Lâm Nam

Lúc rời quán cà phê, trong lòng Thạch Thanh Lâm đã tự hiểu rất rõ rồi.

Anh muốn quay về để vừa lúc Đồ Nam tan làm, bình thường cô hay về vào giờ nào, anh đã nắm rõ như trong lòng bàn tay. Vào giờ ấy, trong công ty không còn ai nữa, họ có thể thoải mái cùng nhau đi ăn tối, kể cả chỉ nói chuyện đôi ba câu thôi cũng được, sau đó anh đưa cô về nhà, rồi quay lại làm nốt những việc chưa hoàn thành sau.

Sau đó nữa, có thể yên tâm đợi đến cuối tuần.

Kế hoạch không tồi, nhưng không ngờ lại phát sinh tình huống bất ngờ.

Anh hơi mệt, chợp mắt trong xe chừng nửa tiếng, hoặc có lẽ chỉ được mười phút, lúc ra khỏi hầm đỗ xe còn đặc biệt lấy lại tinh thần, là vì để có thể gặp Đồ Nam trong trạng thái tốt, chứ không phải để gặp bạn trai cũ của cô.



Thạch Thanh Lâm nhìn điện thoại hết lần này đến lần khác, mở Wechat, thoát ra, mở lại, rồi lại thoát ra.

Đồ Nam đang giận anh, anh biết, bằng không cô sẽ chẳng bỏ đi nhanh như thế, bước thẳng ra ven đường bắt xe rồi rời đi luôn.

Anh nên đuổi theo, nhưng vì tâm trạng đang không quá tốt nên đành thôi.

Trước kia làm gì cũng dứt khoát nhanh gọn, giờ thì lại chỉ biết cầm điện thoại, đứng trước cửa công ty, lần đầu tiên anh cảm thấy gửi một tin nhắn Wechat thôi mà cũng khó đến vậy.

Đương nhiên gửi Wechat thì cũng không thể nói rõ ràng được.

“Thạch tổng.”, nhân viên bảo vệ đến thay ca, nhìn thấy anh thì vội chào hỏi.

Thạch Thanh Lâm hoàn hồn, khẽ gật đầu, cất điện thoại đi, đổi tay xách laptop, bước lên bậc thang, đi vào công ty.

Người bảo vệ không nhận ra điều gì bất thường, nhìn anh vẫn y như mọi khi, cả ngày chỉ chú tâm vào công việc, trong mắt cũng chỉ có công việc mà thôi.

“Làm ông chủ cũng có dễ dàng gì đâu.”, người bảo vệ cảm thán.

***

Đồ Nam giận không hề nhẹ.

Về đến nhà, cô tiện tay quẳng cái túi kia lên sofa, cũng ngồi phịch xuống, chìm cả người vào, chẳng muốn động đậy, chỉ có lồng ngực là không ngừng phập phồng.

Chẳng phải lần đầu tiên Thạch Thanh Lâm khiến cô chịu thiệt vì lời nói của anh, trước đây anh cũng hay thích trêu cô, nhưng những lần trước thì chẳng có cảm giác gì, chỉ mỗi lần này, rõ là anh không hề trêu cô, cô cũng nghĩ là thật.

Rõ ràng trước kia anh không như vậy, anh giúp cô trả lời tin nhắn, còn bảo cô đừng hiểu lầm, chẳng qua chỉ là giúp cô mà thôi, cũng giúp cô diễn kịch, đối phó với Hình Giai. Trước kia đều rất thoải mái, vậy mà hôm nay lại dùng một kiểu giọng điệu xa lạ nói cô dễ theo đuổi.

Nói cô dễ theo đuổi, có khác nào nói cô dễ tán.

Cô cảm thấy mình giống như một đống tro bụi, bị anh xem thường, chà đạp dưới chân, không đáng được nhắc tới.

Không phải là người khác, mà lại là anh.

Đồ Nam không chỉ giận, mà chỉ cần nghĩ đến việc người coi thường cô là Thạch Thanh Lâm, cô lại càng thấy phiền muộn. Trong công việc thì ngày càng ăn ý, vậy mà trong chuyện riêng tư, anh lại nhìn nhận cô như vậy.

Cô đổ người về phía trước, hai củi trỏ chống lên đầu gối, hai tay ôm mặt, cảm giác tận đáy lòng như bị thít lại, thít chặt đến khó chịu, không kìm được bèn cười lạnh một tiếng, tự lẩm bẩm một mình: “Chẳng ra làm sao.”

Đến cô còn chẳng biết, câu này là nói về Thạch Thanh Lâm, hay nói về mình.

***

Mấy ngày tiếp sau đó, không ai nhìn thấy ai cả.

Thạch Thanh Lâm có thể cảm nhận được một cách sâu sắc, rằng Đồ Nam đang cố lảng tránh anh.

Anh ngồi trong văn phòng, đối diện là máy tính, logo Kiếm Phi Thiên vẫn đang tung tẩy trên nền đen, màn hình chính thì đã bị tắt từ lâu rồi.

Cho dù hiện giờ cô vẫn đang ở phòng bên cạnh, nhưng lại có thể khiến anh không sao gặp được. Anh không biết cô làm cách nào, mà đến cả một lần chạm mặt tình cờ cũng không có.

An Bội đang ngồi cạnh bàn kiểm tra lại tiến độ công việc, vừa lật đống tài liệu chồng chất trước mặt anh, vừa kinh ngạc hỏi: “Anh làm xong hết mọi việc rồi cơ á?”

“Ừ.”, đương nhiên đều xong cả rồi, vốn dĩ là để kịp thời gian đi xem phim, mấy hôm nay đều cố cho xong, mà khi làm việc thì mới tạm thời gác lại chuyện khác được.

Buồn cười là, vì thế mà hiệu suất công việc cao hơn hẳn.

Thạch Thanh Lâm giơ tay trái lên, đang định xem giờ, lại chợt chú ý đến dây đeo đồng hồ. Nhìn vệt màu trên dây đeo, anh mới phát hiện ra mình lấy nhầm đồng hồ rồi.

Anh chỉ đeo chiếc đồng hồ này vào hôm Đồ Nam say rượu, hôm ấy cô dùng bút quệt một nét màu thạch thanh từ cổ tay đến hổ khẩu của anh, làm bẩn cả áo sơ mi của anh, và cả chiếc đồng hồ này. Áo đã bị vứt bỏ, vết màu trên tay đã được rửa sạch, chỉ có chiếc đồng hồ này, đã mấy tháng rồi anh không đeo, cứ bỏ ở đó, vốn dĩ không bao giờ lấy nhầm, thế nào mà hôm nay lại cầm nhầm, còn đeo lên tay nữa.

Kim giây đang dịch chuyển, kim giờ chỉ bốn giờ chiều, mà cũng đã đến ngày cuối tuần.

Đã hoàn thành công việc, cũng có thời gian rồi, vậy nhưng anh lại không cách nào hẹn được Đồ Nam.

Thạch Thanh Lâm muốn hút thuốc, nhưng đến cuối cùng suy nghĩ này lại bị anh đè xuống.


An Bội lại cực kỳ vui sướng, “Cuối cùng thì tuần này tôi cũng có một ngày không phải tăng ca rồi, biết sớm thì hôm nay đã không đến.”

Anh nói: “Xong mấy việc này thì cô về đi.”

An Bội hưng phấn nhướng mày, không nói thêm gì, thu dọn đống tài liệu chuẩn bị giao đến từng bộ phận, lại đột nhiên nghe thấy Thạch Thanh Lâm hỏi: “Dạo này Đồ Nam thế nào rồi?”

Giờ cô nàng đã quen với cái kiểu hơi một chút là anh lại hỏi đến Đồ Nam, “Cô ta ấy hả, dạo này làm việc như bán mạng.”, cô nàng ôm đống tài liệu vào ngực, dừng lại trước cửa rồi bảo: “Vẫn cứ vẽ suốt ngày suốt đêm đấy.”

Thạch Thanh Lâm ngoảnh đầu nhìn ra cửa, “Đã bao lâu rồi?”

“Cũng được mấy ngày rồi, tôi kiểm tra ghi chép ra vào, dạo này cô ta gần như là toàn về nhà lúc nửa đêm, sáng sớm hôm sau lại đến, tôi còn nghi không biết có phải cô ta ở luôn trong phòng vẽ hay không nữa.”

“Sao không báo cáo?”

“Hả?”, An Bội chẳng hiểu ra làm sao, “Chuyện như này mà cũng phải báo cáo ư?”

Chẳng trách dạo này không nhìn thấy cô. Thạch Thanh Lâm đứng bật dậy, đi ra khỏi văn phòng.

An Bội thấy anh đi thẳng về phía phòng vẽ, rảo bước thoăn thoắt, rồi thấy anh dừng lại gõ cửa.

Ba tiếng không nặng không nhẹ, anh khống chế lực tay, cũng kiểm soát cả sự kiên nhẫn.

Bên trong không có tiếng đáp.

An Bội cố ý đùa, “Có khi cô ta vội vàng vẽ cho xong rồi bỏ của chạy lấy người rồi.”

Đột nhiên Thạch Thanh Lâm quay sang nhìn cô nàng, An Bội cảm thấy ánh mắt này vô cùng nghiêm nghị. Từ hồi anh còn ở Mĩ, cô nàng đã nhận lời mời làm trợ lý của anh thông qua một cuộc gọi video, cộng tác cũng rất lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô nàng thấy anh như vậy. Trước giờ cô nàng vẫn luôn cảm thấy tính cách anh rất tốt, chưa từng nổi giận, vì thế cũng quen nghĩ gì nói nấy, lúc này lại bị ánh mắt của anh làm cho câm nín.

“Cô đi làm việc đi.”, anh lên tiếng.

An Bội nhìn anh, lại nhìn phòng vẽ, trong lòng thầm nghĩ đi nghĩ lại nghĩ tái nghĩ hồi, rồi đi thẳng đến chỗ thang máy.

Như thế này mà còn không nhìn ra thì đúng là đồ ngốc, chẳng trách dạo gần đây cứ là lạ, hai người này chắc chắn có gì đó rồi.

Đợi đến khi cả tầng không còn một ai khác, Thạch Thanh Lâm mới lại ngoảnh về, giơ tay lên, cuối cùng chỉ chống tay lên cánh cửa.

“Mở cửa.”, không gõ cửa, mà trực tiếp lên tiếng, anh biết Đồ Nam có thể nghe thấy.

***

Một cánh cửa ngăn cách hai người.

Đúng là Đồ Nam có nghe thấy, cô cầm bút lông, hai mắt dán chặt vào bản vẽ trước mặt, rồi cô đưa ngòi bút lên, cẩn thận dặm màu.

Bên ngoài có tiếng bước chân đi lại khe khẽ, thậm chí Đồ Nam còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ đứng bên ngoài của Thạch Thanh Lâm. Có lẽ anh dịch chuyển hai bước, nhưng cô thà chỉ có hình ảnh đó trong đầu, chứ quyết không quay lại xem, càng không ra mở cửa.

“Đồ Nam.”, anh đứng bên ngoài gọi cô, giọng nói đè thấp hơn bình thường, “Mở cửa.”

Đồ Nam tiếp tục phối màu, chấm màu, rồi phủ màu.

Thậm chí đến nét bút cuối cùng, lại một bức vẽ nữa được hoàn thành, cô vẫn nhìn chăm chú vào bức vẽ, rất tốt, không có bất cứ vấn đề gì.

Bên ngoài không có tiếng động nữa, hình như Thạch Thanh Lâm đã đi rồi.

Cô ngồi im, tiếp tục nhìn bức tranh, cũng không biết có gì hay ho để nhìn nữa.

Ngay sau đó, bên ngoài bỗng vang lên âm thanh tra chìa khóa vào ổ.

Cô quay ngoắt đầu lại, chỉ giây lát đã hiểu ra.

Sao lại quên mất, ở đây vốn dĩ là địa bàn của anh.

Cửa mở ra, lúc rút chìa, Thạch Thanh Lâm dán chặt hai mắt vào cô.

Đồ Nam vốn đang dặm màu ở góc dưới cùng nên phải ngồi xổm trước giá vẽ, lúc anh vào thì cô đã kịp quay đầu về, chỉ để lại cho anh một bóng lưng.

Vốn đã gầy yếu, giờ lại còn ngồi xổm ở đó nữa, Thạch Thanh Lâm nhìn thấy thế thì bất giác siết chặt chùm chìa khóa trong tay. Anh cảm thấy mình quá hồ đồ, mấy ngày qua làm gì mà giờ mới sang đây, để cô đày đọa bản thân thế này.

Đồ Nam đặt bút xuống, thu dọn đống màu, cảm nhận được anh đã đi đến sau lưng, cái bóng đổ dồn về trước mặt cô.

“Đứng dậy đi, Đồ Nam.”, anh thấp giọng nói, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng, “Cô cần phải nghỉ ngơi.”

Tranh đã được hoàn thành trong phòng vẽ lại nhiều thêm, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh thật sự hoài nghi liệu có phải cô muốn vẽ cho xong rồi bỏ đi hay không. Ý nghĩ này khiến anh vô cùng khó chịu.

Đồ Nam không quan tâm, cô làm công việc của cô mà thôi, lười giải thích, nên dứt khoát không nói gì hết.

Thạch Thanh Lâm nhìn cô, nhưng chỉ hai giây, anh khom người, trực tiếp tóm lấy cánh tay cô. Đồ Nam ngẩng đầu, mà cả người đã bị anh kéo dậy.


Rốt cuộc thì anh cũng nhìn thấy rõ gương mặt cô, làn da cô vốn trắng nõn nà, chưa từng có khuyết điểm, vậy mà lúc này lại có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt. Mái tóc xõa tung, che khuất gò má, chỉ để lộ ra cái cằm gầy gò.

Đồ Nam lại chẳng hề nhìn anh, chỉ khẽ lắc cánh tay, “Bỏ ra.”

Anh chỉ đành buông tay, “Cô biết hôm nay là thứ mấy không?”, giọng anh trầm xuống, “Cuối tuần rồi đấy, cô làm việc liên tục mấy ngày liền rồi.”

Cuối tuần rồi.

Đồ Nam khẽ chớp mắt, vốn dĩ họ có hẹn đi xem phim.

Nhưng ai mà muốn đi xem phim với người coi thường mình chứ.

Thế nhưng, hình như còn có việc khác nữa.

Cô ngẫm nghĩ, rồi nhấc áo khoác, xoay người đi ra cửa.

Bước chân rất nhanh, không nghĩ anh sẽ đi theo, đến khi bước vào thang máy, mà anh cũng len vào cùng, Đồ Nam mới phát hiện ra.

Cô ấn nút xuống, đứng thụt vào góc buồng thang máy, nhìn lên những con số đang nhảy nhót, nhìn vách tường trong thang, chứ quyết không nhìn anh.

Thạch Thanh Lâm cũng im lặng, Đồ Nam là thế, thậm chí còn chẳng cảm nhận được cô đang giận, tưởng là hiền hòa, nhưng lại cất giấu sự ngang ngạnh cứng cỏi, anh càng hiểu rõ thì lại càng không đành lòng.

***

Ra khỏi công ty, Đồ Nam lấy điện thoại xem địa chỉ An Bội gửi cho cô từ trước đó.

Cả quá trình, Thạch Thanh Lâm đều theo sát bên cạnh cô.

Dường như anh có điều muốn nói, có lẽ lại muốn khuyên cô nghỉ ngơi.

Cô cất điện thoại, thay đổi phương hướng, đi đến trạm tàu điện ngầm ở gần đó.

Vốn tưởng anh sẽ không theo xuống tận đây, nhưng lúc vào trạm, Đồ Nam liếc qua khóe mắt nhìn về phía sau, mà vừa nhìn đã thấy hai chân của anh. Chiếc quần âu của anh được là phẳng phiu, màu xám nhạt, không phải loại đen thẫm hay mặc.

Tim Đồ Nam hẫng một nhịp, trực tiếp quẹt thẻ qua cổng.

Cô không tin một người chưa từng đi tàu điện ngầm như anh lại có thẻ, mua vé một chiều thì tốn thời gian, mà anh lại coi trọng thời gian nhất.

Đứng trước trạm lên tàu, cánh cửa chặn mơ hồ phản chiếu hình bóng cô, còn hai phút nữa mới đến chuyến tiếp theo.

Xung quanh chỉ có khoảng hai ba người đợi tàu.

Đồ Nam ôm áo khoác, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của mình trên cửa kính, đúng là trông hơi tiều tụy thật. Sự bận rộn của mấy ngày qua khiến cô gần như trở nên vô tri vô thức, cơ thể thì đang ở hiện tại, nhưng suy nghĩ thì vẫn dừng lại ở ngày hôm ấy.

Trên cửa bỗng xuất hiện thêm một bóng dáng nữa, cô khẽ chớp mắt, Thạch Thanh Lâm đã đứng bên cạnh cô rồi.

Không nhìn thấy rõ gương mặt anh, cửa kính màu đen, dường như cũng nhuộm thêm một lớp sắc đen lên thân mình anh, quần âu xám đậm, áo vest xám đậm, tất cả đều được phủ lên một màu tối sẫm.

Cô không thể tin nổi, vậy mà anh lại theo lên đây.

Trong tay Thạch Thanh Lâm cầm tấm vé một chiều, đây là lần đầu tiên anh đi tàu điện ngầm, lúc đi mua vé phải xếp một hàng rất dài. Có một bà lão hẳn là thấy anh cứ ngó về phía trước, bèn tốt bụng hỏi có phải anh đang vội hay không, nếu vội thì bà sẽ nhường chỗ cho. Anh nói cảm ơn, còn nói rằng đang chọc cho người ta giận, giờ phải vội đi xin lỗi. Bà lão lại càng nhiệt tình hơn, đi thẳng đến đầu hàng, thì ra chồng bà đang mua vé, được bà dặn nên nhân thể mua thêm một vé nữa.

Không biết Đồ Nam muốn đi đâu, anh mua luôn vé đến trạm cuối.

Thạch Thanh Lâm nhìn Đồ Nam, cân nhắc xem nên mở miệng thế nào. Tàu vào trạm đúng giờ, tiếng còi réo vọng đến, chẳng nghe rõ được gì, nên anh chỉ đành tạm thời nén ý định ấy lại.

Cửa mở ra, gần như chẳng có mấy người xuống, bên trong đông nghịt, không còn một chỗ ngồi nào.

Đồ Nam đứng ngay gần cửa, mặt hướng về phía dãy ghế ngồi, vì Thạch Thanh Lâm đứng kế bên cô, nếu quay đầu lại thì sẽ thành mặt đối mặt với anh.

Bên dưới dãy ghế ngồi có một chiếc hộp giấy do người nào đó đặt xuống, lòi ra ngoài, chạm sát vào chân cô khiến cô không sao đứng thẳng được, chỉ có thể nắm lấy tay vịn trên ghế để giữ thăng bằng.

Ngay bên cạnh còn có một cậu học sinh, trên vai đeo cái ba lô to đùng, tàu vừa di chuyển, cậu ta lập tức chao đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống, hất cả cái ba lô sang. Đồ Nam ngửa đầu ra theo phản xạ thì đập vào cửa, phía sau nghe rõ một tiếng “huỵch” rất mạnh, nhưng lại không thấy đau là mấy.

Cô ngoảnh đầu lại, tay trái của Thạch Thanh Lâm kê ngay sau đầu cô, tay phải thì kéo lấy cậu học sinh.

“Em xin lỗi ạ.”, cậu học sinh cố đứng vững lại, ngượng ngùng xin lỗi.

“Không sao.”, anh đỡ cậu ta dậy rồi buông tay, bàn tay ấy lại nắm vào thanh vịn trước mặt Đồ Nam, ngăn cách cậu ta và cái ba lô to oạch, vây lấy Đồ Nam trong một góc gần cửa.

Anh nhìn Đồ Nam, lúc này mới thu bàn tay kê sau đầu cô về, hơi điếng, anh khẽ cử động các ngón tay rồi lẳng lặng cho tay vào túi.


Đồ Nam bị anh vây trọn lấy, có cảm giác như không chốn thoát thân, chẳng biết đặt ánh mắt vào đâu, lơ đễnh liếc qua thì chợt thấy có cô bé ngồi trong góc chốc chốc lại ngó sang nhìn Thạch Thanh Lâm. Có lẽ do họ đứng quá gần, bên cạnh cũng có người đang nhìn họ, cuối cùng, cô cũng ngước lên nhìn liếc anh một cái.

Kết quả là anh đã nhìn cô từ lâu rồi, giờ thì vừa hay chạm ánh mắt vào nhau.

Cô có muốn thu tầm mắt về cũng không kịp, đôi mắt đảo một vòng, cuối cùng dứt khoát nhìn lại.

Cũng vào lúc này, cô mới phát hiện ra anh có vẻ còn mệt mỏi hơn cô, anh lại đang cúi đầu, tóc rủ xuống trán, hắt bóng che đi màu xanh đen dưới quầng mắt anh, cho dù trên người có diện một bộ âu phục thẳng thớm, thì cũng không giấu đi được vẻ uể oải của anh.

Mấy ngày trôi qua, cuối cùng cũng phải đối diện với nhau.

Đúng lúc tàu đi vào hầm tối, những tiếng nói chuyện xen lẫn với tiếng ma sát đều đều của tàu, tạo thành một nền âm thanh đơn điệu chán ngắt.

“Đồ Nam.”, anh khẽ gọi cô, dùng âm lượng chỉ đủ để cô nghe thấy mà hỏi: “Vẫn đang giận à?”

Đây rõ ràng là biết rồi mà còn cố hỏi, chẳng qua chỉ là để có cớ dẫn đến câu sau mà thôi.

Đồ Nam nhỏ giọng châm biếm: “Sao, chẳng lẽ tôi không nên giận?”

Đột nhiên Thạch Thanh Lâm lại không đoán ra được suy nghĩ của cô, nếu là người khác, có lẽ sẽ hỏi là “Tại sao tôi phải giận?”, hoặc sẽ bảo “Tôi đâu có giận!”, nhưng lúc này cô lại hỏi ra câu ấy.

“Câu của tôi lúc đấy, không hề có ý kia.”, anh mím chặt môi dưới, “Tôi không hề có ý coi thường cô.”

Chính câu nói đó làm hỏng chuyện, lúc nói ra là anh đã biết rồi. Chỉ có điều là không biết nên giải thích thế nào.

Vốn dĩ không nên nói kiểu thoại như thế, nhưng nhiều khi buông lời ra lại mang một sắc thái khác, chẳng có gì khác ngoài việc cảm xúc bị quấy rối, che mờ đi lý trí.

“Thế anh có ý gì?”, Đồ Nam nhìn thẳng, vừa vặn nhìn vào yết hầu của anh. Yết hầu của anh khẽ động, giống như có một câu nói đang mắc kẹt ở giữa, nói ra không được, mà nuốt lại cũng không xong.

Anh chuyển tầm mắt, nhìn vào cái móc khóa trên ba lô của cậu học sinh kia, nhìn di động trong tay một hành khách khác, thậm chí còn nhìn một lượt nhà đất dán trên tàu, rồi mới nhìn cô, “Tôi chỉ cảm thấy, có một số người quá may mắn.”, yết hầu anh lại trượt lần nữa, anh nói: “Dễ dàng theo đuổi được cô như thế, mà lại không biết trân trọng.”

Có lẽ anh luôn đứng ở vị trí quá cao, lúc đi học, khi gây dựng sự nghiệp, cho dù là trên đường tình cũng chưa bao giờ phải cúi đầu, ngạo nghễ gần ba mươi năm, thật sự anh không muốn thừa nhận mình lại phải đố kỵ với một gã đàn ông khác.

Kiểu cảm xúc này khiến người ta rất mất mặt, cũng đánh mất cả phong độ. Mà anh thì không muốn thừa nhận.

Đã có lời mở đầu rồi, phần sau dễ nói hơn hẳn, đến cả khóe miệng anh còn treo một nụ cười như mọi khi, “Tôi cảm thấy không đáng thay cô, hồi trước cô không nên để cậu ta thành công dễ dàng như thế.”

“…”, Đồ Nam đã từng suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại không ngờ câu nói ấy chẳng hề nhắm vào cô.

Cô ngoảnh đầu đi, mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói câu nào.

Thạch Thanh Lâm ngắm mái tóc xõa của cô, hơi cong, trông có vẻ rất mềm, chỉ cần cô tiến thêm một bước là đầu cô sẽ áp vào ngực anh, anh siết chặt bàn tay đang nắm lấy thanh vịn, cúi thấp đầu, khẽ cười nói bên tai cô: “Xin lỗi, tôi quản việc không đâu rồi.”

Rốt cuộc cũng nói được câu xin lỗi, dù bứt rứt cũng chẳng có lập trường, anh chẳng phải là gì của cô cả, chẳng có tư cách thấy không cam lòng, cũng chẳng đủ tư cách cảm thấy không đáng thay cô.

Nhưng nói ra rồi, anh cũng thấy nhẹ nhõm.

Đồ Nam cụp mí mắt xuống, như vô tình lại như cố ý, để mái tóc che đi hai tai.

Cô vẫn luôn im lặng, con tàu điện ngầm đang lướt đi một cách êm ái, con người khẽ lắc lư, con tim cũng thoáng nhộn nhạo, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, nhưng cảm xúc trong lòng lại như triều dâng, từng lớp từng lớp dồn tới.

Người đàn ông này nếu như không phải mồm miệng dẻo quẹo, thì chính là tâm tư quá sâu xa.

Một giây trước vẫn còn khiến cô cảm thấy như bị đánh giá giống một đống tro bụi, thì một giây sau lại khiến cô có cảm giác như được nâng niu trong lòng bàn tay.

Trên thực tế, tất cả đều có khả năng, bởi anh vốn dĩ là một người rất khó đoán.

Một lát sau, cô mới nhỏ giọng bảo: “Vớ vẩn.”

Vào tổ của Từ Hoài gần ba năm, cô và Tiêu Quân ở cạnh nhau chỉ được bảy tháng, là trước và sau khi đi chép bức bích họa kia, anh ta không hề dễ dàng theo đuổi được cô, chỉ là quá dễ dàng buông tay.

Thạch Thanh Lâm không nghe rõ, anh nhìn cô.

Cô lại không muốn nói lại lần hai, nhìn trạm ở phía trước rồi bảo: “Đến rồi.”

Tàu vào trạm, cửa mở.

Thạch Thanh Lâm buông tay, mở ra vòng vây do tự mình tạo cho cô, để cô đi ra trước rồi mới theo sau.

Đứng trên sân ga, Đồ Nam chầm chậm khoác áo vào, lại liếc sang anh qua khóe mắt.

Câu chuyện vừa rồi trên tàu tạm dừng, không ai nói tới nữa.

***

Đây chính là ngôi trường nghệ thuật mà An Bội đã liên hệ trước đó.

Dạo gần đây Đồ Nam hầu như chỉ cắm đầu trong phòng vẽ, quên luôn mọi sự, nên hôm nay đến muộn rồi.

Thạch Thanh Lâm không hỏi cô đến đây làm gì, nhìn biển hiệu trường nghệ thuật là anh đã biết nguyên nhân rồi, trong cuộc họp thường niên, cô từng nói với Tiết Thành, dù chỉ một câu, nhưng anh lại nhớ rất rõ.

“Xong việc thì về nghỉ ngơi đi.”, cuối cùng cũng quay về mục đích ban đầu, anh muốn cô tạm dừng công việc lại, chứ không muốn cô nhận thêm việc.

Đồ Nam không đáp, lúc trước là không muốn, còn giờ là không biết nên nói gì.

Thạch Thanh Lâm coi như cô vẫn chưa nguôi giận, anh thu hai tay lại, theo sát phía sau.

Nếu đổi là lúc khác, có lẽ anh sẽ trực tiếp lôi cô về, ép cô phải nghỉ ngơi. Còn hiện giờ thì không được, chỉ sợ mối quan hệ sẽ càng tệ đi.

Cả ngôi trường chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người họ.


Đồ Nam cũng xuất thân là người học nghệ thuật, không mấy lạ lẫm với cấu trúc của trường, đi ngang qua vườn cây, chẳng mấy chốc đã tìm được phòng tập của khoa múa.

Hai cánh cửa kính, bên trong là một vách tường màu vàng cam, bên trên đề ba chữ mạ vàng “Phòng tập múa” cỡ lớn.

Có điều, lúc này mặt trời đã xuống núi, cũng đã qua giờ hẹn, chẳng gặp được người mà An Bội hẹn trước.

Một người mặc đồng phục bảo vệ đi ngang qua, để ý thấy họ muốn tiến vào liền tới nhắc nhở một câu, người ngoài trường không được vào.

Đồ Nam chỉ đành rời khỏi cửa, đi nửa vòng, đến sườn cạnh bên. Vì nằm cạnh một tòa nhà dạy học khác, nên ở giữa có một khe hẹp, khung cửa sổ cao ngang đầu cô, dù có kiễng chân cũng chẳng thể nhìn được vào trong, nhưng có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện, chứng tỏ lúc này vẫn còn người ở bên trong phòng tập.

Cô đứng dưới thềm cửa sổ, có lẽ là do quá mệt, đầu óc chẳng nghĩ được gì nữa, lúc trước chỉ muốn rời khỏi phòng vẽ, biến mất khỏi tầm mắt của người đàn ông này, giờ đến rồi lại không thể vào trong, càng không biết có nên về hay không.

“Muốn xem không?”

Cô chầm chậm ngoảnh mặt sang, đưa mắt nhìn Thạch Thanh Lâm.

Anh vẫn luôn đứng cạnh cô.

Cô thầm nghĩ, đã không vào được, hỏi vậy cũng có nghĩa lý gì.

Thạch Thanh Lâm nhìn khung cửa sổ, không biết nghĩ đến chuyện gì, mà anh đưa một tay khẽ chạm lên mũi, trong mắt thấp thoáng ý cười, “Đồ Nam, nếu cô muốn xem thì cứ nói.”

Cuối cùng Đồ Nam cũng chịu lên tiếng, cô thoáng lơ đễnh, “Xem thế nào?”

Cô để ý thấy, nụ cười bên khóe miệng anh càng sâu thêm, “Có lẽ phải mạo phạm cô một chút, chỉ cần cô đồng ý là sẽ không vì chuyện này mà giận thêm nữa.”

Cô không hiểu ý anh cho lắm.

“Không nói coi như cô đồng ý nhé.”

Đồ Nam thật sự không nói gì.

Hai giây sau, cô nhìn thấy Thạch Thanh Lâm rút bàn tay trong túi quần ra, cởi bỏ chiếc áo vest, không có chỗ để, anh đành quẳng tạm xuống chân tường.

Anh quan sát xung quanh, rồi bước lên trước mặt cô, quay lưng lại, sau đó ngồi xổm xuống, vòng tay vào khuỷu chân cô, hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô như muốn hỏi: Biết tôi làm thế nào chưa?

Lúc Đồ Nam phản ứng lại được thì hai chân đã bị tóm chặt, cả người cô được nhấc bổng lên trong nháy mắt, hai tay vịn lấy bả vai anh theo phản xạ, cô cúi xuống nhìn anh, hai mắt mở trừng trừng.

Thạch Thanh Lâm đưa mắt về phía khung cửa sổ, “Mau nhìn đi.”

Khó lắm mới quay đầu đi được, cô lập tức ngó vào bên trong cửa sổ.

Tư thế này thật ra chẳng khác ôm là bao. Cô nhìn những bóng người lờ mờ bên trong, mà lòng lại thấp thỏm không yên. Hai cánh tay anh kìm chặt lấy hai đùi cô, nhích lên chút nữa là mông cô, nhưng anh không dịch chuyển thêm một phân nào, ngoại trừ chỗ phải chịu lực từ cánh tay, anh không chạm vào bất kỳ chỗ nào khác, duy trì giới hạn đúng mực.

Dù là thế, cô vẫn cảm thấy hơi bối rối.

Không bao giờ có thể hiểu nổi người đàn ông này, rõ ràng là mới xin lỗi mình một cách nghiêm túc, rồi lại nhấc bổng mình lên một cách bất cần.

Suy nghĩ trong cô đã rối thành một đống bùi nhùi, mà trên mặt lại chẳng thể hiện ra chút biểu cảm nào.

Thạch Thanh Lâm vẫn ngước lên nhìn cô, hai bên là hai cánh tay đang vịn vào vai anh, khiến anh có cảm giác như đang chôn đầu trong lòng cô. Cô nhìn vào bên trong, anh lại chỉ có thể nhìn thấy đường cong từ cằm đến cổ cô, dịu dàng nhưng lại lạnh nhạt.

Có lẽ là anh cố ý muốn phá vỡ sự trầm lặng của cô, phá vỡ miếng băng mỏng giữa họ, nhưng có vẻ như anh đã đánh giá quá cao khả năng kiềm chế của mình. Đồ Nam không nặng, anh cõng cũng chẳng thấy mệt, chỉ là do khoảng cách quá gần, mùi hương trên người cô cứ quấn quanh chóp mũi anh, có lẽ là mùi thuốc màu, cũng có thể là hương sữa tắm, không tả rõ được. Một phần cơ thể hai người kề sát vào nhau, anh dễ dàng cảm nhận được cô đang cố ưỡn thẳng lưng lên, nhưng cơ thể vẫn vô cùng mềm mại.

Chừng hơn mười giây, Đồ Nam như đã tỉnh táo lại, cô khẽ đẩy anh ta, “Bỏ tôi xuống.”

Thạch Thanh Lâm thả cô xuống, cơ thể không nặng, mà anh lại cảm thấy như trong lòng vừa thả được một tảng đá nặng trịch.

Trong lúc nhất thời, dường như cả hai đều cùng thở phào nhẹ nhõm.

Đồ Nam nghĩ chắc mình mệt đến mức hồ đồ rồi, đáng ra nên từ chối sớm mới phải.

“Nhìn thấy không?”, anh hỏi.

“Không.”, bên trong không có người tập múa, chỉ đang nghỉ ngơi, mặc nguyên đồ tập múa ngồi dưới đất tán gẫu. Cô chỉ liếc thoáng qua, rồi không nhìn thêm nữa.

“Thế thì tốn sức vô ích rồi.”, anh muốn nói là ôm vô ích, nhưng kịp thời sửa miệng, chỉ sợ Đồ Nam sẽ cảm thấy bị mạo phạm, đã tệ càng tệ hơn.

Đột nhiên có người hô lên, “Làm cái gì đấy!”, là người bảo vệ ban nãy.

Thạch Thanh Lâm tóm lấy cánh tay cô, “Đi thôi.”

Đồ Nam vội khom người, nhặt cái áo vest của anh ở chân tường, rồi cả người nhanh chóng bị kéo đi.

Hai người hớt hải chạy đi, gió thu vù vù bên tai, khiến người ta chẳng kịp suy nghĩ gì nữa. Đến khi rời xa khỏi phòng múa, cũng rời xa tòa nhà dạy học, họ mới dừng lại.

Chắc chắn là do chạy quá nhanh, nên tim Đồ Nam cứ thình thịch không ngừng, thở hổn hển không ra hơi.

Thạch Thanh Lâm buông tay, cô liền đưa cái áo cho anh.

Sắc trời dần tối, hoàng hôn phủ bóng khắp bốn bề, chẳng nhìn ra vẻ mặt của ai cả.

“Làm như ăn trộm không bằng.”, Thạch Thanh Lâm nói: “Thà lần sau tìm thời gian đường đường chính chính mà đến.”

Đồ Nam lấy lại nhịp thở, thầm nói trong lòng: Không bao giờ đến nữa.

Không có lời đáp, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.

Cuối cùng, Thạch Thanh Lâm nói: “Giờ thì cô phải nghỉ ngơi rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui