Biên tập: Tiểu Vô Lại
Hai mắt Thẩm Vô Hoặc nhắm nghiền, một cánh tay vòng dưới cổ Thẩm Trì, một tay khác vắt qua lưng hắn, không hề dùng lực, đúng là tư thế khiến người ta cảm thấy thoải mái nhất.
Lúc này Thẩm Vô Hoặc chỉ mặc một cái áo lót, cổ áo mở rộng, Thẩm Trì dời mắt từ cằm xuống đến hầu kết Thẩm Vô Hoặc, cuối cùng dừng lại trên cơ ngực nổi lên của y. Thường ngày Thẩm Vô Hoặc mặc y phục nên không cảm thấy gì, chỉ lộ ra thân thể cao to, không nhìn ra cường tráng, nhưng hiện tại xem ra cũng vô cùng chắc khỏe cao lớn.
Thẩm Trì híp mắt, giơ tay với tới vạt áo Thẩm Vô Hoặc.
Áo lót màu trắng từ từ vị vén lên, cả bộ ngực bên trái của Thẩm Vô Hoặc hoàn toàn phơi bày trong không khí.
Thẩm Trì hít ngược lại một hơi khí lạnh.
Trên lồng ngực vốn trơn bóng bất ngờ xuất hiện một vết sẹo dữ tợn nối tiếp đến tim, dựa theo kinh nghiệm của Thẩm Trì, đây là vết thương do kiếm để lại, góc độ đâm xuống cực kỳ hung ác, nó không chết người ngay lập tức mà sẽ khiến cho đối phương vô cùng đau đớn đến khi chảy hết máu trong người rồi chết.
Hiển nhiên vết thương không phải mới đây, Thẩm Trì giơ tay đang muốn sờ lên vết sẹo, ngón tay chưa kịp hạ xuống, cổ tay đã bị một bàn tay lớn ấm áp nắm chặt, đúng lúc ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen thẫm của Thẩm Vô Hoặc, nóng bỏng dâng lên trong mắt khiến tim hắn không khỏi run rẩy: “Đại ca?”
Thẩm Vô Hoặc đè nén xao động trong lòng, cúi đầu hôn lên mu bàn tay Thẩm Trì, sau đó dang tay ôm hắn chặt hơn, cằm gác lên đỉnh đầu Thẩm Trì, giọng nói của y trầm lắng: “Xin lỗi, Tiểu Trì.”
Thẩm Trì đang muốn đẩy Thẩm Vô Hoặc ra để ngồi dậy, đột nhiên nghe thấy lời y nói, động tác dừng lại, gương mặt hơi nghi ngờ một chút: “Ngươi cũng không có lỗi với ta, vì sao nói xin lỗi?”
“Em còn nhớ Minh Lệ không?” Cổ họng Thẩm Vô Hoặc hơi khàn.
Thẩm Trì ngơ ngác, vô thức đáp lại: “Y là sư tôn của ta, lúc chúng ta ở trong Thiên Di bí cảnh y đã phi thăng. Ngươi hỏi điều này làm gì?”
“Ừ, phi thăng. Đáng tiếc y không thể tới làm người chứng nhận đại lễ kết đạo của chúng ta.”
Đúng như Ma tôn đã suy đoán, Minh Lệ là liệt hồn bám vào thần kiếm đầu thai, kiếp trước là một cá thể độc lập không tình cảm trước khi Thẩm Vô Hoặc khôi phục ký ức, mà sau khi Thẩm Vô Hoặc khôi phục, do Thẩm Vô Hoặc hoàn toàn khống chế, hiệu quả giống như thân ngoại hóa thân.
Kiếp trước mặc dù do hệ thống phát hiện mà phải thu hồi quá sớm, nhưng cũng chưa từng có bất trắc, mà kiếp này, có lẽ bởi hồn phách đời trước vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, hơn nữa hồn phách bản thể của Thẩm Vô Hoặc suy yếu, Minh Lệ vốn do Thẩm Vô Hoặc hoàn toàn khống chế rốt cục tự sinh ra ý thức.
Lúc Thẩm Vô Hoặc bỗng nhiên mất đi khống chế với liệt hồn là sau khi Ma quân mở ra phong ấn, mượn thân thể Tần Mạnh chạy ra khỏi Thiên Di bí cảnh.
Mặc dù từng trải qua hai đời, Thẩm Vô Hoặc đã tu được thần hồn bất tử tương đối, nhưng liệt hồn vốn là cấm thuật, ba phen mấy bận nhiều lần giày vò, thần hồn đã hết sức suy yếu, sau khi Minh Lệ thoát khỏi y, tàn hồn bị kéo ra khỏi chủ hồn, tất nhiên mỗi thời khắc đều như liên tiếp bị giày vò trong địa ngục, hồn phi phách tán chẳng qua là chuyện sớm muộn.
Lúc tâm ma kéo tới Thẩm Vô Hoặc từng nghĩ lấy chính hồn phách của mình để bổ khuyết cho Minh Lệ, như vậy chí ít Minh Lệ có thể kiên trì ba trăm năm không tan biến, với thiên phú của Thẩm Trì hiện nay, ba trăm năm sau tất nhiên có thể phi thăng nhập giới, xem như đã trọn vẹn tâm nguyện của hắn.
Nhưng tâm ma lại bị chính tay Thẩm Trì xóa bỏ, đương nhiên Thẩm Vô Hoặc không cam lòng chỉ cùng hắn đến khi thăng tiên, y muốn phải mãi mãi suốt đời.
Minh Lệ cùng Thẩm Vô Hoặc vốn chung một thân, chủ hồn yêu một người, liệt hồn đương nhiên cũng giống như vậy.
Thẩm Vô Hoặc biết được suy nghĩ của Minh Lệ, bản thân Minh Lệ đương nhiên cũng biết ý nghĩ của y.
Vốn ngay từ đầu, hai người bọn họ, chỉ có Thẩm Vô Hoặc mới có thể bầu bạn vĩnh viễn với Thẩm Trì.
Vậy nên Minh Lệ đã an bài xong tất cả mọi chuyện.
Bao gồm cả giả vờ phi thăng, bao gồm việc đột nhiên xuất hiện ở thành Trú Hạ, bao gồm cả dọn dẹp lại ký ức của Thẩm Trì, bao gồm cả việc… Dung hợp với y.
Biến mất hợp tình hợp lý, không chút phong ba nào.
Từ nay về sau, thế gian đã không còn Minh Lệ.
Dường như cảm nhận được cảm giác nặng nề truyền đến từ trên người Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì đưa tay ôm lấy y, da thịt hai người tiếp xúc thân mật, nhiệt độ cơ thể giao hòa, nhưng lại không có nửa điểm sắc dục.
Hồi lâu, Thẩm Vô Hoặc lấy lại tinh thần, cọ lên tóc Thẩm Trì: “Tiểu Trì, ta có cái này cho em.”
Xuống giường khoác thêm áo, Thẩm Vô Hoặc lấy ra một thanh kiếm: “Đây là Minh Lệ trưởng lão để lại cho em, hai ngày trước lúc em ngủ mê man đã có linh hạc đưa đến.”
Thẩm Trì không nghi ngờ gì, đưa tay cầm lấy vỏ kiếm, rút ra.
Ngân kiếm thanh phong, thân kiếm cũng không sắc bén, tỏa ra khí tức ôn hòa nhưng thanh lãnh, Thẩm Trì tạm thời không nhìn ra phẩm chất của kiếm này, kiếm không có kiếm linh, dường như chỉ là một kiện tử khí, nhưng nếu nói nó là một kiện tử khí cũng không hợp lý, đời thứ nhất Thẩm Trì cũng đã gặp không ít tiên kiếm, trên thanh kiếm này mơ hồ tỏa ra uy thế còn khiến người ta khiếp sợ hơn so với tiên kiếm. Miệng vỏ kiếm buộc một cái chuông bạc nhỏ tinh xảo, đung đưa theo động tác của Thẩm Vô Hoặc nhưng cũng không phát ra tiếng, cảm giác như bản thân hát xướng trước không người giống kịch câm.
Sắc mặt Thẩm Trì hơi kinh hoảng, dường như nhớ ra điều gì, trong tay bỗng dưng xuất hiện một cái chuông giống y như đúc, hắn khẽ lắc nhẹ cái chuông: “Đinh linh linh…”
Tiếng chuông trong trẻo vang bên tai không ngớt, vẻ mặt Thẩm Trì hơi ngẩn ngơ, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh hắn đã thu kiếm lại: “Đa tạ đại ca.”
“Giữa ta và em, không cần phải nói cảm ơn.” Đưa tay vén những sợi tóc dài hơi rối loạn trên đầu Thẩm Trì, Thẩm Vô Hoặc hơi cong khóe môi, nở nụ cười với hắn.
Hồn phách tu bổ, một phần tình cảm cùng biểu cảm y từng đánh mất cũng dẫn dần trở về, chẳng qua Thẩm Trì đã dời lực chú ý đến tiếng ồn ào truyền tới ngoài cửa, vẫn chưa chú ý đến sắc mặt Thẩm Vô Hoặc.
Thẩm Vô Hoặc lẳng lặng thở dài, ban nãy rõ ràng y thấy lúc lấy ra cái chuông này, trong mắt Thẩm Trì xẹt qua một tia bi thương cùng nghi ngờ e rằng ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
Rốt cục Minh Lệ đã thành công, khiến Tiểu Trì quên mất phần lớn ký ức về y, rồi lại khiến cho Tiểu Trì khắc sâu.
Ngoài cửa.
Vân Nhiêu ngăn cản trước mặt Lăng Cốc Diệc, “Không phải đám môn khách Ngự Thú tông đã hồi tông hôm qua sao? Vì sao ngươi còn ở đây?”
Lăng Cốc Diệc mỉm cười, nhìn cánh cửa sau lưng Vân Nhiêu: “Vô Trì đạo hữu có ở đây?”
Vân Nhiêu vội vã lui ra sau một bước, cảnh giác bảo vệ cánh cửa sau lưng: “Tiểu sư thúc đang nghỉ ngơi, ngươi không nên đi quấy rầy hắn.” Mấy ngày nay người này đến tìm tiểu sư thúc rất nhiều lần, nàng chỉ sợ y đột nhiên xông vào mới thiết lập trận pháp, chẳng qua nàng thực sự không giỏi về trận pháp, tối đa chỉ có thể làm một cái có tác dụng báo động.
“Oh.” Nghe thấy lời Vân Nhiêu nói, vẻ mặt Lăng Cốc Diệc có hơi thất vọng, chẳng qua cũng không lập tức rời đi: “Hôm nay ta cũng phải đi rồi, đợi khi Vô Trì đạo hữu đi ra, phiền cô nương giúp ta chuyển lời, nói Lăng Cốc Diệc hết sức cảm tạ hắn năm đó đã chỉ điểm.”
Lăng Cốc Diệc đi rồi, vẻ mặt Vân Nhiêu rất kỳ lạ, tiểu sư thúc đã gặp người này lúc nào nhỉ?
Đúng lúc này, cảnh cửa sau lưng nàng cót két mở ra.
Vân Nhiêu quay đầu lại, trông thấy người mở cửa nhất thời bụm miệng, nghẹn ngào kêu lên: “Tiểu sư thúc! Cuối cùng Tiểu sư thúc cũng tỉnh rồi!”
Thấy dáng vẻ kích động không thể kiềm chế của Vân Nhiêu, cùng sự thán phục và những câu hỏi không ngừng nhảy ra từ miệng nàng, lời Thẩm Trì vốn định nói ra miệng lại nuốt xuống.
Lúc này Thẩm Vô Hoặc cũng từ trong đi ra, trong tay cầm một cái áo khoác lên vai Thẩm Trì chỉ mặc một chiếc áo mỏng, qua những ngày này, Thẩm Trì đã quen với sự cẩn thận của Thẩm Vô Hoặc, hắn vô thức giơ tay lên đưa tay vào trong ống tay áo, Thẩm Vô Hoặc hơi kề sát, cài từng cái nút áo cho hắn.
Mặc xong y phục, Thẩm Trì quay đầu lại mỉm cười với Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Vô Hoặc cười đáp lại, Thẩm Trì ngây người, quay đầu lại nhìn Vân Nhiêu đang im lặng.
Trông thấy Vân Nhiêu dùng hai tay che mặt, cấp tốc lui lại hai bước, cũng không hỏi thăm gì nữa chạy vèo xuống dưới lầu.
“Nàng làm sao vậy?”
“Có lẽ trông thấy em nên vui vẻ.” Thẩm Vô Hoặc vuốt ve những sợi tóc vô cùng mềm mại của Thẩm Trì: “Ta buộc tóc giúp em.”
Chạy một mạch xuống lầu ba Vân Nhiêu mới dừng lại, vỗ lên khuôn mặt đỏ ửng, Vô Hoặc sư thúc thật cưng chiều, khí chất rất xứng đôi với tiểu sư thúc! Sao trước đây nàng lại không phát hiện ra nhỉ? Rõ ràng lúc trước Vô Hoặc sư thúc đối với tiểu sư thúc cũng tốt, nhưng vẫn không giống như hôm nay khiến người ta đỏ mặt tới mang tai, đặc biệt là lúc về sau nhìn nhau cười.
Vân Nhiêu không nhịn được xoay một vòng, Vô Hoặc sư thúc cười lên thật là dịu dàng, tiểu sư thúc cũng vậy. Dùng ngôn ngữ hiện đại của nàng để nói, hai người này quả thực có tướng phu phu.
Hồi lâu sau, rốt cục Vân Nhiêu cũng bình tĩnh lại, hỏi Cảnh Nguyên đang đứng nhìn nàng cười ngây ngô một lúc lâu: “Có phải ta đã quên mất chuyện gì không?”
Ánh mắt Cảnh Nguyên lướt qua hai má Vân Nhiêu ửng đỏ: “Hôn ta một cái sẽ nói cho cô biết.”
Mấy ngày nay Cảnh Nguyên cũng không che giấu ý đồ của mình với Vân Nhiêu, cho dù Vân Nhiêu là người mù cũng nhìn ra được, đương nhiên nàng cũng có thiện cảm với Cảnh Nguyên, nếu không phải nghĩ y là giống xà nàng sợ nhất, chỉ e nàng đã sớm thổ lộ.
Lúc này vừa nghe thấy lời Cảnh Nguyên nói, gương mặt nàng vốn hơi ửng đỏ nhất thời đỏ rực.
Lúc Thẩm Vô Hoặc mở cửa để Vân Nhiêu tiến vào, ánh mắt thoáng dừng qua đôi môi hơi sưng đỏ của nàng, lại nhìn vẻ mặt Cảnh Nguyên ở đằng sau có phần chưa thỏa mãn.
Thẩm Trì đang dùng viên đá kia chơi đùa với con mèo, mèo nhỏ không chớp mắt nhìn chằm chằm tay Thẩm Trì, miệng cũng kêu meo meo nhảy tới nhảy lui, cái đuôi ngoe nguẩy giống như loài chó, trông thấy Vân Nhiêu quay lại, ánh mắt Thẩm Trì cũng không kinh ngạc, khẽ gật đầu với nàng, sau đó ném viên đá trong tay đi.
Thấy chủ nhân cuối cùng cũng không trêu chọc mình nữa, Chấp Ảnh gần như mừng đến chảy nước mắt, thoắt biến thành một tia sáng bay về phía viên đá, mở miệng một hơi tiếp được.
Vân Nhiêu dụi con mắt, ban nãy dường như nàng trông thấy con mèo nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay mở miệng to như chậu máu nuốt xuống viên đá to bằng quả đấm.
Nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu lại nhìn Cảnh Nguyên, trông thấy nụ cười trên mặt y, lại đưa tay sờ lên đôi môi hơi đau, khuôn mặt không khỏi đỏ ửng.
Sau khi Thẩm Trì cho mèo nhỏ nuốt viên đá xong bèn xách nó thả lên giường nhỏ, nâng chén trà nhấp một ngụm: “Vân Nhiêu sư điệt tìm chúng ta có chuyện gì?”
Vân Nhiêu a một tiếng, lại nhìn con mèo thêm mấy lần, sau đó mới đáp: “Tiểu sư thúc, mấy ngày nay có một gã tu giả Ngự Thú tông tới tìm ngươi, tên là Lăng Cốc Diệc, ban nãy y nói y phải đi, muốn ta chuyển lời cho ngươi.”
“Ừ, y nói gì?” Thẩm Trì vuốt ve lưng con mèo.
“Y nói vô cùng cảm tạ ngươi năm đó đã chỉ điểm cho y.” Vân Nhiêu dứt lời, sắc mặt lại trở nên nghiêm túc: “Ta đã nghe ngóng, năm đó sau khi Lăng Cốc Diệc ra khỏi Thiên Di bí cảnh, chẳng biết tại sao tu vi tăng nhanh, trong mười năm ngắn ngủi đã từ Kim đan sơ kỳ tăng lên Kim đan hậu kỳ, sư huynh đồng môn của y cũng biến thành một tên phế nhân. Chẳng qua do không có chứng cứ, cũng không ai liên hệ y với vụ tên sư huynh đó, thế nhưng theo ta suy đoán, chuyện này y không thể nào thoát khỏi liên quan được.” Năm đó lúc đại hội đạo tu, hai người kia thân nhau thế nào mọi người đều biết. “Vậy nên tiểu sư thúc nhất định phải cẩn thận, không nên giao du cùng loại hoa sen đen… Người hung ác này.”
“Biết rồi.” Thẩm Trì gật đầu.
Vân Nhiêu lại nhìn Thẩm Vô Hoặc, nghĩ đến kết quả xem bệnh của Cảnh Nguyên mấy ngày trước, nàng hơi há miệng, trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Vô Hoặc xẹt qua bèn vội vã câm miệng, kéo Cảnh Nguyên: “Tiểu sư thúc, Vô Hoặc sư thúc, chúng ta xin cáo từ trước.”
Trong nháy mắt xoay người lại chuẩn bị đóng cửa, ánh mắt Vân Nhiêu đảo qua hướng Thẩm Trì đang ngồi trên giường, từ góc nhìn của nàng, chỉ thấy Thẩm Trì hơi ngửa đầu, Thẩm Vô Hoặc đưa lưng về phía nàng, cúi đầu xuống, bàn tay y nâng gáy Thẩm Trì, hai người kề sát vào nhau.
Tay Vân Nhiêu run lên, cánh cửa đóng rầm lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...