“Boss dã ngoại” trong miệng của Bạch Long Vương hóa ra chỉ là một cây thụ yêu cấp 10 trong bìa rừng bên cạnh tân thủ thôn.
Ngân Sương nhìn cây thụ yêu đang đi vòng tròn ở trước mặt mình, lại quay sang nhìn Bạch Long Vương, trong mắt không giấu được ghét bỏ.
“Khụ khụ… Em đừng xem thường con quái này, nó có thể rớt ra cành thụ yêu và nước mắt thụ yêu, đều là nguyên liệu quan trọng trong chế tạo vũ khí mang thuộc tính ma pháp đó!”
“Hai thứ đó cũng chẳng khó lấy, anh đang đùa tôi hay gì?”
Bạch Long Vương nhìn Ngân Sương, có chút không thể tin nổi.
“Không khó lấy? Em mới đang đùa tôi hay sao! Tỉ lệ rớt ra hai thứ đó rất là thấp luôn!”
“Thấp gì chứ, tôi luyện cấp đánh con này, cành thụ yêu rớt ra mãi không dùng đến phải bán đi hết đấy!”
Nghe thấy “sư muội” nhà mình nói như vậy, Bạch Long Vương liền híp mắt chỉ tay vào con quái thụ yêu đang nhún nhảy xoay vòng không ngừng kia, hỏi kỹ lại:
“Luyện cấp? Tuy con thụ yêu này cho khá nhiều kinh nghiệm, nhưng dù sao nó cũng là boss dã ngoại, phải 30 tiếng mới tạo mới 1 lần đấy. Với cả, tỉ lệ rớt đồ của con thụ yêu này thấp, ai cũng nói như vậy hết.”
“30 tiếng mới hồi 1 lần? Đừng nói với tôi là anh chém chết nó ngay nhé?”
Thấy Bạch Long Vương nhìn mình với vẻ chẳng hiểu gì hết, Ngân Sương ghét bỏ liếc xéo, bước về phía con thụ yêu, ma pháp trượng trong tay nhanh chóng phóng ra dòng nước bao vây nó lại.
Ma pháp hệ thủy vốn không có tính sát thương bằng ma pháp các hệ khác, mà chủ yếu thiên về khống chế nhiều hơn. Đối phó với những dạng quái vật có thuộc tính mộc, hình dạng cây cối đều gây ít sát thương hơn bình thường.
Một dòng nước Ngân Sương gọi ra không đủ để giết con thụ yêu chỉ mới cấp 10 này, trái lại thành công vây khốn nó rồi răng rắc một tiếng đóng băng, trói chặt thụ yêu làm nó không thể động đậy.
Đương lúc Bạch Long Vương cảm thấy khó hiểu, cảm thấy đối với con quái kiểu này thì chỉ cần chém một nhát là nó toi đời rồi, cần gì phải dùng ma pháp như vậy, thì chỉ thấy con thụ yêu hét lên một tiếng chói tai, đột nhiên một con thụ yêu khác lập tức chui từ dưới đất lên.
Con thụ yêu thứ hai vừa trồi lên đã bị Ngân Sương phóng băng chùy phết ngay tại chỗ, rớt ra mấy cành thụ yêu cùng một viên nước mắt thụ yêu.
Ngân Sương xoay người, thấy được họ Bạch kia đang há hốc mồm. Cái tên này thật là… bộ thật sự không biết hả?
“Cái con thụ yêu này…” Ngân Sương vừa nói vừa chỉa pháp trượng về phía con thụ yêu đang bị đóng băng một chỗ. “… Nếu máu của nó dưới 40%, nó sẽ gọi ra một con thụ yêu khác, cứ mỗi 30 giây gọi 1 lần.”
Nói rồi Ngân Sương lại quay sang phóng băng chùy vào con thụ yêu tiếp theo được gọi ra, thành công đánh rớt một cành thụ yêu nữa. Ngân Sương chậm rãi bước tới thu thập vật phẩm rơi ra, không quên ban cho Bạch Long Vương cái liếc xéo.
“Ầy…” Bạch Long Vương lúng túng gãi đầu. “… Cái này không trách tôi được, con thụ yêu này quá yếu, vung kiếm chém một nhát là nghẻo rồi.”
Ngân Sương cũng không phản đối lời anh ta nói. Không biết cũng không sao, hiện tại biết rồi là được.
“Tôi thật sự không biết… hỏi người khác có khi cũng không biết con thụ yêu còn có thể gọi đồng bọn!”
“Được rồi…”
Lại phóng thêm một băng chùy kết liễu con thụ yêu mới được gọi ra, Ngân Sương không thèm để ý tới Bạch Long Vương đang ra sức biện hộ cho mình. Cậu bước tới nhặt lấy mấy cành thụ yêu cùng với nước mắt thụ yêu, đưa qua cho anh ta.
“Cành thụ yêu nhiêu đây đã đủ chưa? Có cần vật liệu gì khác không?”
“Đủ rồi đủ rồi, còn dư là đằng khác… Nhưng mà vẫn thiếu một vài loại khoáng nữa, chỉ có thể chờ đến buổi tối…”
“Khoáng gì mà phải chờ đến buổi tối chứ?”
Ngân Sương nhìn Bạch Long Vương, tỏ vẻ không tin tưởng tên này một chút nào. Về phía Bạch Long Vương, anh ta cười toe toét, nhưng cũng không giải thích mà nói tiếp:
“Cái này sao… Để tối rồi tôi sẽ đưa em đi chỗ này rất đặc biệt! Cam đoan em chưa từng biết đến!”
Nghe họ Bạch kia nói như vậy, Ngân Sương nhún vai tỏ vẻ không ý kiến. Đang lúc cậu quay đầu định bỏ đi thì anh ta lại níu tay cậu lại:
“Nào nào, đừng bỏ đi như vậy chứ! Hiện tại tách ra đến tối chúng ta lại phải tập hợp lại có phải phiền lắm không?”
Ngân Sương chửi thầm trong lòng, phiền cái gì mà phiền chứ, ở gần anh bí mật của tui sớm muộn cũng bị lộ tẩy mới thật sự là phiền đấy!
Nhưng nghĩ đến thanh kiếm mà họ Bạch kia hứa làm cho mình, Ngân Sương cũng đành chịu. Trên đời này không có cái gì có sức thuyết phục mạnh mẽ hơn tiền tài vật chất cả…
“Tôi có thể đánh quái với em thu thập nguyên liệu với em còn có thể bảo vệ em…”
Bạch Long Vương cầm kiếm vung vung, tỏ vẻ mình thật có ích, thật xứng đáng với mỹ nhân trước mắt. Ngân Sương nhìn anh ta lảm nhảm, không khỏi bĩu môi, hừ, bộ anh mạnh hơn tui là anh hay lắm sao, cái đồ tự phụ!
Thấy “sư muội” nhà mình không phản đối cũng không bỏ đi nữa, Bạch Long Vương cười hì hì, chống nạnh nói:
“Hiện tại em muốn đi đâu tôi sẽ đưa em đi tất! Muốn đánh quái đánh boss tôi cũng mang theo luôn!”
“Không cần… Chỗ nào cần đi cũng đã đi hết rồi, hiện tại đánh boss cũng không nhiều kinh nghiệm bằng con thụ yêu này…”
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, lời nói ra dù có sai cũng thành đúng, huống chi tình hình hiện tại trong trò chơi đúng là như vậy, hết thứ để làm rồi.
Cấp độ giới hạn hiện tại là cấp 20, người chơi đạt được cấp độ này rồi khi đánh quái vẫn sẽ nhận được kinh nghiệm tích lũy, nhưng không thăng cấp được. Trên trang web hệ thống có thông báo, sang tuần sau hệ thống mới cập nhật, cấp độ mới sẽ được mở ra kèm theo những tính năng mới để người chơi trải nghiệm.
Nói vậy thôi nhưng đối với người chơi bình thường hiện tại vẫn còn rất nhiều thứ để khám phá. Cày cấp đạt đến 20 không phải là hết chuyện để làm. Trong trò chơi này nhiệm vụ ẩn tàng rải rác nhiều nơi, phần thưởng cũng khá hậu hĩnh, dựa theo nhân duyên cùng may mắn của người chơi mà tìm thấy. Ngoài ra còn có phó bản các kiểu, boss thế giới các kiểu,…
Boss thế giới hiện tại có boss cấp 10, cấp 15, cấp 20.
Con thụ yêu vừa nãy bọn họ trấn lột cành thụ yêu là boss cấp 10, là cái loại dễ đánh đến không thể dễ hơn, cũng không hiếm gặp. Thường cứ đi dạo trong rừng tân thủ là thế nào cũng gặp một con.
Boss cấp 15 nằm ngay trên thảo nguyên bên ngoài thành trung tâm, con sói khổng lồ gì đó, cũng không khó đánh.
Boss cấp 20 hiện tại là khó đánh nhất, một con rùa già nằm trong bờ sông ở hướng Tây thành trung tâm, máu vừa trâu thủ vừa cao, khó giết là một chuyện, con boss này còn có thể phản lại sát thương của người chơi.
Mấy con boss thế giới này càng khó đánh thì đồ rớt ra càng tốt, người chơi có thể khiêu chiến để nhận vật phẩm, nguyên liệu các thứ. Thế nhưng boss thế giới không đủ cho tất cả người chơi, mỗi lần săn boss là phải tranh giành lẫn nhau, rất rối loạn. Hơn nữa mấy con quái này mỗi lần diệt xong thì phải mấy tiếng, nửa ngày hoặc mấy ngày sau mới xuất hiện lại.
Chính con thụ yêu vừa nãy cũng có thời gian hồi là 30 tiếng, hơn cả một ngày trời. Rất nhiều người cho rằng thời gian hồi đối với một con boss cấp thấp dài như vậy là rất bất hợp lý, nhưng chẳng biết nó có thể gọi đồng loại.
Con thụ yêu ban nãy vẫn còn hấp hối trong vòng băng của Ngân Sương, đến giờ đã gọi ra bốn năm con thụ yêu khác. Bạch Long Vương chậm rãi tiến tới chém từng con một, cứ một chiêu như vậy là một con thụ yêu nhún nhảy lại ngã xuống, còn lại duy nhất một con bị trói lại.
Ngân Sương thở dài, ngồi xuống đất lấy bộ công cụ luyện thuốc ra, chuẩn bị trổ tài một hồi. Kỹ năng sống cậu chỉ học luyện thuốc, ngoài ra không học kỹ năng nào khác.
Trò chơi này đương nhiên có thể nạp tiền để chi trả cho nhu cầu của người chơi, nhưng quy đổi từ tiền thật sang tiền ảo lại rất đắt đỏ. Trò chơi này nạp vào nhưng không rút ra được, tiền ảo không bao giờ đổi thành tiền thật mang ra ngoài.
Cái này cũng có đạo lý, một trò chơi thực thể như thế này nếu có chế độ quy đổi tiền ảo thành tiền thật thì sẽ nảy ra vô số vấn đề, kể sơ sơ là các tổ chức rửa tiền, buôn lậu,… Mấy năm trước có trò chơi nọ cũng dính vào dớp như vậy, bị nhà nước điều tra ra, chỉ trong 3 ngày trời liền dừng phát hành.
Hiện tại “Kỷ Nguyên Hắc Ám” phát hành có nguồn vốn của chính phủ, bị quản lí rất chặt chẽ. Đương nhiên, vẫn có mấy lỗ hổng người chơi tự giao dịch ngoài đời với nhau, nhà phát hành cũng không thể quản hết được. Nhưng bớt được phần nào thì hay phần đó.
Tóm lại, nạp tiền vào trò chơi thì được, nhưng rất đắt, Ngân Sương cảm thấy không đáng, cho nên không nạp.
Dù cậu dư sức nạp.
Muốn kiếm tiền trong trò chơi có khá nhiều cách, nhưng buôn bán vật phẩm vẫn là phổ biến nhất. Vật phẩm đánh quái rớt ra, nếu không cần dùng thì có thể bán cho người khác. Hoặc là học một hai kỹ năng sống, tạo ra vật phẩm rồi đem đi bán.
Như Ngân Sương học luyện thuốc, mỗi khi đi đâu cũng nhìn ngó xem xung quanh có mấy thứ thảo dược gì không, thuận tay hái vất vào hành trang. Thuốc hồi máu hồi lam phổ biến, giá cũng không cao lắm, nhưng được cái rất dễ làm ra, số lượng cũng nhiều.
Cậu lại là người chơi thiên về tấn công, trên người không mang theo kỹ năng hồi máu nào, cũng không kết thân, tổ đội với bạn bè chơi hỗ trợ, chỉ có thể dựa vào mấy loại thuốc hồi máu để sống sót.
Với cả, so với mấy kỹ năng sống khác, chế thuốc xem như ít tốn thời gian nhất rồi…
Kỹ năng sống trong trò chơi cũng rất đơn giản, dù sao cũng chỉ là một trò chơi, sẽ không gây khó khăn rắc rối quá lớn cho người chơi. Như hiện tại luyện thuốc, Ngân Sương chỉ cần thảy nguyên liệu vào lò luyện, một chập sau liền có viên thuốc chầm chậm bay ra, đưa tay nắm lấy là được rồi.
Mấy ngày qua Ngân Sương trữ được rất nhiều thảo dược, ngay trước giải đấu đã trữ trước, sau đó lại bận thi đấu nên không luyện thuốc được. Hiện tại mới rảnh tay, mò hết tất cả nguyên liệu ra, làm một lần luôn cho xong.
Cứ như vậy cho đến khi trời ngả về chiều, Ngân Sương thở một hơi, làm xong tất cả, thu được mấy trăm viên thuốc hồi máu hồi lam sơ cấp cùng mấy loại thuốc tào lao khác.
Lúc này cậu mới nhớ tới hình như mình còn đang đi chung với một tên nữa thì phải…
Quay sang liền thấy Bạch Long Vương đang ngồi xổm, tay chống cằm mê mẩn nhìn mỹ nhân. Ngân Sương bĩu môi, không biết cái tên này diễn như vậy cho ai xem nữa, nước dãi cũng muốn chảy ra rồi kìa! Quá là nhập vai mà!
Thấy “sư muội” đã xong xuôi muốn thu dọn đồ đạc, Bạch Long Vương nhìn sắc trời, quyết đoán một kiếm quét qua tiêu diệt hết thảy đám thụ yêu nhảy loi choi, rồi đứng lên nói:
“Cũng đến lúc rồi, để tôi dẫn em đi chỗ này nhặt khoáng!”
Ngân Sương không thèm để ý tới tên “sư huynh” kia, bước qua nhặt nhanh mấy cành thụ yêu rơi vãi dưới đất. Phát hiện số lượng quá ít, chỉ có mười mấy cành, liền nghi ngờ nhìn Bạch Long Vương.
“Anh đánh bao nhiêu con thụ yêu mà rơi có nhiêu đây vậy?”
Bạch Long Vương nhún vai trả lời:
“Đại khái là do vận khí không tốt đi.”
Nhặt cây xong Ngân Sương không khách khí ném qua cho Bạch Long Vương. Dù sao mấy thứ này trong tay cậu không có tác dụng, để cho người cần dùng đi.
Hai người rời khỏi rừng tân thủ, đương lúc Ngân Sương không biết tiếp theo người này định dẫn mình đi đâu, thì Bạch Long Vương đã gọi ra một con ngựa trắng xinh đẹp. Anh ta xoay người nhảy lên lưng ngựa, rồi vươn tay muốn kéo Ngân Sương lên.
Ngân Sương thật ra không muốn ngồi chung với họ Bạch này, nhưng mà cỡi ngựa… Cái này nghe nói rất thú vị đi? Cậu còn chưa từng nhìn thấy ngựa thật luôn đó!
Thế nên mỹ nhân đành nhịn xuống, vươn tay nhỏ nắm lấy tay Bạch Long Vương, được kéo lên ngồi đằng trước.
Kiếm sĩ ngồi phía sau vòng tay qua eo mỹ nhân nắm lấy dây cương, nhìn rất là gần gũi thân mật. Bạch Long Vương cười đến là hớn hở, cứ như bắt được vàng vậy.
Hệ thống thú cưỡi trong trò chơi này tương đối đa dạng, ít nhất trong giới thiệu là như vậy. Người chơi có thể nhận được thú cưỡi khi đánh quái, đánh boss, đánh phó bản,… nhưng tỉ lệ rất thấp. Hiện tại còn chưa nghe thấy ai đánh rớt thú cưỡi đâu, nhưng nếu có tiền thì đi mua một con ngựa để cưỡi cũng được.
Trong thành chủ có một nhà buôn ngựa, chạy tới mua một con. Giá tiền sao? Đương nhiên là đắt đỏ rồi!
Hơn nữa nuôi thú cưỡi cũng không phải chỉ cần bỏ nhiêu đó công sức. Hằng ngày phải cho ăn, chăm sóc,… chi phí cũng đội lên nhiều.
Ngân Sương cũng muốn mua một con ngựa, nhưng vẫn chưa có đủ tiền. Đại khái là có nhiều thứ quan trọng hơn để chi tiêu, ngựa gì đó để sau cũng được.
Bạch mã chạy băng băng trên đồng cỏ, ngồi trên lưng ngựa cảm nhận được gió thổi vù vù phả vào mặt mát rượi. Vài lọn tóc bay tán loạn đập vào mặt mũi Bạch Long Vương, thế nhưng người ta cũng không lấy làm phiền lòng, ngược lại còn có vẻ rất hưởng thụ.
Ngựa này đã chạy rất nhanh, nhưng hơn một tiếng đồng hồ còn chưa tới nơi, chủ nhân của nó còn đang điều khiển nó chạy về phía trước đâu. Trong lòng có chút nôn nóng, Ngân Sương muốn hỏi rốt cuộc Bạch Long Vương định đưa cậu đi đâu, thì khung cảnh phía trước đã thành công chặn họng cậu lại.
Biển!
Bờ biển!
Trước mắt bọn họ là một bờ vịnh rộng lớn, khung cảnh tươi đẹp lúc hoàng hôn triệt để thỏa mãn thị giác bất cứ kẻ nào đặt chân tới.
Mặt trời lặn về hướng Tây, mặt biển như được dát vàng. Mấy con sóng rì rào nhẹ nhàng dạt vào bờ cát. Cây cối cung quanh xanh mướt đung đưa theo gió.
Dân thành thị như Ngân Sương, hiện tại chỉ có thể than thở khung cảnh trước mắt quá đẹp đẽ.
Đến gần bờ vịnh, Bạch Long Vương đỡ Ngân Sương xuống ngựa, hai người vai kề vai ngắm hoàng hôn. Tuy còn chưa hiểu rốt cuộc Bạch Long Vương muốn tới đây làm gì, nhưng nhìn được cảnh đẹp như vầy, Ngân Sương thấy cũng không tệ.
“Thế nào? Có phải rất đẹp không?”
Ngân Sương vén tóc ra sau vai, khẽ gật đầu. Một lát sau, cậu nhìn qua Bạch Long Vương, phát hiện người ta còn đang mải mê nhìn mình chứ chả thèm nhìn cảnh biển. Bàn tay hư hỏng thừa cơ hội cậu đang phân vân liền hờ hững khoác ngang eo.
Mỹ nhân trừng mắt, lập tức đẩy người ra xa.
“Nhưng đẹp thì thế nào? Có liên quan gì tới việc tìm vật liệu sao?”
Bạch Long Vương gãi đầu cười hì hì, chỉ tay vào cái hố mới xuất hiện ở một góc bãi cát.
Anh ta kéo tay Ngân Sương, chạy về phía hố cát. Hiện tại cậu mới để ý tới chỗ này, cái hố cát cỡ nhỏ, đang chầm chậm xoay tròn này thật là có mùi âm mưu…
Bạch Long Vương nháy mắt với sư muội nhà mình, rồi một hơi nhảy thẳng vào hố cát, rồi cứ như thế lọt xuống bên dưới mất tăm. Ngân Sương giật mình một chút, hơi nghi ngờ, nhưng vốn đâm lao thì phải theo lao, đành phải nhảy xuống theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...