Biên tập: Tiểu Vô Lại
“Sư huynh, vì sao ngươi phải chịu thua? Tu vi của tiểu tử kia không bằng ngươi, cho dù không ngự thú hắn cũng nhất định không phải là đối thủ của ngươi.” Một tu giả Ngự Thú tông tức giận bất bình.
Đường Vạn đút cho linh hổ một viên đan dược, quay đầu nhìn về phía tên tu giả không phục, hừ một tiếng: “Ngươi biết cái gì? Vị đạo hữu kia tu vi bề ngoài thoạt nhìn không cao bằng ta nhưng chiêu thức của hắn biến hóa kỳ lạ, tốc độ cực nhanh, nếu chỉ quyết đấu chiêu thức ta nhất định trong hơn mười chiêu sẽ bại dưới tay hắn.”
Đệ tử kia không tin: “Sư huynh ngươi đừng lừa ta, hắn thật sự lợi hại như vậy sao?”
“Chà, sư huynh ta lại đi lừa gạt ngươi sao? Thậm chí ta có hơi hoài nghi hắn đã dùng pháp bảo áp chế tu vi.” Sắc mặt Đường Vạn ngưng trọng, lập tức không nhịn được khoát tay áo: “Nếu không tin, lần sau các ngươi bốc trúng hắn, có thể tự mình đánh với hắn một trận là biết ngay, hà tất ở đây hỏi ta? Được rồi, các ngươi không có việc gì thì nhanh về chuẩn bị trận đấu thứ hai đi, đừng vây quanh ta nữa.”
Đuổi đi đám đông, Đường Vạn lại ngồi xuống lần nữa, đưa tay vuốt ve cái đầu lớn linh hổ đang ủ rũ: “Nhị Hổ, ngươi nói có phải hắn đùa giỡn chúng ta không, rõ ràng nhiều lần hắn suýt chút nữa đánh bại chúng ta, lại nhất định muốn đánh tận mười mấy hiệp.” Sau đó y thoáng rùng mình: “Hắn còn nói muốn tái chiến cùng ta, nghe giọng điệu cũng không giống làm bộ, lão tử dù chết cũng không đánh với hắn nữa, nghe nói sau vòng thi đấu thứ nhất có thể xuất tông, chúng ta đi nhanh lên.”
Nhị Hổ phe phẩy đuôi, ngẩng đầu gầm một tiếng, thông hiểu mà gật mạnh đầu.
Nhưng Đường Vạn đã nghĩ lầm, Thẩm Trì đánh một trận với y, xác thực là xuất ra toàn lực.
Đời này từ khi Thẩm Trì bắt đầu tu luyện công pháp mới đến nay, hắn chưa bao giờ sảng khoái đánh qua một trận, thật ra cũng có chút ngứa tay, chẳng qua ngay trận đầu đã rút được một đối thủ Kim đan hậu kỳ, hắn cũng bất ngờ.
Công pháp trong thiên hạ đều vô cùng bất đồng, mặc dù hiện tại Thẩm Trì còn chưa biết hết về công pháp mình tu luyện, nhưng có thể từ năng lượng trong cơ thể suy đoán ra cấp bậc của hắn với tu tiên giả lúc này chưa sai biệt mấy.
Theo hắn suy đoán, tu vi hiện tại của hắn là Hoàng cảnh tầng bảy, tương đương với tiên tu giả Kim đan sơ kỳ, chẳng qua khác biệt do nguyên nhân phương phức tu hành đặc thù, hơn nữa chiêu thức cũng đặc biệt, vả lại cường độ thân thể so với tu giả bình thường mạnh hơn nhiều lần, cho nên Thẩm Trì mới có thể hơn hẳn một cấp.
Cùng lúc, sau khi từ biệt đệ tử Thừa Kiếm tông xúm lại chúc mừng, hai người Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc trở lại tiểu viện, Thẩm Trì đang định đẩy cửa vào nhà nghỉ ngơi, Thẩm Vô Hoặc từ đầu đến cuối thái độ luôn khác thường bỗng gọi Thẩm Trì lại: “Tiểu Trì.”
Tay Thẩm Trì đang đặt lên chốt cài cửa, quay đầu nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc: “Đại ca có chuyện gì?”
Ánh mắt Thẩm Vô Hoặc lần nữa dừng lại trên cánh tay Thẩm Trì, bỗng lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong tay áo đưa cho Thẩm Trì: “Ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi.”
“Đa tạ đại ca.” Thẩm Trì đưa mắt nhận lấy cái hộp: “Ngày mai ngươi tham gia thi đấu, cũng nghỉ sớm đi.”
Thẩm Trì trở về phòng mở hộp ra, bên trong là một hộp dược cao, thuốc mỡ màu xanh nhạt tỏa ra phảng phất mùi thơm ngát, trong lòng Thẩm Trì hơi động, vén tay áo lên, lúc này mới phát hiện trên cánh tay trái mình bị răng nanh linh hổ xượt qua một vết xước dài bằng đốt ngón tay, bây giờ đã ngừng chảy máu, do không cảm thấy đau đớn nên bản thân hắn cũng chưa từng phát hiện.
Liếc nhìn dược cao trên bàn, Thẩm Trì dừng một chút, vẫn dùng ngón tay chấm một ít bôi lên vết thương, chỉ cảm thấy mát lạnh một hồi, trong nháy mắt vết thương kia liền biến mất hoàn toàn, cánh tay lại trắng nõn như trước.
Thẩm Trì lại nhìn hộp dược cao một lát mới đậy nó cất đi, vào trong buồng thay quần áo rồi trở lại giường ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Trận chiến ngày hôm nay, cảnh giới sấp sỉ một năm qua chưa từng có động tĩnh đã có chút rục rịch, lúc này chính là thời cơ tốt để tu hành.
Thẩm Vô Hoặc đứng ở trong viện nhìn cửa phòng Thẩm Trì đóng chặt hồi lâu, mới di chuyển đến phòng luyện công.
Lại là tòa tiểu đình mành lụa tung bay kia, hôm nay cũng không có tiếng đàn nữ tử, một mình Tam trưởng lão tự rót tự uống, vô cùng thảnh thơi.
Không bao lâu một gã tu giả áo xanh gấp gáp đi tới, chính là Tần Mạnh đại đệ tử Chấp Phù tông, y lại ở bên ngoài tiểu đình dập đầu: “Đệ tử bái kiến sư tôn.”
“Mạnh nhi, vào đây.” Giọng nói Tam trưởng lão vang lên.
Thân thể Tần Mạnh run rẩy, lập tức đứng dậy vén mành lụa bước vào trong đình, ánh mắt tinh tế dừng một lát trên bầu rượu của Tam trưởng lão, dập đầu lần thứ hai.
“Gần đây chỉ có hai người sư đồ chúng ta, không cần đa lễ như vậy.” Tam trưởng lão lại uống thêm một chén, ngẩng đầu lên hỏi: “Thi đấu tiến hành thế nào?”
“Theo lời sư tôn, đệ tử tự mình đi xem thi đấu, Vô Trì đạo hữu thắng.” Tần Mạnh thấp giọng trả lời.
“Hử?”
“Chính là thiếu niên mang mặt nạ, đạo hiệu của hắn là Vô Trì.” Tần Mạnh vội vã trả lời, thân thể cũng cúi thấp hơn.
“À, ngược lại trí nhớ của ngươi rất tốt. Có điều tiểu tử kia cũng có vài phần năng lực, thậm chí ngay cả Kim đan hậu kỳ cũng bại dưới tay hắn, không lo, lúc trước bọn chúng rút thẻ đã nhìn thấu kế sách của ngươi, bây giờ thắng cuộc cũng là chuyện thường, vi sư không trách ngươi.” Tam trưởng lão đưa một bình ngọc cho Tần Mạnh, lại thấp giọng dặn dò y vài câu, mới khoát tay áo: “Đi xuống đi, tiện thể giúp vi sư mời Vô Vọng trưởng lão tới, nói vi sư có chuyện quan trọng muốn thương lượng với lão.”
“Dạ, sư tôn, đệ tử đi ngay.” Tần Mạnh cung kính trả lời, khom người thối lui ra ngoài đình, mới xoay người sải bước rời đi.
Đợi đến khi đã chạy ra xa, sắc mặt y mới phức tạp liếc nhìn bình ngọc trong tay, cẩn thận cất kỹ nó, trực tiếp đi đến một nơi phía tây nam đảo.
Sau khi Vô Vọng trưởng lão nghe được lời mời của Tam trưởng lão, thần sắc khẽ động: “Tam trưởng lão ở đâu?”
Tần Mạnh khom người trả lời: “Sư tôn đang ở Vọng Đình chờ Vô Vọng trưởng lão.”
“Dẫn đường.”
Tần Mạnh đưa Vô Vọng trưởng lão đến bên ngoài đình, hành lễ với hai người rồi chậm rãi thối lui.
“Tam trưởng lão, tìm ta có chuyện gì?” Vô Vọng trưởng lão vén vạt áo ngồi xuống trước mặt Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão vừa tự uống một chén: “Vô Vọng trưởng lão nói vậy khách khí rồi, lần này ta gọi ngươi tới thật ra có đại sự muốn cho ngươi biết.”
Vô Vọng trưởng lão kinh ngạc: “Hả? Có đại sự gì?”
Tam trưởng lão nói: “Hôm ấy Vô Vọng trưởng lão ở trên đảo Bất Từ nghênh đón chúng tu giả, có từng trông thấy người nào quen mặt không?”
“Ta cũng chưa từng chú ý.”
“Cũng đúng, Vô Vọng trưởng lão bận rộn đối chiến với trưởng lão Thừa Kiếm tông, sao có thể chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.” Tam trưởng lão tặc lưỡi: “Tên đệ tử đắc ý của Minh Đường trưởng lão, ngươi đã từng thấy chưa?”
“Lúc đó hình như có nhìn thoáng qua.”
Tam trưởng lão tiếp tục hỏi: “Dáng vẻ có thấy quen mắt không?”
Vô Vọng trưởng lão suy nghĩ hồi lâu, bèn tức giận: “Này ta nói lão nhi nhà ngươi, ngươi muốn nói gì thì dứt khoát đi! Hà tất phải quanh co lòng vòng?”
“Vô Vọng trưởng lão bình tĩnh chớ nóng nảy.” Tam trưởng lão cũng không gấp, lại uống một hớp: “Vì lúc trước hai người Thừa Kiếm tông có chút hiềm khích với cháu ta, mấy ngày nay lão phu đã suy tính dạy dỗ bọn chúng một chút, một tên trong đó vừa vặn là người ta mới đề cập với ngươi, ban đầu ta cũng chỉ cảm thấy diện mạo người nọ có vẻ nhìn hơi quen mắt, sau đó quan sát lại phát hiện có ba phần tương tự với trưởng lão ngươi.”
Lão lại uống một hớp: “Vô Vọng trưởng lão, ta cũng đã tra ra được đạo hiệu người nọ là Vô Hoặc, trước khi vào tông họ Thẩm, là nhân sĩ Minh Lang quốc, xuất thân từ một tiểu thế gia.”
Vô Vọng trưởng lão bỗng chốc đứng phắt dậy, níu lấy cổ áo Tam trưởng lão: “Lời này là thật?”
“Tất nhiên là thật.” Tam trưởng lão vẫn chậm rãi như trước: “Nếu không tin, ngày mai y tham gia thi đấu, Vô Vọng trưởng lão có thể tự mình đi xem.”
Ngày hôm sau lúc Thẩm Trì tỉnh lại đã hoàng hôn, trải qua một ngày nhập định, tu vi của hắn đã thăng tới Hoàng cảnh tầng tám, năng lượng trong cơ thể có thể so với Kim đan trung kỳ, nếu như phối hợp với phù chú hắn chế tạo, cho dù là tu giả Kim đan viên mãn cũng có thể đánh một trận.
Ngồi tại chỗ chốc lát, Thẩm Trì mới nhớ hôm nay chính là trận đấu vòng thứ nhất của Thẩm Vô Hoặc, đứng dậy mở toang cửa liền thấy mấy tấm phù chú đồng thời bay ra từ trên cửa, cũng chính là mấy tấm hộ thân phù hắn tặng cho Thẩm Vô Hoặc vài ngày trước, trừ cái đó ra còn có một số vết tích trận pháp, có điều ngay khi hắn mở cửa đã tiêu tan mất tích trong nháy mắt.
Trong viện Vân Nhiêu đang ngồi trên ghế đá dựa vào bàn ngủ gật, trong tay nàng cầm một bó thẻ tre, nghe tiếng mở cửa liền đứng phắt dậy, trông thấy Thẩm Trì bèn sửng sốt, đợi đến khi Thẩm Trì đeo mặt nạ mới chớp mắt mấy cái tỉnh táo, vội vã nở một nụ cười: “Tiểu sư thúc! Ngươi tỉnh rồi!”
“Sao ngươi lại ở đây?” Thẩm Trì nghi ngờ hỏi.
“Tới mời tiểu sư thúc uống trà, đây chính do tự tay ta pha.” Vân Nhiêu vội vã bưng lên bàn một ấm trà, rót cho Thẩm Trì một ly trà lạnh, tiếp theo giải thích: “Ta biết hôm nay Vô Hoặc sư thúc thi đấu, sáng sớm đã qua đây vốn muốn cùng các ngươi tới sân đấu, nhưng không ngờ Vô Hoặc sư thúc lại cho hay ngươi đang bế quan, để ta ở lại canh giữ trong sân lúc y rời đi, không cho phép bất luận kẻ nào được quấy rầy ngươi.”
Dừng một lát, Vân Nhiêu lại chớp mắt nói: “Vô Hoặc sư thúc thực sự coi trọng tiểu sư thúc, chẳng những thiết lập phù trận pháp trận ngoài phòng tiểu sư thúc, ngay cả cửa chính cũng bố trí, hôm nay có mấy đám người tới tìm hiểu cũng không vào được.”
Thẩm Trì giống như không nghe thấy lời Vân Nhiêu nói, ngẩng đầu thoáng nhìn sắc trời: “Thi đấu đã kết thúc chưa?”
“Hở?” Vân Nhiêu cũng ngẩng đầu nhìn, lập tức nhảy dựng la lên: “Hóa ra đã muộn như vậy! Vô Hoặc sư thúc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?!”
Thẩm Trì: “…”
Đúng lúc này Thẩm Vô Hoặc đẩy cửa bước vào, trông thấy Thẩm Trì ngồi trong viện, sắc mặt vốn băng nhược hàn sương thoáng bay đi.
Vân Nhiêu đưa mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc, thấy y đi tới bèn giật mình nhảy dựng lên, sau đó phát hiện phản ứng của mình hình như có hơi quá đà, vội vã dừng bước chân: “Bái kiến Vô Hoặc sư thúc, ban nãy tiểu sư thúc mới xuất quan, chúng ta vừa nhắc tới ngươi đó, khụ khụ, ngươi đã trở về vậy đệ tử cáo từ trước, ta còn có một số việc muốn làm.”
Nói xong không đợi hai người lên tiếng, vội vã chắp tay với Thẩm Vô Hoặc rồi tựa như chạy trốn mà rời khỏi tiểu viện.
Chạy một mạch cả dặm đường, Vân Nhiêu mới hoàn hồn vỗ ngực: “Vô Hoặc sư thúc thực sự đáng sợ, tiểu sư thúc quá lợi hại, có thể ở chung với y lâu như vậy. Chẳng qua Vô Hoặc sư thúc rất coi trọng tiểu sư thúc, may mắn hiện tại ta không còn hệ thống, nếu như còn bị nó ép buộc công lực tiểu sư thúc, có Vô Hoặc sư thúc ở bên cạnh nhìn chằm chằm…” Nghĩ thế, Vân Nhiêu lại rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.
Vân Nhiêu đi rồi, Thẩm Trì mới đẩy ngược lại chén trà ban nãy Vân Nhiêu rót cho hắn tới trước mặt Thẩm Vô Hoặc: “Đại ca có chuyện gì phiền lòng?”
Thẩm Vô Hoặc nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, mới nói: “Không lo, có một chút việc nhỏ mà thôi, vi huynh sẽ xử lý.”
Nghe thấy lời ấy của Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì tất nhiên sẽ không tiếp tục hỏi, chỉ nói: “Hôm nay đại ca thi đấu thế nào? Đệ đệ chưa được trông thấy, thật là đáng tiếc.”
“Chẳng qua chỉ là vòng loại, Tiểu Trì không cần để tâm, sau này sẽ còn những trận khác.” Ngụ ý, tất nhiên là chiến thắng.
Vừa tán gẫu nói chuyện vài câu, Thẩm Trì lại lấy ra mấy tấm ngọc phù phòng vệ đưa cho Thẩm Vô Hoặc, xem như cảm ơn y đã bố trí kết giới lúc mình bế qua, Thẩm Vô Hoặc cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy rồi trở về phòng mình.
Thẩm Trì liếc nhìn trà lạnh trên bàn, lại rót một chén đặt lên miệng, khẽ nhấp một ngụm liền phun ra.
Trà này đương thời là Kỳ Sơn linh trà, trăm năm mới thu hoạch một lần, là trà thượng hạng, thường uống như trà lạnh, cần dùng ước ấm pha cho tan rồi rót thêm nước suối băng để uống, hương vị ngọt ngào thuần mỹ. Nhưng Vân Nhiêu hiển nhiên không biết, đã trực tiếp dùng nước sôi pha trà, bề ngoài nhìn sạch đẹp nhưng hương vị lại vừa đắng vừa chát đủ loại cảm giác khó mà hình dung.
Cho dù Thẩm Trì rất yêu thích vị đắng của trà Thu tử cũng khó mà chịu được cái mùi vị này, mà ban nãy Thẩm Vô Hoặc có thể uống một hơi cạn sạch chén trà mặt không đổi sắc, nhìn Thẩm Vô Hoặc đặt chén trà xuống, Thẩm Trì cũng hiếm hoi dâng lên một phần kính nể với y.
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thẩm Vô Hoặc: Tiểu Trì cho ta, đừng nói là trà uống không ngon, cho dù là độc dược ta cũng sẽ uống hết.
Thẩm Trì: Cha ngươi tới.
Thẩm Vô Hoặc: ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...