Đồ Nam ôm theo một túi to đồ mới mua được quay về quán net.
Bên trong lại chẳng phải đồ của cô, mà tất cả đều là những thứ Phương Nguyễn bảo cô đi mua.
Tên này dạo gần đây như bị trúng độc. Nói đúng hơn là bị trúng độc từ sau khi bắt đầu chơi game “Kiếm Phi Thiên”.
Rõ ràng hôm qua đã chơi đến nửa đêm rồi, sau đó bị cô đuổi về, vậy mà hôm nay vừa đến quán là lại tiếp tục đâm đầu vào game.
Vốn dĩ tưởng thế là xong, ai mà biết anh chàng như bị trúng gió phương nào, mà bỗng nhiên nảy ra một ý định, bảo rằng muốn tổ chức hoạt động cho những người chơi “Kiếm Phi Thiên” trong quán. Lý do là game này đang thịnh hành, anh làm vậy là để thu hút khách tới chơi, tăng thêm doanh thu cho quán.
Đồ Nam lại hiểu rõ mười mươi trò này của anh chàng, làm như vậy hiển nhiên là để thu hút sự chú ý của An Bội.
Đã tổ chức hoạt động thì phải có phần thưởng, Phương Nguyễn còn mải cắm đầu vào game, nên việc đi mua phần thưởng dĩ nhiên đành để dành cho cô rồi.
Nếu không nghĩ đến ân tình cho cô tá túc ở đây, thì Đồ Nam không đời nào chịu đồng ý đi chuyến này.
Hai bên đường phủ rợp bóng ngô đồng, ve kêu inh ỏi, ánh nắng chiếu rọi, tạo thành những chấm sáng loang lổ.
Quán net đã ở ngay trước mắt.
Đồ Nam đổi tay xách túi, lại bất chợt nhớ đến lúc nói chuyện phiếm với cô bé thu ngân trước khi đi ra ngoài. Cô bé bảo trước đây từng đọc được một câu chuyện có thật ở trên mạng, rằng có một cô gái yêu một chàng trai cuồng game, vì chàng trai nên đã chơi thử trò mà cậu ấy thích, kết quả lại phát hiện ra, ôi vãi, game hay thế này, ai còn muốn yêu đương nữa! Thế nên chẳng còn để ý đến chàng trai kia.
Cô bé cảm thấy ông chủ của mình e là cũng sẽ như thế thôi.
Đồ Nam lại cảm thấy chuyện này khó mà xảy ra với Phương Nguyễn được, vì dù sao anh chàng cũng là một tên mê gái.
Nhưng tuy là mê gái thật, nhưng cô hiểu anh chàng, đây là lần đầu tiên cô thấy anh đầu tư theo đuổi một cô gái đến thế, có lẽ lần này nghiêm túc cũng nên.
Qua một khúc ngoặt, đến nơi rồi.
Đồ Nam giơ tay ra đẩy cửa, bỗng nhiên lại nghe thấy từ bên trong vọng ra một giọng nói quen thuộc, “Nguyễn Nguyễn, sao mấy ngày nay mày ở đây còn nhiều hơn ở nhà thế?”
Phương Nguyễn trả lời: “Mẹ thì, đây là công việc của con, không ở đây còn ở đâu được nữa? Mẹ mau về nhà đi.”
Muốn thu tay lại mà không kịp, cánh cửa vừa đẩy vào đã va phải quả chuông treo ở trên, “leng keng” một tiếng, người đang nói lập tức ngoảnh đầu ra.
Đồ Nam vội quay người đi thẳng.
“Ấy, kia có phải Tiểu Nam không?”
Phương Nguyễn nhảy chồm lên, tóm chặt lấy mẹ anh, “Sao có thể chứ, Đồ Nam đang ở chỗ khác chép bích họa cơ mà, mẹ chỉ cắt ruột thừa thôi mà sao lại hoa cả mắt thế.”
Mẹ anh chàng quay đầu lại đập cho một cái, “Oắt con, nói linh tinh cái gì đấy.”
Phương Nguyễn giả vờ ôm đầu bỏ chạy như thật, nhưng mẹ anh không đuổi theo đánh như mọi khi, mà xông thẳng ra ngoài để đi tìm người.
“Ơ này, mẹ, mẹ làm gì đấy?”, Phương Nguyễn cuống cuồng đuổi theo.
Mẹ anh chàng bước đi như bay, “Mẹ nhìn thấy rõ ràng, nếu mà là thật thì chú Đồ sẽ lo lắm đấy.”
“Giời ạ, không phải, mẹ tin con đi, đấy không phải là Đồ Nam đâu.”
***
Đồ Nam ngồi xổm sau một chiếc xe, thở hổn hển không ngừng.
Đã chạy xa thế này rồi, mà vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng Phương Nguyễn đang gào thét, sợ là mẹ anh sẽ đuổi ra tới đây, nên chắc anh làm thế để ra ám hiệu.
Tính ngược tính xuôi lại không ngờ được mẹ Phương Nguyễn sẽ đến, trước kia đâu có thấy dì ấy đến đây. Hồi trước, lúc Phương Nguyễn mới mở quán, dì còn tỏ ra khinh thường, ngay cả ngày khai trương cũng không thấy đến ủng hộ con trai, Đồ Nam còn tưởng cả đời này dì ấy sẽ không xuất hiện tại nơi này.
Đây là khu công nghệ cao mới, xung quanh đều là tòa nhà văn phòng, trên đường gần như không thấy một bóng người, ngoài cây cối thì chỉ toàn xe là xe, Đồ Nam chẳng nghĩ ra được chỗ nào khác để trốn.
Cô đề phòng xung quanh, vừa đảo mắt liền chú ý tới một chiếc xe ở phía trước.
Là chiếc SUV đen quen thuộc.
Cô nhìn ngó xung quanh, rón rén lại gần, ngó vào trong xe, không có người, nên mới ngồi xổm sát bên cạnh cửa xe.
Trốn ở cạnh xe người khác có lẽ sẽ bị coi là ăn trộm, nhưng đây miễn cưỡng tính là xe người quen, cho cô trốn nhờ một lát chắc không sao đâu.
Cô thu túi đồ lại, ôm vào lòng, rồi xoa xoa bả vai nhức mỏi.
Nắng lên gay gắt, không biết đến lúc nào thì Phương Nguyễn mới lừa được mẹ anh đi nữa.
Tình cảnh này khiến cô nhớ lại mấy năm trước, khi mới vào tổ của Từ Hoài. Có một lần cô cũng lén lút trốn đi giữa một ngày nắng gắt thế này, để đi quan sát xem bức bích họa trên vách đá bị gió bụi bào mòn trông như thế nào.
Đồ Nam đặt ngón tay lên cửa xe, nhớ về khi ấy, đầu ngón tay thay bút, di chuyển mấy nét, coi như giết thời gian.
“Uỵch” một tiếng, bả vai bỗng nhiên bị đập phải, cô nhào về phía trước, chống một tay xuống, ngoảnh đầu lại theo bản năng.
Cửa xe hé mở, người bên trong thò ra một cẳng chân dài, một tay đỡ cửa xe, hai mắt nhìn cô.
“Đồ Nam?”
“…”
Thạch Thanh Lâm cúi xuống nhìn cô, ánh mắt chứa đầy ý vị, cánh tay duỗi ra, mở hẳn cả cánh cửa, “Đừng ngồi ở ngoài, lên đây ngồi đi.”
Đồ Nam do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn lom khom trèo vào trong xe.
Dù sao thì nhiệt độ mát lạnh trong xe vẫn hơi có sức hấp dẫn.
Hiển nhiên vừa rồi Thạch Thanh Lâm ngủ trong xe, ghế lái hẵng còn ngả ra, giờ mới được dựng lên.
Trong lúc nhất thời, Đồ Nam chẳng biết nên nói gì, ngồi xổm bên ngoài xe người ta rồi bị tóm sống, đương nhiên là xấu hổ rồi. Cô vỗ vỗ vào túi đồ trong lòng, “Tôi vừa đi mua ít đồ, tạt ngang qua đây.”
“Hả?”, Thạch Thanh Lâm day khẽ ấn đường, dường như đến giờ mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đồ Nam không biết là anh đang hỏi hay đang đáp lời nữa, nên dứt khoát không nói thêm gì cả.
Cũng may là anh không hỏi tiếp.
Bên ngoài nắng rọi chói chang, mơ hồ vẫn có thể nghe thấy Phương Nguyễn gào ầm ĩ: “Mẹ! Mẹ! Mẹ của con ơi…”
Ám hiệu này, dường như mỗi một câu là một lời thúc giục ráo riết.
Đồ Nam lẳng lặng hạ thấp bả vai.
Thạch Thanh Lâm nhìn ra manh mối: “Cô đang đi trốn à?”
Đồ Nam trả lời nước đôi: “Xem như thế.”
Anh hứng thú nhìn thoáng qua phía sau xe, không phát hiện ra điều gì, lại nhìn sang Đồ Nam, “Đồ Nam, rốt cuộc cô đang làm gì thế?”
Đồ Nam nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Quản lý cho quán net.”
“Quán net của Phương Nguyễn à?”
“Đúng.”
Khóe mắt Thạch Thanh Lâm thấp thoáng nét cười, anh chỉ sang bên cạnh cô, “Dây an toàn.”
Đồ Nam không hiểu.
Một giây sau, xe đột ngột nổ máy.
Thạch Thanh Lâm xoay vô lăng, lái xe đi ra ngoài.
Đồ trong túi hàng tràn ra, Đồ Nam nhặt lại, tiện tay cài dây an toàn, rồi đưa mắt liếc nhìn sườn mặt của anh nhưng chẳng phát hiện ra biểu cảm gì đặc biệt.
Thạch Thanh Lâm để ý đến những món đồ trong túi, “Cô vẫn dùng nhiều văn phòng phẩm thế này cơ à?”
Đồ Nam đáp: “Phần thưởng mua cho quán net đấy.”
“Cho khách đến chơi à?”
“Ừm.”
Khách đến quán chủ yếu là thanh thiếu niên, đang tuổi đi học thì vẫn nên học hành cho tốt, Đồ Nam cảm thấy tặng văn phòng phẩm là thích hợp nhất.
Thạch Thanh Lâm bỗng bật cười mà chẳng có lý do.
Cô nhíu mày, “Anh cười cái gì?”
“Tôi thấy có vẻ cô đang hiểu lầm về đám trẻ con bây giờ rồi, đi chơi game không nhất định là học dở, cô tặng mấy thứ này chắc bọn chúng không thích đâu.”
Đồ Nam nghe anh nói mà ngẩn người, ngẫm kĩ ra thì không phải là không có lý, có lẽ cô có chút thành kiến thật.
“Thế nên tặng gì bây giờ?”
“Cô đang hỏi ý kiến của tôi à?”
“Trong này không có người khác.”
Thạch Thanh Lâm cười, “Là quà tặng gì vậy?”
“Cho một game, tên là gì nhỉ… Kiếm Phi Thiên.”
Anh nhìn sang, “Cô đang chơi à?”
“Phương Nguyễn đang chơi.”, đương nhiên không thể nói là vì An Bội nên mới chơi được.
“Thế à?”, Thạch Thanh Lâm gõ ngón tay lên vô lăng, thật ra anh vẫn đang có việc, vừa rồi chẳng qua là tạt vào lề đường chợp mắt tạm một lúc mà thôi, nhưng anh vẫn không từ chối, “Để tôi nghĩ chút.”
Anh nói một chút mà đúng là một chút thật, chẳng bao lâu sau đã có ý tưởng, trực tiếp lái xe đưa Đồ Nam đến một nơi.
Mất mười phút đi đường, đến một tiệm ở góc phố. Trong tiệm du dương tiếng nhạc, tầm này vẫn chưa đông khách lắm, chỉ có mấy người nhân viên đang đi đi lại lại một cách vô hồn.
Đồ Nam đứng trước một kệ hàng, nhìn đủ loại sản phẩm số bày trên đó.
Cô nhặt một cái lên, rồi lại đặt xuống.
Rõ ràng trông chẳng khác nhau là bao, vậy mà giá cả lại chênh lệch rất nhiều. Cô không hiểu mấy về những sản phẩm này, nên thật sự chẳng nhìn ra được có gì khác biệt cả.
Đang lúc không biết lấy gì, thì trên đầu bỗng nằng nặng, cô giơ tay lên sờ, thì ra là một chiếc headphone.
Thạch Thanh Lâm đứng ở bên cạnh, trong tay cầm chiếc máy phát nhạc, anh nói: “Nghe thử âm sắc.”
Anh thao tác bằng ngón tay, một bản nhạc du dương ngay lập tức lùa vào hai tai Đồ Nam. Là một bản nhạc cổ phong, mở đầu bằng tiếng sáo êm đềm, sau đó là tiếng đàn tranh lảnh lót, khúc nhạc từ từ chuyển tới đoạn cao trào, dồn dập, hùng tráng, nghe có chút gì đó rất quen tai.
Đồ Nam nghe một lúc rồi gật đầu, “Cũng được.”
“Vậy thì lấy cái này đi.”, Thạch Thanh Lâm quyết định giúp cô.
Đề nghị của anh chính là dùng sản phẩm số làm phần thưởng.
Đồ Nam không hề dị nghị, Phương Nguyễn cũng thích mấy thứ này, chắc hẳn đám khách chơi game cũng sẽ thích.
Thạch Thanh Lâm gỡ headphone xuống đưa cho cô, rồi cất máy phát nhạc đi, chuẩn bị chọn cho cô mấy thứ khác nữa.
Lúc này Đồ Nam mới để ý đến, “Cái này là của anh à?”
“Phải.”
“Trong đấy là bài gì thế?”
Thạch Thanh Lâm ngước mắt lên, “Bài hát chủ đề của Kiếm Phi Thiên.”
“Chẳng trách.”, nghe Phương Nguyễn mở nhiều, cô đã quen tai rồi.
Đồ Nam quấn dây headphone lại, bâng quơ hỏi một câu: “Anh cũng chơi trò này à?”
Thạch Thanh Lâm lắc đầu, “Không chơi, tôi làm gì có thời gian.”
Cũng phải, một người phải tranh thủ ngủ mọi lúc mọi nơi, có thời gian chơi game mới là lạ.
Dây headphone quá dài, Đồ Nam quấn vài vòng liền nhưng có vẻ bị rối, cuốn chặt vào nhau. Cô đưa tay kéo nhẹ một cái, nút thắt càng chặt hơn, lại sợ kéo mạnh làm đứt, chỉ đành kiên nhẫn gỡ từng chút một.
Bỗng nhiên hai ngón tay thò tới, cầm sợi dây headphone, gỡ ra cho cô.
Đồ Nam ngước mắt lên, vừa hay chạm phải tầm mắt của Thạch Thanh Lâm.
Nhìn gần mới phát hiện ra trong mắt anh ẩn chứa chút ý vị rất khó tả, không chỉ đơn giản là đẹp, cô cảm thấy đó là một nét chỉ có ở anh, không giống bất kỳ ai hết.
Bỗng nhiên Đồ Nam có cảm giác rất ngứa tay, đã lâu lắm rồi cô không sốt ruột muốn vẽ sau khi quan sát một người như vậy.
Rốt cuộc nút thắt cũng đã được gỡ xong, Thạch Thanh Lâm chầm chậm quấn hai vòng, rồi trả lại cho cô, “Thế này sao được, thu dây headphone đáng ra phải là nghiệp vụ chuyên môn của cô chứ?”
“…”, vậy mà Đồ Nam không phản bác được câu nào, chỉ có thể nói hùa theo anh, “Đúng, nhưng tôi vẫn chỉ là lính mới thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...