Nghiêm túc cỡ nào, Thạch Thanh Lâm hoàn toàn chẳng cần phải nghĩ, trong lòng anh tự biết rõ ràng rằng mình nghiêm túc đến mức nào, có thể nói ra với một người bệnh trong tình huống này, cũng đủ để chứng minh rồi. “Chỉ cần bác bằng lòng, cháu có thể dùng bất cứ cách nào để chứng minh.”
Giữa một người bề trên và một người bề dưới, cũng là giữa hai người đàn ông, có nhiều thứ không cần nói cũng hiểu. Đồ Canh Sơn có thể nhìn ra được, hiện giờ anh rất nghiêm túc, cũng rất thẳng thắn, khiến người ta có cảm giác đây là người nói được làm được. “Cậu có biết hồi trước ở nhà tôi, tại sao tôi lại giữ cậu ở lại ăn cơm không?”
Thạch Thanh Lâm chống hai tay lên đùi, cả người hơi ngả về phía trước, anh đáp: “Cháu nghĩ, có lẽ là để thử cháu.”
Đồ Canh Sơn gật đầu, “Quả nhiên là người thông minh, không ngốc.”
Cũng phải đến giờ Thạch Thanh Lâm mới hiểu được.
“Lúc đấy tôi muốn xem xem cậu có hợp với Đồ Nam hay không.”, Đồ Canh Sơn nói: “Con người vốn là thế, biết mình bệnh tật, lại nghĩ ra rất nhiều việc để làm. Khi đó nhìn thấy cậu, đúng là tôi có ý muốn tìm cho Đồ Nam một bến đỗ, bằng không…”, lời đến đây thì dừng, thật ra ông muốn nói: Bằng không đến một ngày nào đấy có chuyện thật, trong nhà này, chỉ còn lại một mình con bé cô độc lẻ loi. Nhưng khi ấy mối quan hệ cha con đang chẳng mấy tốt đẹp, có nhiều thứ vẫn chỉ là suy nghĩ của một mình ông mà thôi. “Hôm đấy vốn dĩ tôi rất hài lòng về cậu.”
“Cháu chỉ tiếc là biểu hiện không đủ tốt để bác hài lòng hơn.”, Thạch Thanh Lâm nói một câu mang hàm ý, bởi rõ ràng lúc đó anh khiến ông giận không hề nhẹ, “Nhưng nếu tình huống hôm đấy diễn ra lại một lần nữa, cháu vẫn sẽ nói như vậy.”, ý định của anh là muốn thay đổi quan niệm của ông, chứ không hề có ý mạo phạm, thế nên chỉ hơi tiếc nuối một chút, không hề áy náy, cũng không thấy có lỗi.
Nói xong câu này, trong lòng anh chẳng hề có cảm giác thấp thỏm lo lắng, dù sao thì giờ anh chẳng là gì cả, chỉ là một người bề dưới hạ mình xuống mong được sống đời với con gái của đối phương mà thôi. Nhưng khi anh nhìn về phía Đồ Canh Sơn, thì lại thấy ông khẽ gật đầu.
“Cậu nên cảm thấy may mắn vì hôm ấy cậu đã nói những câu đó, bằng không hôm nay tôi sẽ không nói với cậu những lời này.”
Thạch Thanh Lâm ngước mắt, chỉ trong chốc lát đã hiểu.
“Những câu cậu nói lúc đấy, có mấy phần là vì cậu, mấy phần là vì Đồ Nam, tôi nghe ra được. Khó mà có được một người quan tâm đến nó như vậy.”, giờ có thể nói ra những lời này một cách nhẹ nhàng, nhưng khi ấy Đồ Canh Sơn đang giận, chỉ trong mấy tháng sau đó mới từ từ hiểu ra được.
Thạch Thanh Lâm mỉm cười, đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, không ngờ câu chuyện lại xoay chuyển theo chiều hướng này. Lúc ấy đâu có tính là quan tâm gì nhiều, cùng lắm chỉ là không muốn cô khó xử, còn giờ mới thật sự không nỡ để cô chịu nửa phần tủi thân, chỉ nhìn thấy cô bất lực ôm mình vào đêm qua, là đã hận không thể gánh mọi thứ thay cô rồi.
“Bác trai, những lời như thế này, có lẽ cả đời cháu chỉ nói một lần.”, anh không cười nữa, đôi mắt đen láy đầy vẻ kiên định, tuyệt đối nghiêm túc, ngón tay chỉ vào vị trí trái tim, “Chỗ này của cháu chỉ có Đồ Nam, không còn chỗ cho người khác, trừ phi một ngày nào đấy cô ấy không cần cháu nữa, chứ vĩnh viễn không có chuyện cháu không cần cô ấy.”
Bình thường đàn ông hay hứa hẹn trong chuyện tình cảm như thế nào, anh không biết, anh chỉ tin việc làm sẽ thắng lời nói, nếu thật sự phải nói, vậy thì phải nói lời xuất phát từ tận đáy lòng, từng từ từng chữ đều như moi từ tim gan ra.
***
Lúc Đồ Nam quay lại bệnh viện, trong tay xách theo hai phần đồ ăn sáng, phần cho Đồ Canh Sơn là cháo rau củ, hành tỏi trong món ăn kèm đều được cô nhặt ra, vì hình như nghe nói đây đều là thứ dễ gây kích ứng, không tốt cho bệnh tình của ông. Cô mua cho Thạch Thanh Lâm một phần sandwich, nghĩ đến việc cả đêm anh không được chợp mắt, trên đường về cô lại mua cho anh một cốc cà phê.
Mỗi một việc đều xử lý đâu vào đấy, như thể cô không mấy bận tâm về việc hai người đàn ông nói những gì.
Phương Nguyễn vừa đi vừa an ủi cô mấy câu, nói tới nói lui cũng chỉ loanh quanh một câu này: Đừng nghĩ ngợi nhiều, đến lúc này rồi, bố cô với anh Thạch tự biết nặng nhẹ.
Có lẽ thế. Đồ Nam thầm nghĩ.
Đi đến trước cửa phòng bệnh thì bắt gặp Thạch Thanh Lâm, anh đang đứng ngoài hành lang, cạnh cửa sổ, ánh nắng sáng sớm chiếu lên người, lên tóc, lên mặt anh, mọi thứ như được nhuộm một tầng vàng dịu, nhìn thôi cũng thấy lóa mắt. Anh nhìn hai người, trông như đặc biệt ra ngoài này để đợi họ vậy.
Phương Nguyễn tự có tính toán, nhận lấy phần cháo mua cho Đồ Canh Sơn từ tay Đồ Nam rồi mang vào trong, để lại không gian riêng cho hai người nói chuyện.
Đồ Nam bước đến, đưa suất ăn sáng và cà phê cho anh, cũng trả lại ví tiền cho anh luôn, “Không mua thuốc lá, không biết anh hút loại nào.”, cô nói.
Thạch Thanh Lâm không để ý, cũng không vội ăn, mà đặt suất ăn sáng và cà phê lên bệ cửa sổ, ví tiền thì cất vào túi quần, “Không sao, anh chỉ muốn để em ra ngoài một lát thôi, chứ cũng không muốn hút thật.”
Đương nhiên Đồ Nam hiểu, cô ra ngoài đã đủ lâu rồi, “Vậy hai người, nói chuyện có ổn không?”
“Ổn hơn anh tưởng tượng.”, anh hơi xếch cổ tay áo khoác, rồi duỗi tay kéo cô lại gần, nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình, “Đừng lo, bố em không hề phản đối chuyện hai đứa mình ở bên nhau.”
Cô nhỏ giọng hỏi: “Thật à?”
“Thật.”, anh nói mà khóe miệng cong lên thành một nụ cười, có ý để cô thả lỏng một chút, “Mặc dù trong mắt bố em anh chỉ là một tên làm game, nhưng thật ra ông ấy không ghét bỏ gì anh cả.”
Đồ Nam cụp mí mắt, nghe anh nói, trong lòng như được xoa dịu. Cô không quan tâm bố cô nghĩ thế nào, điều cô lo là có thêm phiền toái trong lúc tình hình rối ren thế này, lo anh phải buông bỏ niềm kiêu hãnh và tự tôn trước mặt bố cô, phải chịu sự hắt hủi, lại lo bố cô vẫn sẽ tiếp tục cố chấp.
Hiện giờ, quả thật là quá bất ngờ, mà trong lòng cũng như trút được gánh nặng.
Tạm ngừng hai giây, anh lại nói: “Bố em còn quan tâm em lắm đấy.”
Đồ Nam khẽ chớp mắt, gương mặt đằm trong ánh nắng, vẻ mệt mỏi sau một đêm hiện rõ ra, cô im lặng không nói gì.
Thạch Thanh Lâm xoa má cô, “Anh chỉ nói ra cách nhìn của anh thôi, không ảnh hưởng đến quan điểm của em.”, giữa cô và bố cô, chỉ có chính bản thân cô biết, rốt cuộc muốn làm thế nào, chẳng ai đủ tư cách để phán xét, anh cũng sẽ không can thiệp nhiều.
Anh giơ một tay ra lấy cốc cà phê trên bệ cửa sổ, sờ thử vào thân cốc, vẫn còn nóng, nên bèn đưa đến bên miệng cô, “Uống một ngụm đi, đêm qua không ngủ, mệt quá rồi.”
Đồ Nam nhấp một ngụm, lúc mua cô cố ý mua loại cà phê không đường, một ngụm này đắng vào tận tim, nhưng tinh thần lại bị kích thích cho tỉnh táo, mười mấy tiếng trước dường như chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Người đàn ông trước mặt đưa cốc về miệng mình, đôi mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó hạ tầm mắt nhìn cốc cà phê, đột nhiên anh xoay cốc lại, ngậm vào chỗ cô vừa uống, rồi nhấp một ngụm.
Hệt như một nụ hôn gián tiếp. Tay cô bất giác siết chặt lấy vạt áo sau eo anh, vào lúc này, tại bệnh viện, trong mắt cô chỉ còn sự thân mật, dịu dàng nhưng đầy điềm tĩnh và kiềm chế của người đàn ông trước mặt.
Thạch Thanh Lâm uống mấy ngụm cà phê rồi ăn phần sandwich, thu dọn một chút rồi đỡ cô đứng thẳng dậy, “Đi làm thủ tục, hôm nay chuyển viện cho bố em.”
Đồ Nam nhìn anh, nhớ ra đêm qua anh vừa đến bệnh viện đã gọi điện thoại, trong lòng thầm hiểu, “Có phải anh sắp xếp ổn thỏa cả rồi đúng không?”
Anh gật đầu, “Tìm mấy người, hỏi thăm bệnh viện tốt hơn, chuyên gia ở thủ đô hay chuyên gia nước ngoài đều có thể mời đến được, điều trị trước đã, chuyện khác đừng nghĩ nhiều.”
Không cần nghĩ cũng biết việc này tốn kém cỡ nào, hôm qua Đồ Nam còn nhẩm tính số tiền tiết kiệm không nhiều không ít mình dành dụm trong mấy năm qua hoàn toàn không đủ, vậy mà người đàn ông này đã lẳng lặng giải quyết thay cô rồi.
Cô tóm lấy góc áo anh, vuốt khẽ lên mặt cúc áo, “Sau này em sẽ trả tiền cho anh.”
Ánh mắt Thạch Thanh Lâm rơi trên vầng trán nhẵn nhụi của cô, anh biết cô độc lập đã thành quen, nhưng cũng muốn cô hoàn toàn dựa dẫm vào mình một lần, nên cố ý nói: “Ai cần tiền của em? Anh chỉ cần em thôi, em lấy thân trả lại đi.”
Đồ Nam ngẩng đầu, rồi lại cúi đầu, lọn tóc trượt khỏi vai xõa rủ xuống, cô vén nó lên, ở một nơi nào đó trong lòng đang phình lên đến ê ẩm.
Suốt những năm qua, đây là lần đầu tiên có người chắn ở phía trước cho cô, che mưa cản gió cho cô. Bao nhiêu ưu phiền và buồn tủi, cô chẳng cần nói ra, mà anh đã thay cô xử lý vẹn toàn rồi.
Đừng nói là thân, ngay cả trái tim này, chỉ cần anh muốn, cô cũng sẽ cho anh.
***
Chiều ngày hôm ấy, Đồ Canh Sơn chuyển về bệnh viện trong thành phố.
Ban đầu, Đồ Nam cứ tưởng rằng việc xuất viện sẽ không mấy suôn sẻ, nhưng sau khi làm xong thủ tục, cô đến gặp Đồ Canh Sơn, ông không hề nói gì, mà tiếp nhận sự sắp xếp này một cách rất bình tĩnh.
Phương Nguyễn ở cạnh ông trong lúc ăn sáng, thành ra có nghe ngóng được một chút chuyện, sau đó kể lại cho Đồ Nam. Hẳn là vì câu cuối cùng Thạch Thanh Lâm nói với ông, không nghe rõ được cả câu, nhưng nội dung đại loại là: Có một số chuyện nói không bằng làm, thế nên cháu thấy bác nên điều trị cho tốt, tận mắt chứng kiến xem cháu nghiêm túc với Đồ Nam đến cỡ nào.
Một câu nói, lại khiến lòng Đồ Nam thổn thức. Nếu không phải vì Thạch Thanh Lâm không thể không về công ty làm việc, thì có lẽ cô sẽ chẳng kiềm chế nổi mà lao đến ôm anh.
Chuyển viện một tuần, chuyên gia thay phiên nhau hội chẩn mấy lần, cũng đã quyết định xong phương án điều trị, cuối cùng vẫn là phẫu thuật.
Tế bào ung thư đã lan ra, nguy cơ rất cao, bác sĩ chủ trị nói với Đồ Nam, tỉ lệ thành công có lẽ không đến bốn mươi phần trăm. Nhưng nếu không phẫu thuật, chỉ có một kết quả tồi tệ nhất.
Đồ Nam dựa vào vách tường sơn trắng bên ngoài phòng bệnh, gửi tin nhắn cho Thạch Thanh Lâm mà tay run lẩy bẩy, gõ sai mấy chữ, phải xóa đi gõ lại, liên tiếp mấy lần.
Thạch Thanh: Em có muốn bác ấy làm phẫu thuật không?
Đồ Nam: Muốn.
Cô muốn, thậm chí, cô còn muốn bố cô sống tiếp.
Thạch Thanh: Vậy thì hỏi ý kiến bác trai đi.
Thạch Thanh: Sinh mạng là của bác ấy, mình phải tôn trọng bác ấy.
Đồ Nam dựa vào tường, nhắm mắt lại, sau một lúc mới mở cửa đi vào phòng bệnh.
Trạng thái tinh thần của Đồ Canh Sơn có vẻ tốt hơn lúc ở bệnh viện huyện, ông chặp hai cái gối lại với nhau, dựa vào thành giường, đang tự mặc cái áo khoác gile bên ngoài bộ đồ bệnh nhân.
Phòng bệnh riêng, không có người khác, Đồ Nam vừa bước vào là ông đã ngẩng lên nhìn cô luôn.
“Bố.”, cô đứng ở đuôi giường, nhìn thẳng về phía ông, cổ họng nghẹn ứ nên giọng nói phát ra hơi khàn, “Làm phẫu thuật đi.”
“Bao giờ?”, ông không nói được, cũng không nói không được, mà chỉ hỏi khi nào.
Đồ Nam đáp: “Nhanh thôi.”
Từ lúc nhận tin đến giờ, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh hai điểm, nhà và bệnh viện, hoàn toàn không chú ý xem đã qua bao lâu rồi, chỉ có cảm giác thời gian trôi đi rất nhanh, ngày ấn định phẫu thuật cũng không còn xa nữa.
Cô không nghe được câu trả lời của Đồ Canh Sơn, chỉ thấy ông cúi đầu móc túi áo, mấy hôm nay tóc ông đã dài ra, lại nằm suốt, nên trông hơi lộn xộn. Thật ra cô vẫn còn nhớ dáng vẻ của ông từ mười mấy năm trước, Đồ Canh Sơn khi còn trẻ là một người đàn ông đẹp trai, nếu không Phương Tuyết Mai đã chẳng nhớ thương bao nhiêu năm như vậy, chỉ là khi đã luống tuổi, trong ấn tượng của cô chỉ còn sự ngoan cố cứng đầu của ông, chứ không còn chú ý đến vẻ bề ngoài của ông nữa. Mãi cho đến lúc ông đổ bệnh, khi mà cảm giác có lẽ thời gian không còn nhiều nữa, cô mới ý thức được rằng đã lâu lắm rồi mình không cẩn thận quan sát bố.
Đồ Canh Sơn mò mẫm túi áo một lúc, rồi lôi ra một tờ giấy, mà cũng chẳng phải là giấy. Đồ Nam nhìn ra được, chính là tấm ảnh chụp bức bích họa ông yêu thích nhất.
Ông nói: “Nghe bảo khung ảnh bị vỡ rồi.”, Phương Tuyết Mai cũng biết đây là bảo bối ông nâng niu nhất, lúc đến nhà ông thì phát hiện ra, nên khi quay lại đây mới mang theo rồi đưa cho ông.
Đồ Nam thản nhiên nói: “Không phải tự vỡ đâu, con đập đấy.”
Đồ Canh Sơn nhìn cô, mãi một lúc lâu mà vẫn không nói gì.
Cô nắm hai tay lại, sau gáy căng như một dây cung. Kinh nghiệm đối thoại giữa hai bố con suốt bao nhiêu năm qua nói cho cô biết, có lẽ lúc này lại sắp có một trận cãi vã rồi.
Có điều Đồ Canh Sơn lại không hề nổi điên, trầm mặc suốt hai phút mà vẫn không bùng nổ, ông vuốt phẳng tấm hình hơi nhàu nhĩ trong tay, rồi mới hỏi cô: “Mày có nhìn thấy tấm ảnh ở trong không?”
“Thấy.”, dây thần kinh đang căng lên trong Đồ Nam thoáng trùng xuống, “Con vứt đi rồi.”
Đồ Canh Sơn nhìn cô, dường như đang đoán xem là giả hay thật.
Cô không nói dối, là vứt đi thật rồi, lúc ấy còn vo viên lại, sau đó mới vứt đi.
Lại một hồi trầm mặc, ông hỏi: “Mày có biết tại sao mấy năm trước bố đưa mày vào tổ của Từ Hoài không?”
Đồ Nam nhìn ông, “Vì bố thích bích họa.”
“Bố thích, nhưng người thích hơn là mẹ mày, không có bích họa, bố với mẹ mày sẽ không quen nhau, càng không có mày.”
Cô im lặng, chẳng hiểu sao ông lại nhắc đến chuyện này. Bao nhiêu năm nay, giữa hai bố con cô, chủ đề về mẹ cô luôn bị né tránh, dường như đã thành nhận thức chung.
Dòng suy nghĩ của Đồ Canh Sơn như bị trôi đi xa, trôi về những năm tuổi trẻ, ông và người phụ nữ ấy quen nhau trước bức bích họa trong hang động, có cùng sở thích, chẳng bao lâu đã ở bên nhau, rồi kết hôn và sinh con gái. Mới đầu còn hạnh phúc, nhưng dần thay đổi, hôn nhân xuất hiện vết rạn nứt, không thể sống tiếp cùng nhau được nữa. Chẳng ai trách ai, nhưng ông trách bản thân mình, có lẽ do tính cách quá cố chấp, mới không giữ được vợ, hoặc cũng có thể cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã sai rồi.
Bà ấy thích bích họa, thích xem các tác phẩm sao chép bích họa, nhất là những tác phẩm của bậc thầy Từ Hoài, thường xuyên nhìn cô bé Đồ Nam vẽ lung tung lên tường rồi hào hứng bảo sau này con gái lớn sẽ cho làm nghề chép bích họa, được xem tác phẩm của con gái sẽ tự hào biết bao nhiêu.
Đồ Canh Sơn hướng cho Đồ Nam vào nghề sao chép bích họa, vào tổ của Từ Hoài, hầu như là vì người phụ nữ chỉ sống chung với ông có mấy năm trời. Mấy năm trước thấy chẳng có gì, chỉ là một sự lựa chọn, nhưng hai năm nay sức khỏe ngày càng sa sút, ông bắt đầu sốt ruột. Sốt ruột mong Đồ Nam có thể biểu hiện tốt trong tổ, trở nên nổi bật, như vậy có lẽ mẹ cô sẽ tìm về, rồi làm quen với cô. Ông nghĩ có lẽ thời gian của mình không còn nhiều nữa, ít ra thì một nửa huyết mạch bên kia đừng bị đứt đoạn.
Khi cái tát kia giáng xuống, một nửa bên mình hình như đã đứt đoạn trước rồi.
Hồi ức dài đằng đẵng, nói ra hết rồi, cảm giác như lại trải qua thêm một lần nữa, ông hỏi Đồ Nam: “Chẳng lẽ mày không muốn gặp mẹ à?”
Đồ Nam nghe ông nói mà như đang nghe chuyện của người khác, gần như những chuyện ấy chỉ có một chút xíu dính dáng đến cô mà thôi, cô lắc đầu, “Không muốn.”
Đồ Canh Sơn nhớ ra Thạch Thanh Lâm, đột nhiên cảm thấy bên cạnh cô có một người đồng hành cũng tốt, đến lúc này rồi, có cưỡng cầu thêm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ông thả lại tấm hình bích họa vào túi, “Nên nói gì thì cũng nói cả rồi, nếu phẫu thuật mà có gì bất trắc, cũng không đến nỗi để cho mày không biết gì cả.”
Đồ Nam vịn tay vào thanh chắn giường lạnh buốt, lúc ông đột ngột nói ra chuyện này là cô đã hiểu rồi, chắc chắn ông đồng ý làm phẫu thuật.
Buông lỏng tay, cô nói: “Con đi báo cho bác sĩ.”
Ra đến cửa, lại nghe thấy tiếng gọi.
“Tiểu Nam.”, Đồ Canh Sơn gọi tên mụ của cô, mí mặt cụp xuống, tinh thần vừa rồi biến mất, trông suy sụp vô cùng, “Bao nhiêu năm nay, con có hận bố không?”
Ông không nhìn cô, lời nói cũng chẳng trôi chảy, như thể khó lắm mới thốt ra được, sự cố chấp bao nhiêu năm cuối cùng cũng phải buông bỏ tại khúc rẽ của sinh mệnh. Ông đã muốn hỏi cô câu này từ lâu rồi, dạo trước tát cô một phát, ông lang thang ở ngoài gần một đêm, lúc bị Phương Tuyết Mai lôi về nhà, ông đã muốn hỏi cô có hận ông không rồi.
Ông biết mình không phải là một người cha có trách nhiệm, cũng chẳng phải một người chồng chuẩn mực, gia đình này tan vỡ là vì ông, nhưng cô vẫn là con gái duy nhất của ông.
Đầu óc Đồ Nam trở nên trống rỗng, cô ngoảnh lại, nhìn về phía cửa sổ, gần cuối thu, lá trên cây cứ rụng lả tả, từng phiến từng phiến, rơi qua ô cửa kính. “Con chưa từng hận bố.”, cô nuốt một ngụm hơi qua cổ họng, “Nhưng con cũng có thể nói, con tha thứ cho bố.”
Đồ Canh Sơn không nói gì nữa, ngả người ra sau, dựa vào gối rồi từ từ nằm xuống, có lẽ ông cũng mệt rồi.
Đồ Nam đi ra, khép cửa lại.
Cô muốn đi báo với bác sĩ một tiếng, nhưng lại không đi tới văn phòng khoa, mà xuống cầu thang, đến một góc không người, dựa vào tường, mở điện thoại ra.
Thạch Thanh: Giờ em thế nào rồi?
Thạch Thanh: Đừng lo, anh sẽ đến nhanh thôi.
Đồ Nam: Em ổn mà.
Cô tì bả vai vào tường, nắm chặt điện thoại, chầm chậm trượt xuống, ngồi xổm, ôm lấy đầu gối.
Một giọt lại một giọt nước trong suốt rơi xuống màn hình điện thoại, nhỏ lên hàng chữ, từng con chữ được phóng to lên, rồi lại nhòa đi thành mơ hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...