Căn cứ vào không khí đánh bạc thịnh hành, ta đem đấu địa chủ, tám mươi phân cùng những trò chơi tiêu khiển hay đều dạy cho đại gia. Trong khoảng hai tháng, chỉ cần nhất có thời gian, đại gia liền tụ tập chơi bài, đương nhiên ở đây không có tảo hoàng phản hắc tổ, chúng ta cũng không cố kỵ.
“Ha ha ha ha, ta lại thắng rồi! Quả nhiên có tì hưu là có thể chiêu tài tiến bảo bối! Tham tài tham tài, ngọc lưu ly này cùng ngọc long bôi về ta rồi!” Đông Cung tvang lên tiếng cười kiêu ngạo của ta. Mấy ngày nay, vận may nhiều đến không tin được, có một câu nói rất hay “Vận khí tốt a, muốn thâu đều rất khó”.
Buổi tối hôm nay, ta ôm một đống lớn chiến lợi phẩm cực kỳ hài lòng tống đại gia trở về nghỉ ngơi. Hắc hắc, bảo bối a, càng nhiều càng tốt, chí ít chúng ta sau này xuất môn sẽ không phải lo không có tiền nữa. Được rồi, tính toán thời gian, cũng chẳng còn mấy ngày nữa, cần thương lượng một chút.
Đêm khuya, trên giường lớn.
“Nhược, chương trình học của Thu Thủy tiến độ thế nào?” Nằm ở chính giữa ta hỏi.
“Không sai biệt lắm. Làm sao vậy?” Nằm bên tay phải ta Nhược nhỏm dậy nhìn.
“Hỏi một chút a, ba tháng ước định với phụ hoàng đã săp đến. Chúng ta đến lúc đó len lén đi, hay quang minh chính đại mà ly khai?” Ta nhìn Nhược. Sắc mặt của hắn hiện tại hồng nhuận, khiến ta rất thoả mãn.
“Ngươi nói ni?” Hắn giảo hoạt nháy mắt mấy cái.
“Đương nhiên là âm thầm đi! Bằng không, phụ hoàng một khóc hai nháo ba thắt cổ, chúng ta khẳng định đi không được.” Nghĩ đến lão đầu sẽ tìm cách quấn lấy, ta liền thấy một trận lạnh ác, “Được rồi, một ngày trước khi chúng ta ly khai, đem Bách Lý còn có Bạch Phương ra cung trước, ta đã đáp ứng sẽ không bỏ rơi bọn chúng nữa.”
Lặc đột nhiên nói: “Vì sao ta cứ luôn có cảm giác ngươi đối với động vật còn tốt hơn là đối với chúng ta?” Nói xong còn ác liệt tại trên vai ta cắn một ngụm, đương nhiên, rất nhẹ.
“Ngươi xác định các ngươi không phải là động vật?” Ta mắt lé trừng y. Một tên là hồ ly, một tên là lang, hơn nữa hai đều có chữ sắc viết trên đầu.
“Cục cưng, chúng ta thử xác nhận một chút đi.” Nhược tà tà cười bắt đầu động tay động chân.
“Cút!” Ta một cước đá bay hắn, “Đã sắp đi rồi, các ngươi lẽ nào muốn cho ta vài ngày không xuống giường được hả?” Hai tên cầm thú mà đã bắt đầu sẽ không biết tiết chế, ngày hôm nay nếu như để cho bọn họ đắc thủ, ta đây … ít nhất … phải tu dưỡng nguyên một tuần may ra mới khôi phục được tinh lực, chúng ta đây còn đi cái rắm a!
“Cục cưng!” Nhược vẻ mặt ai oán bò lên lại trên giường.
“Không thương lượng!” Ta không thèm nhìn hắn, “Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Lặc háo sắc hỏi.
“Trừ phi các ngươi để ta làm!” Ta cười gian.
“Cái gì?” Nhược mặt đầy hắc tuyến.
“Cái kia, chúng ta đi ngủ được rồi.” Lặc lập tức nằm xuống ngủ.
“Ngủ, ngủ!” Nhược đắp mền xong, nhắm mắt ngủ luôn.
Hắc hắc, biết ngay bọn họ sẽ có phản ứng này! Kỳ thực nếu bọn họ để ta làm, ta cũng không tránh được không làm cho bọn họ thụ thương. Nếu như vậy, cứ như lời bọn họ, đi đánh cờ với Chu Công tốt hơn, tuy rằng hiện tại ta nghẹn cười đến mức có điểm nội thương.
Ngày ước định chậm rãi đến gần, lão đầu cũng càng ngày càng … khó chơi hơn, trừ lần đó ra, ta còn phát hiện thị vệ trong cung từ từ tăng. Cho rằng như vậy là có thể vây khốn ta sao? Lão đầu, có câu “Nói cao một thước, ma cao một trượng”. Nếu không có Bách Lý cùng Tiểu Bạch, chúng ta ra cung còn có trở ngại gì.
Ba tháng chi ước chỉ còn cách ngày hôm nay có một ngày nữa thôi, lão đầu càng áp dụng chiến thuật bám người quyết liệt, sợ ta cứ như thế mà biến mất. Ta mặt ngoài bất động thanh sắc, làm bộ như đã quên chuyện ước định, cùng hắn chơi đến bất diệc nhạc hồ, để cho cảnh giác của hắn từ từ giảm xuống. Nhược thì, tranh thủ lúc ra ngoài làm việc, đem Bách Lý còn có Tiểu Bạch nhập cư trái phép ra ngoài. Lão đầu ở tại Đông cung một ngày thẳng đến buổi tối khi chuẩn bị đi ngủ, còn nhăn nhó không chịu ly khai.
“Cha nuôi phụ hoàng, trăng đã lên đến ngọn cây rồi, ngươi thế nào còn không quay về nghỉ ngơi, hay là ngươi muốn lưu lại giúp ta gác đêm?” Ta nhìn sắc trời không còn sớm, bắt đầu cản nhân.
“Cái này…” Lão đầu ấp úng.
“Hay là ngươi muốn ngủ với ta? Chỉ sợ hai lão bà của ta sẽ không chịu nga!” Ta chỉa chỉa hai tên phía sau.
“Đều không phải. Cái kia Long nhi, ngươi có quên chuyện gì không?” Hắn thử ta.
“Chuyện gì? A! Có phải ngươi thiếu ta tiền cá cược?” Ta vỗ cái trán làm bộ không nhớ ra gì cả.
“Không phải, không phải.” Hắn vội vã xua tay.
“Hay là ta thiếu ngươi? Không thể nào? Ta dường như chưa từng thua nha!” Ta tỉ mỉ nhớ lại.
“Không có, không có việc gì nữa. Là phụ hoàng ngươi tuổi đã lớn, đầu óc không tốt, nhớ lầm rồi.” Hắn sợ ta nhớ lại chuyện ước định, nói sang chuyện khác, “Ai, trễ rồi, ta trở về ngủ. Ngày mai lại tới tìm ngươi gỡ vốn a!”
“Tốt! Nhất định phụng bồi! Nhớ kỹ tiền cờ bạc mang nhiều một chút, ít quá không đủ để thâu ngươi.” Ta phất tay vui vẻ đưa tiễn hắn.
Ha ha, phiền phức rốt cục cất bước rồi, chúng ta sẽ đi theo lộ trình đã vạch sẵn ra khỏi cung. Xuất ra bức thư đã sớm viết tốt, đặt ở đầu giường, đổi sang y phục dạ hành, chuẩn bị xuất phát!
“Chờ một chút, cục cưng, đồ tôn của ngươi, chúng ta không cần đi gọi hắn sao?” Nhược nghi hoặc hỏi.
“Hắn? Hắc hắc, để hắn lưu lại trong cung bồi Thu Thủy không tốt a?” Ta cười gian.
“Bảo bối, hắn từng đắc tội với ngươi sao?” Lặc thấy ta cười gian trá đến như vậy, nhất thời minh bạch.
“Có a?” Ta giả ngu.
“Không có ngươi sao lại đối với đồ tôn của ngươi như vậy?” Nhược trả lời lại một cách mỉa mai.
“Hanh!” Không sai, ta là bụng gà con, thế nào! Ai bảo lúc trước các ngươi đều chê cười tên của ta! Ta thế nhưng là người có thù tất báo, thế nào lại có khả năng bỏ qua cho Tiểu Kiện cô đơn ni? Đó là lý do a! Bất quá, những lời này ta sẽ không nói cho bọn họ đâu. “Ta là nghĩ Tiểu Kiện cũng nên sống tự lập một mình, không nên luôn luôn chạy theo ta. Nếu không sau này làm sao có thể kế thừa chức vị tộc trưởng a?” Ta nói đường hoàng.
“Không thể nói vậy a, dù sao thì hắn cũng là đồ tôn của ngươi!” Lặc rõ ràng là không tin ta.
“Vậy có đi hay không! Nếu còn lần lữa nữa là trời sáng.” Ta thẹn quá thành giận gầm nhẹ.
“Vậy đi thôi!”
Hai người một tả một hữu ôm thắt lưng ta nương theo sự che chở của bóng đêm thần không biết quỷ không hay ly khai khỏi hoàng cung đại viện, sau đó đến Tiêu Dao vương phủ đón Bách Lý cùng Tiểu Bạch, sau đó chúng ta tiếp tục ra đi.
“Hôn nhẹ phụ hoàng như ngộ:
Ba tháng ước định cùng ngươi đã tới rồi, vì vậy chúng ta phải ly khai. Thân là vua của một nước, lời nói của ngươi hẳn là nhất ngôn cửu đỉnh, vì thế không nên lại tùy hứng rời khỏi cung tìm chúng ta. Thỉnh chuyên tâm lo việc triều chính, còn có nếu như đến lúc thích hợp, mang thái tử vị sớm ngày truyền cho Thu Thủy. Thuận tiện nhắc tới chính là ta đã cầm đi thượng phương bảo kiếm của ngươi, ven đường nếu có gian thần, cũng có thể xử ngay tại chỗ. Không nên quá thương tâm, hàng năm chúng ta sẽ trở về chúc thọ ngươi. Vì vậy, ngươi hãy ở yên trong hoàng cung làm một vị hoàng đế tốt đi!
Nhi tử bất hiếu cùng hai vị hiền thê kính thượng “
“Hôn nhẹ Tiểu Kiện như ngộ:
Khi ngươi đọc được phong thư này, sư tổ ngươi đã đi mất rồi. Chắc là ngươi đang muốn hỏi ta vì sao đem ngươi bỏ lại hoàng cung, vậy ta có chuyện muốn hỏi ngươi nha. Còn nhớ khoảng bốn năm tháng trước lúc còn ở Lạc Dương, ngươi đã làm ra chuyện mà cả người lẫn thần linh đều căm phẫn không? Phỏng chừng ngươi nghĩ không ra đi, ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một chút. Đó chính là ngươi cùng mọi người cười nhạo đại danh của sư tổ ta! Phàm là những ai đã cười ta lúc đó đều đã bị ta giáo huấn rồi, trừ ngươi ra. Vì thế, hiện tại đã đến phiên ngươi. Hình phạt của ngươi là phải ở lại trong cung bồi Thu Thủy hai năm. Ta phát hiện thân thể của hắn không tốt lắm, ngươi cứ tùy tiện dạy hắn võ công hoặc dùng dược, nói chung trong vòng hai năm phải giúp hắn điều dưỡng hảo. Đây cũng coi như là bài luyện tập cuối cùng trước khi ngươi kế thừa danh hiệu tộc trưởng Quỷ Y tộc.
Sư tổ xấu xa lưu bút.”
“Hôn nhẹ Thu Thủy Hoàng chất như ngộ:
Chắc là ngươi sẽ trách chúng ta để cho ngươi còn nhỏ như vậy mà phải kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng chuyện này đã quyết định rồi, ngươi chấp nhận số mệnh đi! Bất quá không được nói ta không chiếu cố ngươi nha, ta thế nhưng đã đem đồ tôn nhà ta lưu lại cùng ngươi rồi, đây chính là bồi thường cho ngươi đó! Ta đã nói với Dược ca ca của ngươi thân thể ngươi không tốt lắm, để hắn lưu lại chiếu cố ngươi. Thế nhưng thời gian chỉ có hai năm, vì vậy trong hai năm này có thể phát sinh chuyện gì, then chốt còn phải tùy vào ngươi làm như thế nào. Ngươi là người thông minh, cụ thể nên làm như thế nào, ta nghĩ không cần ta dạy cho ngươi đi!
Hoàng thúc tốt bụng lưu.”
…
“Chúng ta trước tiên đi đâu?”
“A, đến thời không này lâu như vậy, ta còn chưa có đi đến một chỗ, lúc này ta nhất định phải đi!”
“Địa phương nào khiến cục cưng có hứng thú như vậy a?”
“Lưu Danh Cư!”
“Bảo bối, có chúng ta, cư nhiên còn muốn đến kỹ viện? Ngươi chán sống rồi!”
“Ta là nam nhân a, có cái gì không thể!”
“Có thứ không nên! Xem ta bắt được, không hảo hảo sửa chữa cái mông của ngươi!”
“Phải đi, phải đi! Có bản lĩnh thì bắt ta a! Cáp —— cáp —— cáp —— cáp!”
Giang hồ, ta lại đến rồi! Các ngươi đã chuẩn bị tốt để tiếp thu lễ rửa tội của ta chưa? Trong gió phiêu đãng tiếng cười sảng khoái của ta…
Cha, nương, ta rất hạnh phúc ni! Các ngươi có biết không?
———-Chính văn hoàn———-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...