Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng FULL
Con người Mẫn thiếu hiệp rất kỳ quái, y không chịu giúp ta ngay mà cứ phải làm ra vẻ ta đang ép con nhà lành làm kỹ nữ, ta còn phải tỏ ra cảm kích khúm núm trước mặt y, xin y cứu mạng chó của ta.
Y cởi đai lưng rồi đưa tay níu tóc dài của ta, ở phía sau chĩa vật thô to kia giữa mông ta.
Ta ngoái đầu nhìn y, nhe răng trợn mắt nói: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi đừng túm tóc ta chứ!"
Mẫn Chậm hừ một tiếng rồi chồm tới cắn miệng ta, trêu đùa tiến vào một chút.
Ta nghiêng đầu đưa tay nâng khuôn mặt mỹ nhân của y lên.
Lông mi y rung động, ngước mắt nhìn ta chăm chú, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Mẫn Chậm có một đôi mắt phượng bình thường chẳng bao giờ nhìn thẳng vào ai, cứ như y luôn tỏ thái độ khinh miệt với bất kỳ người nào.
Ta không ghét điệu bộ này của y.
Mỹ nhân phải kiêu kỳ mới được.
"Đẹp không?"
Y lại tiến vào thêm chút nữa, ta rên lên, thân thể khẽ run trả lời y: "Đẹp."
Mẫn Chậm cắn tai ta, cắn cổ ta.
Giọng y đầy bất mãn: "Nhìn bộ dạng này của ngươi chẳng qua chỉ xem trọng bề ngoài của ta thôi chứ gì."
Ta vừa chịu đựng y va chạm vừa chống tay lên giường nói đứt quãng: "Mẫn, Mẫn thiếu hiệp......!Nhưng bề ngoài của ngươi, không......!không phải cũng là một phần của ngươi sao......"
Y tiến vào ta toàn bộ, ta cắn gối kêu một tiếng, muốn thảo luận việc này với y nhưng y lại đè vai ta không cho ta ngồi dậy.
"Thật sự chỉ vì gương mặt này của ta thôi sao?"
Mẫn Chậm ấn đầu ta xuống gối rồi hỏi ta.
Ta lúng búng nói: "Cũng không hẳn......"
Sau khi vùng vẫy loạn xạ mấy lần, vật của y chôn bên trong thế mà càng cứng hơn.
Rốt cuộc Mẫn Chậm muốn ta trả lời sao đây?
Đang định mở miệng hỏi y thì chợt nghe thấy ngoài cửa sổ "rắc" một tiếng, ta quay lại nhìn, khóe mắt liếc thấy một thích khách áo đen từ bên ngoài phi thân vào.
Mẫn Chậm buông lỏng tay, quay đầu nhìn rồi chửi một tiếng "đệt".
145.
Đây đâu phải quy tắc giang hồ......!Nếu không có thâm thù đại hận thì có cần chạy vào phá đám người ta làm chuyện này không chứ?
Rõ ràng thích khách kia cũng không ngờ sau khi đi đường mà hai chúng ta còn sức làm chuyện này nên sửng sốt hồi lâu mới rút ra dao găm trong tay áo.
Mũi dao găm dừng lại trước ngực Mẫn Chậm, cổ tay hắn bị ta nắm lại.
Ta cố gắng thuyết phục hắn bằng lý lẽ: "Ngài có thấy hành thích lúc này không hợp lắm không......"
Thích khách vùng vẫy một hồi nhưng không thoát được tay ta.
Hắn quay sang trừng ta, đang định đổi tay khác thì bị Mẫn Chậm nện cho một quyền vào mặt.
Tuy không hợp hoàn cảnh cho lắm nhưng khi thích khách kia ngã xuống đất ta vẫn nhịn không được cười.
Mẫn Chậm nằm xuống ôm vai ta nhìn dưới giường thăm dò.
Y lấy ra mấy cây ngân châm trong tay áo kẹp giữa hai ngón tay rồi ghim vào cổ thích khách kia.
Ta hỏi y: "Đó là gì vậy?"
Mẫn Chậm chép miệng lầm bầm: "Châm mê hồn lúc trước Giang Quỳnh Trúc bán cho ta, đủ để hắn ngủ ba ngày ba đêm......!Sao cứ đến lúc này thì lại có người phá đám thế nhỉ?"
Y vừa nói vừa chọc chọc phía dưới làm ta không chịu được khuỵu gối xuống.
Phía dưới của ta ướt sũng, đan điền cũng dần nóng lên.
Mẫn Chậm đưa tay tuốt vật c ứng rắn kia của ta rồi thì thầm với ta: "Ông chưa bao giờ làm thế này cho ai đâu đấy."
146.
Ta nghĩ cũng đúng, kỹ năng của y vụng về quá đi mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...