Lam Nhan Họa Thủy Thiếp Không Muốn Rước Họa Vào Thân


Phủ Nhị Vương Gia.
Diệu Phương Sinh ngồi trên ghế uống trà, Nhu Phi ở bên cạnh báo lại tin tức: “Lâm Kha đang theo Sương thượng thư để tìm quan tài của Sương Lam Nhi, có vẻ hắn ta không biết gì về lệnh của vương gia.”
“Vương gia đã rõ Lâm Kha hãm hại ta, thì làm sao để hắn ta thấu tỏ chuyện này, Nhu Phi, thời gian tới ngươi nên hành động rồi.” Diệu Phương Sinh nhẹ nhàng dặn dò, Nhu Phi gật đầu thay câu đáp.
Sương Lam Nhỉ là người chết, Hạ Kim Tâm vẫn sống, nhưng chỉ cần một câu nói từ Vương phi, Vương gia quả quyết đem kẻ sống sót thành bại liệt, làm một người đã chết không thể yên ổn.

Nhu Phi hiểu tất cả đều là sự trừng phạt khi hai kẻ ấy cùng làm việc xấu.
Mà Lâm Kha, hắn ta sắp phải chịu đựng nỗi đau kèm giày vò bản thân ban xuống.
Nhu Phi nghĩ đến đây liền cong môi, sau cùng cáo lùi để đi chuẩn bị mọi thứ cho chu toàn.

Phần Diệu Phương Sinh nhìn bóng dáng đối phương rời đi, nàng thở dài đứng lên, nâng bước đến chiếc tủ trong góc phòng, mở cánh tủ, tay lấy ra một bức tranh thêu.
Trên mặt bức tranh đó là đóa Mẫu Đơn xinh đẹp khoe sắc, xung quanh có những loài hoa khác, tuy nhiên đều chẳng sánh được với Mẫu Đơn sở hữu nét kiêu ngạo độc nhất.
Diệu Phương Sinh nhớ rõ đây là thứ mình cất công thêu từ ba năm trước, khi ấy vốn dĩ định thêu tặng vị Hoàng hậu kia, có điều tranh chưa xong người gặp nạn, nên bức tranh dở dang từ đấy tới giờ, cứ tưởng sẽ không thể dùng, mà hiện tại vẫn cần nó.
Kế hoạch báo thù từng kẻ một, tranh thêu sẽ như chiếc trâm Nam Lăng Tử tặng, làm vật khởi đầu những chuỗi sự kiện khác nhau xảy ra.


Rồi phu quân nàng lại phải chứng kiến nhiều việc, nghe thấy chuyện khiến chàng đau lòng tựa dao cắt.
Diệu Phương Sinh nghĩ ngợi, mắt nhìn bức tranh thêu, hoàn toàn không phát giác đằng sau lưng có người tiến gần, mãi đến khi đôi bàn tay thon dài ôm lấy eo mình, mới thức tỉnh quay đầu ra sau, phát hiện người kia là Nam Lăng Tử, nàng liền nói: “Phu quân về rồi, hôm nay về sớm thế hả?”
Nam Lăng Tử ghé vào cổ Diệu Phương Sinh, rồi chàng khẽ trả lời: “Ừ, hôm nay không có chuyện quan trọng, nên về sớm.”
“Sao người chàng nóng như vậy?” Diệu Phương Sinh cảm nhận thân thể người đằng sau nóng bừng, theo bản năng xoay lại kiểm tra, giơ tay sờ lên trán đối phương, đúng là phát sốt không ngoài dự đoán.

Nàng lập tức bảo: “Chàng sinh bệnh, thiếp sai nô tài đi gọi đại phu đến xem.”
Nam Lăng Tử lắc đầu thấp giọng đáp: “Ta đi xem rồi, thuốc cũng sắc xong, lát nữa sẽ có người đưa qua đây.”
Diệu Phương Sinh nhướng mày, hơi nghiêng đầu hỏi: “Đại phu chẩn đoán ra bệnh gì?”
“Nhiễm phong hàn thôi, nàng đang thêu cái gì.” Nam Lăng Tử nhìn sang bức tranh Mẫu Đơn mà hỏi, Diệu Phương Sinh dự cảm phu quân nhà mình cố ý qua loa, là nàng không truy hỏi thêm, thuận miệng nói: “Sắp đến sinh thần mẫu hậu, thiếp có ý thêu tranh để dâng tặng, tuy nhiên cảm thấy đơn điệu quá.”
Nam Lăng Tử xem kĩ bức tranh thêu, sau cùng cười cất tiếng: “Mẫu hậu rất thích tranh, mà tay nghề cùng tấm lòng của nàng tốt như vậy, khẳng định sẽ không có ai chê.”
Diệu Phương Sinh cong môi, đúng lúc gia nhân ngoài cửa tới đưa thuốc, nàng ngay tức khắc mở miệng: “Được, thiếp tin lời chàng, giờ phu quân phải uống thuốc thôi.”
Lời rơi xuống, Nam Lăng Tử cười sâu, ngoan ngoãn nghe lời.

...
Sinh thần của Hoàng hậu cuối mùa Thu sắp diễn ra, cả Hoàng Cung bận rộn trang hoàng thêm tầng hoa lệ mới, các cung nhân cũng tất bật chuẩn bị mọi thứ cho yến tiệc Sinh thần ấy thật kĩ lưỡng.
Mà vì Sinh thần này, nên tất cả quan thần và những vị Vương gia Thái tử đều phải chuẩn bị quà mừng, đương nhiên họ sẽ chọn thứ mà bậc Mẫu nghi thiên hạ thích nhất.
Chờ khi Hoàng Cung sắp xếp tất thảy đâu vào đấy, thì cũng là lúc Diệu Phương Sinh thêu xong bức tranh kia, nàng đứng ở hoa viên tại phủ, trên tay cầm tranh thêu, từng đóa hoa trong tranh muôn sắc, chân thật như hoa bên ngoài.
Diệu Phương Sinh vô cùng hài lòng xem tác phẩm bản thân làm ra, bỗng Nhu Phi đi đến, chậm rãi bẩm báo: “Vương phi, nô tì chuẩn bị xong rồi.”
“Ừ, lần này vào cung ngươi phải cẩn thận, người bên hoàng hậu không dễ đối phó.” Diệu Phương Sinh nhẹ giọng nhắc nhở, Nhu Phi nghiêm túc nghe rồi hỏi: “Bên cạnh hoàng hậu có hàng trăm cung nhân, liệu chúng ta có thể thành công không?”
Diệu Phương Sinh từ tốn đáp trả: “Mẫu nghi thiên hạ trăm người theo hầu, nhưng lại chỉ để một kẻ duy nhất mang trà cho ta, ả tên Tú Linh, ngươi phải nhớ kĩ Tú Linh có vết bớt đỏ bên má trái.”
Kể từ khi gả cho Nam Lăng Tử và gặp gỡ Hoàng hậu, nàng nhận thức bà ta luôn cho mỗi cung nữ Tú Linh đến gần mình, mặc dù không biết tại sao, tuy nhiên đây là chuyện tốt, Nhu Phi chẳng cần tốn quá nhiều thời gian tìm người thích hợp.

Lần này hành động nàng cũng nên thận trọng, tại vì còn đối diện trước bao người nữa, cả Hoàng hậu thâm sâu khó lường.
Ba ngày sau.
Nam Lăng Tử cùng Diệu Phương Sinh đi vào Hoàng Cung, cả quãng đường dài gặp rất nhiều kẻ, mà khi ngang qua Ngự Hoa Viên đến Hòa Hỉ cung, nơi để đãi yến tiệc thì càng có thêm nhiều quan thần cùng phi tử khác, bọn họ ngồi theo hàng chia ra hai bên, bỏ trống đại điện rộng lớn ở giữa.

Vì yến tiệc chưa bắt đầu và không có Hoàng hậu hay Hoàng thượng, nên vài vị quan trông thấy phu thê hai người liền tiến lên chào hỏi, đối với những lời từ kẻ xung quanh, Nam Lăng Tử từ tốn đáp trả, sau dẫn dắt thê tử đến vị trí thuộc về mình ngồi xuống.
Thời điểm giọng the thé của Thái giám vang lên là lúc chủ nhân buổi tiệc xuất hiện, Hoàng thượng và Hoàng hậu nối bước cùng tiến vào điện, các phi tử lẫn văn võ bá quan đứng dậy hành lễ, chờ cả hai ngồi xuống, Hoàng thượng nói miễn lễ thì tất cà mới trở về chỗ.
Phần Hoàng hậu sớm bày nét mặt hiền từ, bắt đầu mở miệng tuôn những câu chữ mang đại ý mừng vui vì Sinh thần hôm nay, đồng thời bày tỏ hài lòng với những quần thần đã đến tham dự yến tiệc lần này.
Diệu Phương Sinh nhìn nghe, xem mỗi một người đứng lên chúc mừng Hoàng hậu, bọn họ chậm rãi dâng quà tặng, đồng nhất liên tiếp như vậy cho đến lượt Thái tử.
Nam Duệ Khang và Lan U Cơ cùng nhau tiến lên, trên tay cả hai là hộp gỗ được điêu khắc rất tinh xảo, khoảnh khắc mở nắp hộp, tia sáng đỏ phát ra, sau cùng để lộ khối ngọc màu đỏ tươi, với chữ viên mãn trên bề mặt.
Lan U Cơ nhẹ nhàng nói về viên ngọc: “Đây là Huyết Ngọc, loại ngọc tồn tại dưới dòng dung nham rực lửa, sau khi tìm thấy lập tức ngâm xuống bảy mươi vị thuốc quý, sau mang lên trên núi cao, khiến nó hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.

Mặt ngoài ngọc là màu đỏ, nhưng gặp thuốc thì chuyển đổi như dung nham đang chảy siết, tuy nhiên không hề nóng bỏng.” Tiếng nói vừa dứt, Nam Duệ Khang đứng bên cạnh liền sai cung nhân bê chén thuốc đầy tới đổ vào hộp gỗ.
Huyết Ngọc gặp nước thuốc tức khắc biến thành màu dung nham, thoáng chốc tự hút cạn phần thuốc kia, xong xuôi đổi thành màu sắc ban đầu.
Hiện tượng làm mọi người kinh ngạc, Hoàng thượng lẫn Hoàng hậu lại cười vừa ý, loại ngọc này quý hiếm, nhiều kẻ mong muốn lấy nó.

Huyết Ngọc không chỉ trưng bày đẹp mắt, còn một tương truyền những ai sở hữu có thể tu dưỡng tuổi thọ, duy trì sắc đẹp.
“Khang nhi và tiểu Cơ thật có lòng.” Hoàng hậu khen ngợi, phất tay để cung nữ thu nhận Huyết Ngọc, Lan U Cơ cùng Nam Duệ Khang lùi về chỗ cũ.
Diệu Phương Sinh xem tình hình trước mặt, nàng cười khẽ nói với Nam Lăng Tử: “Thái tử và Lan tướng quân rất hợp nhau.”
“Phu xướng phụ tùy, không hiếm lạ.” Nam Lăng Tử nhẹ nhàng đáp trả, bàn tay cầm quả bồ đào lên bóc, từng chút một sạch sẽ rồi đặt bên môi Diệu Phương Sinh.

“Thiếp quên mất, chúng ta cũng là đôi phu thê mặn nồng.” Diệu Phương Sinh ăn bồ đào, cười híp mắt.
Lúc hai người mải miết liếc mắt đưa tình, Hoàng hậu sai các cung nhân rót rượu cho mọi người, quả nhiên Diệu Phương Sinh trông thấy cung nữ Tú Linh cầm khay đựng hai bình đi qua đây.
Tú Linh mau lẹ rót xong đồ vật, đối phương cũng nhanh chóng lui đi, Diệu Phương Sinh cúi đầu nhìn hai ly nhỏ xinh đặt trên bàn, một ly trà nóng xanh, ly lại của Nam Lăng Tử là rượu.
Nguyên nhân Hoàng hậu sắp xếp thế vì hiểu rõ nàng chẳng thể uống rượu, bà ta càng muốn thể hiện chút sự quan tâm để tất cả thấy.
Vẫn nhớ rõ ngày Nam Lăng Tử đem sính lễ đến cầu thân, đạo thánh chỉ đồng ý đó là do Hoàng hậu cùng xin Hoàng thượng ban, ngay từ lúc bắt đầu thì cọc hôn sự giữa hai người chịu phản đối từ nhiều phía, bởi lẽ thân phận nàng quá đỗi bình thường, không phù hợp tiêu chí Hoàng thất, hơn thế chẳng giúp chàng có thêm phe cánh ủng hộ tại Triều đình.
Suy ra những lần thành hôn trong cuộc tranh quyền đoạt vị, đa phần đôi bên đều thỏa hiệp lấy lợi ích, chứ có mấy cái thật lòng yêu thương nhau đâu.
Tuy nhiên trước sự phản đối ấy, Hoàng hậu luôn theo ý Nam Lăng Tử, để rồi tiếp diễn tháng ngày này, chỉ là sau tất thảy chuyện xảy ra, nàng đại khái đoán được nguyên do bà ta làm vậy.
Diệu Phương Sinh nghĩ đến đây cười nhạt, đưa tay nâng ly trà lên, đôi mắt nhìn Nam Lăng Tử cạnh minh, chàng đang uống rượu còn cong môi cụng hai ly, nàng thở dài cuối cùng ngửa đầu uống cạn ly trà.
Xong rồi Diệu Phương Sinh đứng lên đi qua đại điện, hai nô tài cầm tranh theo sau, trước ánh mắt người tứ phía, nàng cười tươi, mặt hướng về Hoàng hậu ngồi bên trên, cất giọng dịu dàng nói: “Hôm nay sinh thần của mẫu hậu, Phương Sinh chúc người sắc xuân vĩnh thu, ái tình trọn vẹn ban sơ.

Đây là bức tranh thêu mẫu đơn, Phương Sinh mong nó sẽ được mẫu hậu để mắt.”
Hai nô tài mở tranh, bức tranh dài sáu thước rộng lớn, phía trên hình cả vườn hoa muôn sắc, điểm đặc biệt là đóa Mẫu Đơn nở rộ ở chính giữa.

Mỗi một chi tiết đường thêu đều gọn gàng tỉ mỉ, tạo nên bức tranh thêu sống động, làm người tứ phía ngạc nhiên không thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận