104.
Bàn tay cầm kiếm của Đường Phiếm kéo vạt áo ta ra, lúc đụng vào bụng trần của ta, ta thẹn đến nỗi không dám nhìn thẳng hắn.
Ta chưa bao giờ nghĩ Đường đại hiệp sẽ làm chuyện này với ta, ngón tay hắn rất nóng, khi vuốt v e ta hệt như nhóm lên một ngọn lửa thiêu đốt lòng ta.
Ta nói: "Hay là, hay là thôi đi......"
Chuyện này cũng đâu thể tùy tiện để hắn giúp chứ......
"Đừng lo." Đường Phiếm nói.
Môi hắn ngậm chặt vạt áo ta, sau khi lồ ng ngực ta lộ ra thì lại cúi đầu ngậm điểm nhỏ trên ngực.
Ta nuốt nước bọt rên khẽ một tiếng, vừa định quay đầu sang chỗ khác thì chợt cảm thấy bên dưới bị ngón tay cứng rắn nóng bỏng của Đường Phiếm nhét vào một đoạn, nhịn không được kêu tên hắn.
Lúc nãy cầm tay hắn đã thấy tay hắn không giống người thường, giờ lại càng cảm nhận rõ rệt hơn.
Ta đẩy đầu hắn nói: "Đường, Đường đại hiệp, ta không......"
Nghe ta nói, động tác của hắn chậm lại nhưng ngón tay vẫn đang bị huyệt thịt của ta ngậm bên trong.
Đường Phiếm ngẩng đầu hôn lên khóe môi ta, ngón tay chậm rãi đút vào, mỗi lần lại sâu hơn một chút.
Chân ta gác lên cánh tay hắn, tư thế thực sự rất xấu hổ.
Ta thấy lồ ng ngực rắn chắc màu lúa mì của Đường đại hiệp và những vết thương năm xưa.
Cánh tay hắn quấn băng, hình như trên lưng cũng bị thương.
Ta vô ý đụng vào vết sẹo trên lưng hắn, thấy lông mày hắn hơi nhíu lại thì không dám giãy giụa mạnh vì sợ làm nứt miệng vết thương của hắn.
Vật c ứng nóng hổi của Đường Phiếm chĩa vào chân ta, nghe ta hỏi về vết thương hắn chỉ nói: "Ta không đau, nhưng nếu ngươi đau thì nói với ta nhé."
Ta cảm thấy hắn thật sự là người tốt, không chỉ xả thân cứu ta mà còn quan tâm đ ến cảm nhận của ta nữa.
Thế là ta bảo hắn: "Ngươi, ngươi đừng lo cho ta, nếu làm việc này ngươi cũng......!cũng thấy vui vẻ thì ta......"
Ta còn chưa dứt lời thì phía dưới kẹp lấy ngón tay lại tăng thêm một ngón, lòng bàn tay thô ráp của hắn lướt qua cảm giác cực kỳ rõ ràng.
Ta co mình lại dựa vào đầu giường, khi thấy vật khổng lồ kia của Đường Phiếm thì chấn động đến nỗi suýt nữa tr@n truồng nhảy qua cửa sổ chạy trốn.
Nhớ lại tiên sinh......!có lớn như thế không? Trước đây ta không chú ý lắm! Vật kia của Kim công tử ta cũng chỉ thấy một lần, vì lần đó ở bên ngoài đầu óc ta hỗn loạn nên không nhìn kỹ vật của hắn lớn hơn ta bao nhiêu.
Ta sợ hãi, giờ còn chạy được không?!
Ta mở to mắt nhìn chằm chằm dương v*t hắn, thế mà cảm thấy nó lại lớn thêm một vòng.
Đường Phiếm ôm lưng ta kéo vào lòng để ta ngồi trên người hắn, tay kia còn đang chơi đùa phía sau ta, tiếng rút ra đâm vào trong đêm nghe cực kỳ dâm mỹ.
Ta và hắn hoàn toàn không so được......
Chẳng lẽ đây chính là minh chứng cụ thể cho câu đừng vơ đũa cả nắm sao? Ta ôm cổ hắn, thẹn đến mức muốn chui xuống đất.
Đường Phiếm kề vào tai ta nói: "A Hòa, tự nhún được không?"
Hắn rút ngón tay ra, phía sau ta đã ướt mềm, khi ngồi lên lập tức ngậm vào quy đ@u nóng bỏng.
Thân thể ta mềm nhũn nói không nên lời, cũng không dám ngồi xuống vì sợ vật t0 lớn kia đâm xuyên qua ta.
Mắt ta phủ một lớp sương mù, tay bám vào vai Đường Phiếm, chân hơi run rẩy, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Ta phải bám vào người Đường Phiếm để chống đỡ mình không ngồi hẳn xuống, hắn thoáng cử động rồi nắm lấy tay ta đang bám trên vai hắn, ta không thể mượn lực nên buộc lòng phải ngồi phịch xuống, thế là lập tức bị dương v*t hắn lấp đầy.
"A Hòa......" Đường Phiếm ôm ta, ta như bị khảm trong ngực hắn, làm thế nào cũng không thể động đậy, cảm giác bị đâm vào chỗ sâu trong hậu huyệt càng thêm rõ ràng.
Tay hắn x0a nắn ngực ta, m út chỗ đó vừa đỏ vừa sưng, tiên sinh cũng chưa từng làm chuyện như vậy, ta cảm thấy mình sắp bị Đường đại hiệp ăn sạch.
Ta thử nhích mông, bên trong càng trướng lợi hại hơn, mỗi lần cử động trên dưới thì lại có nước chảy xuống từ chỗ chúng ta gi@o hợp, ngón tay Đường Phiếm còn chen vào theo chất lỏng kia làm ta suýt khóc.
"Con thỏ." Hắn chợt mở miệng nói.
Ta nói: "Ưm?"
Đường Phiếm nói: "Cầu được ước thấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...