liền.
"Tốt, cầu còn không được." Tiêu Duyệt Vân hạ cờ xuống.
**
Phòng khách của Phó gia rất lớn, ban công cạnh cửa sổ bị hai người một lớn một nhỏ chiếm cứ chơi cờ, những người không muốn xem thì tự phát tụm lại một cụm ở một bên khác, hạ thấp âm lượng lại để trò chuyện, không làm phiền nhau.
Thật tiếc cho Tiêu Nhạc Dương luôn yên lặng ngồi kế bên Tiêu Duyệt Vân xem chơi cờ, nhóc con bé tí tuổi đầu ngồi như thế, làm cho đám người lớn không khỏi âm thầm khen ngợi trong lòng.
Ba người phụ nữ trung - lão niên cảm thấy đáng thương thay, dù sao thì trong nhà khó lắm mới có một đứa bé đến chơi, mà cháu/ chắt nhà bọn họ thì không biết khi nào mới ra đời nữa.
Phó gia có rất nhiều lứa trẻ tốt, tạm không nói đến Phó Nhã Khiêm còn nhỏ, thì ba cậu con trai khác đều vô cùng giỏi giang, vẻ ngoài cũng không kém, vậy mà không đứa nào chịu thua đứa nào, đều không chịu kết hôn như nhau.
Vậy mà á, cái đứa đầu như khúc gỗ kia vừa thông suốt một cái là dắt một cậu con trai về nhà liền, quả là khiến nhóm phụ nữ dở khóc dở cười.
Dưới sự rảnh rỗi sinh nông nổi, sau khi để lại Bạch Dung ở lại phòng khách làm mấy vậy hậu cần, bà Lục dắt nhóm con dâu đến phòng bếp hỗ trợ.
Phó Nhuận vừa mới xem đánh cờ ở bên kia, bây giờ đi sang hỏi em hai nhà mình: "Em chắc chắn là cậu ấy chứ?"
Lúc này, Phó Lãng ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhìn sang hướng Tiêu Duyệt Vân không chớp mắt, ừm một tiếng.
Phó Nhuận nhìn chằm chằm biểu tình kiên định của thằng em mình, thuận theo tầm mắt của em trai nhìn qua thiếu niên kia.
Hoàng hôn chiếu xuyên qua ô cửa sổ, ngỡ như mạ lên thân cậu bé ấy một tầng vàng kim, phối với gương mặt và khí chất kia, cứ như là một thiên sứ vậy.
Nhớ đến bố cục cờ vừa nhìn thấy, trừ người đánh cờ chuyên nghiệp ra, thì Tiêu Duyệt Vân ở cái tuổi này mà đã có thể hạ cờ được như vậy với ông lão là rất khó rồi, mình mà lên xem chừng cũng không địch lại cậu ấy.
Phó Nhuận không thể không thừa nhận, vấn đề lúc trước khiến hắn nghĩ mãi không ra đã có đáp án, Phó Lãng thích cậu nhóc này cũng không phải không có lý do.
Phó Nhã Minh bên cạnh đẩy đẩy mắt kính, nói: "Nếu như thích thật, thì em ủng hộ anh." Cậu nhỏ hơn Phó Lãng 3 tuổi, tình cảm hai người cũng rất tốt.
Phó Nhã Khiêm vui vẻ nhìn ba người anh của mình, không nhiều lời thêm nữa, cậu với tư cách một người tỏ tường tình cảm của Phó Lãng sớm nhất, với cả là bạn thân nhất của Tiêu Duyệt Vân, lập trường đã sớm nghiêng về một phía.
Cơ mà, cửa ải khó qua nhất chính là bác cả nhà cậu á.
Phó Nhã Khiêm nghĩ vậy, không khỏi ngó nghiêng tìm bóng dáng Phó Hưng.
Ở một bên khác, Phó Hưng và Phó Vinh cùng yêu đánh cờ vẫn luôn ngồi hai bên của ông lão xem, đối lập với Tiêu Nhạc Dương đang ngồi ngay ngắn cạnh anh trai mình.
Phó Nhã Khiêm từ xa nhìn sang, tình hình của hai đầu bàn cờ giống như ba người già đối đầu với hai trẻ nhỏ, suy nghĩ này lập tức khiến khóe miệng Phó Nhã Khiêm run rẩy, vội vàng đuổi ý nghĩ khó hiểu này ra khỏi đầu mình.
**
Cuối cùng, trải qua hơn hai tiếng chém giết, ván cờ này vẫn là ông Phó thắng một nửa đất*.
Sau khi đếm số đất* xong, Tiêu Duyệt Vân thở phào một hơi, mặc dù thua nhưng không hề uể oải, khom lưng thành tâm nói: "Cảm ơn đã chỉ giáo ạ."
*Đất là số giao điểm trống trên bàn cờ mà quân mình bao vây được( có thể tính trong phạm vi giữa quân mình với các cạnh biên của bàn cờ).
Ông Phó sờ râu gật đầu, cười hăng hái, ván cờ lúc nãy thắng vô cùng hung hiểm nhưng cũng hết sức thỏa thuê vui sướng, kể từ sau khi người bạn nhỏ rời đi, đã rất lâu rồi không có loại cảm giác như vậy, đối với cậu bé trước mặt này không khỏi sinh ra một chút tán thưởng.
Lúc này, Bạch Dung đến gọi mọi người đi đến phòng ăn dùng bữa.
Đoàn người bèn chuyển chiến trận sang phòng ăn.
Bữa tối rất phong phú, do người làm và các phụ nữ Phó gia tự tay chuẩn bị.
Ông Phó và bà Lục quê ở phía Bắc, thời trẻ vì bị điều động công tác nên mới dời đến Dương thành này, nhưng khẩu vị trên dưới Phó gia đều theo phương Bắc như cũ, điều này Tiêu Duyệt Vân đã phát hiện từ sớm.
Thật ra Tiêu Duyệt Vân lớn lên tại biên* thành, sau đó chuyển đến kinh thành, kì thật cũng luôn ở phương Bắc, chỉ có điều mẫu thân Quách thị xuất thân từ đại tộc phương Nam, thành ra làm cho y học được không ít thực đơn của các món phương Nam, sau khi đến hiện đại rồi y càng dày công nghiên cứu hơn.
*Á cái sự ngu ngốc này, biên thành là tòa thành ở biên giới, toi lại dịch nó thành tên riêng cmnl, đợi khi nào dịch hoàn rồi sẽ beta lại nhé.
Thế nhưng, lúc ăn tối Tiêu Duyệt Vân cùng ba người phụ nữ chủ gia đình thảo luận đến việc nấu nướng mỹ thực như thuộc nằm lòng, nói có sách mách có chứng, vậy mà lại dần dần từ bàn luận trở thành thỉnh giáo, mấy người càng nói càng ăn ý.
Bảy người đàn ông Phó gia yên lặng ăn cơm, nghe thấy những món ngon hấp dẫn đó bên tai lại càng khiến miệng ứa nước miếng, tiếc là hiện tại trên bàn ăn không có món đó, mà tài nấu nướng của người làm Phó gia bọn họ đã ăn nhiều năm như thế rồi, len lén nói câu thật lòng, là hơi hơi ngán rồi á.
Phó Nhã Minh trắng trợn cho Phó Lãng một ánh mắt hâm mộ, ý kiểu: Anh ơi, anh có lộc ăn dễ sợ.
Phó Lãng liếc mắt nhìn cậu ta, trong đôi mắt đen toàn là đắc ý.
Cái dáng vẻ thiếu đánh đó làm mấy người lớn Phó gia bỗng dưng có hơi tức cái lồng ngực.
Phó Nhuận thân là anh cả mặc dù cũng có suy nghĩ như thế, nhưng lại dè dặt không nói thẳng, mà Phó Nhã Khiêm sớm đã được thử qua tay nghề nấu nướng của Tiêu Duyệt Vân, thì bây giờ đang vùi đầu ăn cơm, không muốn bị giận cá chém thớt.
Ăn tối xong, Phó Lãng tự mình đưa hai anh em Tiêu Duyệt Vân về nhà, sau khi quay trở lại Phó gia thì đã gần nửa đêm.
Trong nhà chính rất yên tĩnh, theo lý thì phần lớn mọi người đã về phòng nghỉ ngơi rồi, nhưng Phó Lãng lại bị gọi vào thư phòng lần nữa.
Không đề cập tới Phó Lãng đang vất vả đấu tranh ở Phó gia nữa, từ mùng 2 đến mùng 5 Tiêu Duyệt Vân luôn bận rộn đi chúc tết các nhà, gửi đi không ít quà mừng năm mới, cũng nhận được rất nhiều bao kì xì từ người lớn, trong đó không thiếu những bao lì xì siêu dày khổng lồ.
Như có một mình ông Ninh mà cho hẳn bao lì xì không dưới 5 chữ số.
Tiêu Duyệt Vân vốn muốn từ chối không nhận, nhưng lại ngại vì đây là tâm ý của người lớn, nghĩ đến gia cảnh của đối phương, phần tiền này xác thực cũng như cây me rụng lá thôi, huống chi cho dù y có lấy cớ thành niên rồi để không lấy, nhưng Tiêu Nhạc Dương chắc chắn cũng sẽ phải nhận thôi.
Thế nên, qua năm mới, Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương đều tích cóp được không ít tiền mừng tuổi.
Tiêu Nhạc Dương rất ngoan ngoãn giao tiền cho anh trai giữ giúp, Tiêu Duyệt Vân bèn gửi nó vào tài khoản tiết kiệm mà mình đã mở cho em trai năm ngoái, sau này đợi nhóc con lớn sẽ tự mình chi tiêu.
Ông Ninh vẫn rất quan tâm đến anh em Tiêu Duyệt Vân như cũ, thấy bọn họ đến chúc tết thì cực kì vui vẻ, dẫn đến trên dưới Ninh gia cũng bắt đầu xem trọng hai anh em Tiêu Duyệt Vân.
Nghe thấy việc Tiêu Duyệt Vân đến chúc tết Phó gia vào ngày hôm qua, so với sự kinh ngạc của những người khác trong Ninh gia, thì ông Ninh lại biểu hiện rất thản nhiên, không nhiều lời, tiếp tục tám dóc về những chuyện gia đình với bọn họ.
Trong thời gian trò chuyện, Tiêu duyệt Vân biết được Ninh Tắc Chiến hình như đã có đối tượng kết hôn khiến trên dưới Ninh gia cực kì vừa lòng, mẹ và chị của Ninh Tắc Chiến nói đùa với nha, cho người ta cảm giác là chuyện vui sắp đến gần rồi.
Ninh Tắc Chiến cũng không phản bác, không thấy gì khác lạ, Tiêu Duyệt Vân cũng gửi đến hắn một lời chúc mừng.
"Vậy em đợi để uống rượu mừng của anh Chiến nhé."
Nghe thế, Ninh Tắc Chiến cười nhẹ, vẫn phong độ ngời ngời như trước giờ vẫn vậy, gật đầu với Tiêu Duyệt Vân.
Tiêu Duyệt Vân cũng cười lại, bầu không khí vừa vui vẻ vừa hài hòa.
Không có ai thấy bàn tay Ninh Tắc Chiến hơi hơi dùng sức nắm chặt ly rượu.
**
Sau khi trải qua khoảng thời gian bận rộn, chưa đợi Tiêu Duyệt Vân nghỉ ngơi được mấy ngày, mùng tám âm lịch, mùng hai tháng hai dương lịch, khối 12 chính thức khai giảng.
Cách thời gian thi đại học chỉ còn bốn tháng.
Mà một đội ngũ bí mật chiến đấu tại dị quốc cũng bắt đầu nhanh chóng triển khai cho trận chiến quyết định cuối cùng.
Nếu như hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, thì cũng đồng nghĩa với đếm ngược ngày về nước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...