Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

“Vậy phải làm như thế nào cho phải?” Lôi đại ca khổ não lo lắng nhìn ta vì bị tình dục dày vò mà gương mặt vốn người người yêu thích đã đỏ bừng, “Hiền đệ, ngươi xem có thể nhẫn được không, chờ dược hiệu qua là tốt rồi.”

“Không được a! Nếu như trong vòng ba canh giờ không giao hoan, sẽ thổ huyết mà chết.” Xa xa truyền đến tiếng cảnh cáo của kẻ nào đó đang trốn.

Lặc Lặc không nói một tiếng, đã ôm ngang thắt lưng ta, sử dụng khinh công ly khai nơi này.

Chẳng bao lâu, y ngừng lại tại một chỗ đất trống sắc màu rực rỡ. Y một tay tay đỡ thân thể nhu nhược không có xương của ta, một tay xả xuống ngoại bào vất lên bụi hoa. Sau đó nhẹ nhàng để ta nằm xuống, bắt đầu giải khai y phục trên người ta.

Lúc này ta đã khôi phục vài phần thần trí, giữ bàn tay đang cởi y phục của y, cố gắng mở miệng, mới phát giác tiếng nói nguyên bản trong trẻo đã bị tiêm nhiễm chút ám muội: “Dừng tay, ngươi định làm gì chứ?”

“Cục cưng, ngươi phải hiểu, hiện tại người duy nhất có thể cứu ngươi chỉ có ta. Những người khác không xứng cũng không được phép bính ngươi chỉ một sợi lông.” Y trở tay cầm lấy tay ta.

“Thế nhưng...” Ta vẫn còn do dự giãy dụa.


“Không có “thế nhưng”. Ta sẽ không lấy mạng của ngươi ra mà giỡn. Hãy yên tâm mà đem ngươi giao cho ta, ta sẽ không thương tổn ngươi.” Kiên định nhìn ta.

“Tháo kính sát tròng ra, ta muốn nhìn thấy ánh mắt của ngươi.” Ta cố nén.

“Được.” Y dùng phương thức ta đã chỉ tháo kính ra.

Nhìn ánh mắt trong suốt như nước, ta rốt cục không giãy dụa nữa, nhắm hai mắt, tùy ý y thoát ra từng mảnh y phục của ta.

Gió nhẹ nhàng lướt qua thân thể trần trụi, giảm bớt lửa nóng trong người; một bàn tay ôn nhu tự do tại thân thể mẫn cảm của ta, trêu chọc vuốt ve cơ thể đang chịu áp lực tình dục. Như đang ở giữa ranh giới của hỏa và băng, ta nhịn không được phát sinh một tiếng kêu thống khổ rồi lại mang theo sung sướng mà rên rỉ.

Đây là ta sao? Ta chấn kinh lấy tay che miệng lại.


“Không nên che, ta thích nghe.” Cường thế kéo tay của ta, không cho ta cự tuyệt.

Lặc Lặc cũng đã thoát quang thân trên bắt đầu đè ép, một nụ hôn sâu cũng tùy theo mà đến. Y điên cuồng tham nhập vào cái miệng nhỏ nhắn vì đang thở dốc mà mở ra của ta, tùy ý liếm lộng khắp mọi ngõ ngách trong miệng, không chừa lại nửa khe hở, tình dục vốn đã như nhiệt hỏa theo nụ hôn nồng nhiệt này mà lan ra toàn thân, như một cơn sóng triều cuộn trào mãnh liệt quả thực khiến ta đau đớn khó có thể nhịn được.

“Ân ~~” Ta khó chịu bắt đầu tại dưới thân y vặn vẹo cọ sát, hy vọng có thể giảm bớt thống khổ.

“Không cần gấp, chúng ta từ từ sẽ đến.” Y cúi đầu, cắn lên vành tai ta, đầu lưỡi ướt át liếm vòng quanh lỗ tai, làm cả người ta run bắn. Thấy thế, y trầm thấp cười ra tiếng, “Nguyên lai là chỗ này.” Dứt lời, liền mở miệng cắn nhẹ, ta yếu ớt đến nỗi chỉ có thể dùng tiếng nói lầm bầm biểu thị kháng nghị.

Bàn tay vì học võ mà thô ráp của y vuốt dọc từ cổ ta chậm rãi trượt xuống, đi tới hai khỏa thù du trước ngực từ lâu đã sưng lên, nhẹ nhàng vuốt ve.

Thật thoải mái, nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ. Tình dục dần dâng cao, ta bắt đầu nôn nóng bất an. Vì vậy run rẩy vươn tay nắm lấy bàn tay chỉ ở quanh thân khiêu khích liên tục của y kéo xuống hạ thân.

“Nguyên lai cục cưng cũng sẽ chủ động, xem ra ngươi đã nhịn không được nữa đi?” Pha trò nhìn ta gấp gáp.

Bàn tay phải yêu thương cầm lấy phân thân của ta đã ngẩng đầu, trên dưới lộng lên. Nhất thời, trận trận khoái cảm chưa bao giờ kinh lịch quá ập đến.

“A ~~ mau buông tay! Ta, ta sắp...” Còn chưa kịp nói xong, trong đầu trống rỗng, ta nghênh đón cảm giác lần đầu tiên được đến cao trào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui