Lâm Nam

Ăn xong, hai người cùng ra khỏi quán.

Bên ngoài quán là cánh cửa dạng kéo kiểu cũ, vừa kéo ra đã nghe thấy tiếng “kẽo kẹt”. Ngay lúc mở cửa, Thạch Thanh Lâm đã chuẩn bị tinh thần để cởi áo khoác cho Đồ Nam mặc, nhưng đi ra rồi mới phát hiện gió đã lặng, rõ ràng đã muộn rồi, mà lại không lạnh bằng lúc trước.

Anh không có cơ hội, một tay đã đặt lên vạt áo rồi lại đành phải thả xuống.

Trước đây anh chưa từng “ga-lăng” như vậy, ngay cả với cấp dưới thân cận là An Bội cũng chưa bao giờ được hưởng sự đãi ngộ đó của anh, chỉ có Đồ Nam, hết lần này đến lần khác, không kiềm chế được, như thể vốn dĩ nên là vậy.

Rõ ràng bề ngoài cô cũng đâu có vẻ yếu đuối mỏng manh.

Thạch Thanh Lâm nhớ lại xem đâu là lần đầu tiên anh có cảm giác muốn được chăm sóc cô. Hình như là từ cái lần ở huyện, nhìn thấy cô bị trẹo chân, là bắt đầu muốn quan tâm cô theo một cách rất tự nhiên.

Khi ấy chỉ cảm thấy tất cả đều do anh cần tài năng của cô, giờ ngẫm lại mới thấy rõ ràng là không hợp với tác phong của anh.

Anh không thể nghĩ tiếp nữa, còn nghĩ nữa sẽ cảm thấy mình quá trì độn, hệt một đứa trẻ không hiểu tình ái, lại cảm thấy thật nực cười, không khỏi thở dài một hơi, rồi khẽ hắng giọng.

Ngoài đường tĩnh lặng, góc đường có một cái túi nilon bị gió thổi tung, thỉnh thoảng có xe đi qua là lại bị hất lên giữa không trung, căng phồng như một quả khinh khí cầu ủ rũ.

Đồ Nam nghe thấy âm thanh từ anh thì ngoảnh sang nhìn, vừa rồi ở trong quán còn chẳng cảm thấy gì, giờ càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường.

Tại sao lại nhắc đến chuyện của mẹ cô?

Bao năm qua, cô chưa từng nhắc đến chuyện này với ai cả, ngay cả khi thật sự thân thiết với Phương Nguyễn, chủ đề này cũng bị lảng tránh, giống như một điều cấm kỵ, sao lại kể với anh tự nhiên như thế?

Chỉ vì anh nói một câu tò mò?

Hơn nữa, chính anh cũng kể cho cô về mẹ của anh.

Chủ đề câu chuyện giữa họ chẳng phải vẫn luôn là công việc hay sao? Sao bỗng dưng lại trôi sâu đến thế này?

Nghĩ đến những điều này, cô lại bất giác nhớ tới ánh mắt anh nhìn cô, nhớ tới đôi chân kề sát bên cô ở dưới gầm bàn, thậm chí cả chút biến đổi nho nhỏ trong mắt lúc anh nói với cô rằng mẹ anh không còn nữa.

Thì ra cô lại để ý kĩ đến thế.

Chỉ vỏn vẹn mười phút đi bộ, mà mỗi người đều ôm một nỗi niềm riêng.

Thạch Thanh Lâm cảm khái suýt chút nữa thì lơ là chuyện tình cảm vì công việc.

Đồ Nam thì đang hoài nghi đủ thứ.

Đi thêm mấy phút nữa, Thạch Thanh Lâm bỗng dừng chân, vốn dĩ anh đi ở phía trước, ngoảnh lại thì thấy Đồ Nam đang cúi đầu, đợi cô đến trước mặt, anh mới lùi về một bước, đi ở phía bên ngoài.

“Cuối tuần này cô có thời gian không?”, anh hỏi.

Đồ Nam thu dòng suy nghĩ lại, ngẩng đầu lên nhìn, “Có chuyện gì à?”

“Dạo trước chả bảo nếu có thời gian thì đi xem phim đấy ư?”, cánh tay buông thõng sượt qua cổ tay áo của cô, suýt chút nữa thì chạm được vào ngón tay cô, anh liếc mắt, lẳng lặng cho tay vào túi áo rồi bảo: “Cuối tuần này tôi rảnh.”

Anh không nói thì Đồ Nam cũng suýt quên mất chuyện này, vốn dĩ chỉ nghĩ anh nói bâng quơ, nên cô cũng chẳng để ý.

“Anh định đi xem thật hả?”

“Cô tưởng tôi nói đùa cô à?”

“…”, Đồ Nam nắm lấy vạt áo trong vô thức.

Thạch Thanh Lâm quan sát vẻ mặt của cô, “Sao thế, không rảnh ư?”

“Chúng ta đi xem phim…”, ngừng giây lát, cô liếc mắt nhìn sang rồi hỏi: “Có bị kỳ quặc lắm không?”

“Kỳ quặc chỗ nào?”

Chỗ nào cũng kỳ quặc cả.

Cảm giác giống như một lời mời hẹn hò vậy.

Nhưng người đưa ra lời mời là Thạch Thanh Lâm, bình thường mạch suy nghĩ của anh xoay chuyển rất nhanh, thật sự Đồ Nam không thể nắm bắt được ý nghĩ của anh, cô không muốn tự mình suy diễn viển vông.

Thạch Thanh Lâm đang chờ cô trả lời, không đợi được, anh lại tự phì cười.

“Đồ Nam.”, anh cười gọi cô, Đồ Nam ngước mắt, thấy anh cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh phản chiếu ánh đèn lờ mờ bên đường, giọng nói trầm đến mức không thể trầm hơn được nữa, “Cô cảm thấy, xem phim cùng tôi kỳ quặc lắm à?”

Cùng tôi, kỳ quặc lắm à?

Một câu mang theo sự thăm dò.

Là ai nói, thuở ban đầu của tình yêu luôn là sự thăm dò?

Nói xong, anh quan sát phản ứng của người trước mặt.


Trong một khoảnh khắc, Đồ Nam như bị mất tiếng.

Đây không phải là Thạch Thanh Lâm của lúc bình thường, ít ra thì không phải là Thạch Thanh Lâm trong công việc, anh như biến thành một người khác, từ ánh mắt đến lời nói, đều thay đổi, là kiểu khiến cô không tài nào chống đỡ được.

Cô mím môi, không nói gì nữa.

“Cố gắng bớt chút thời gian nhé?”, cuối cùng vẫn là anh nói, giống như đang hỏi ý kiến, lại càng giống như câu chốt gọn gàng.

Nói xong, anh đứng thẳng dậy, rút tay ra, thật sự muốn ôm lấy bả vai cô rồi cùng đi về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.

***

Tối qua, Thạch Thanh Lâm lại đưa Đồ Nam lên tận cửa, mà lần này phải đợi cô vào nhà rồi mới rời đi.

Cả đêm Đồ Nam không sao ngon giấc nổi, gần như trằn trọc nhớ đi nhớ lại câu nói kia của anh: “Cô cảm thấy, xem phim cùng tôi kỳ quặc lắm à?”

Đến tận bây giờ, khi đang nghỉ ngơi trong phòng vẽ, cô vẫn không khống chế được mà cứ nghĩ mãi về nó.

Đồ Nam dồn ánh mắt vào bức bích họa, tập trung tinh thần, không nghĩ ngợi nữa, chỉ có điều là lại lơ đễnh nhìn vào cổ tay trái.

Lực ấn của Thạch Thanh Lâm quá tốt, xua tan đi hẳn chút cảm giác nhoi nhói khó chịu, ngoại trừ chỗ được ngón cái day có một dấu vết mờ mờ, thì giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc vẽ tranh của cô vào lúc này.

Cửa phòng vẽ bị gõ hai tiếng, không đợi cô trả lời, An Bội đã đẩy cửa đi vào.

“Uôi, cô vẽ nhanh thật đấy!”, cô nàng vừa vào đã nhìn thấy bản vẽ được giăng khắp phòng, liền bật thốt lên.

“Cũng tàm tạm.”, Đồ Nam không phải kiểu người quá bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, kể cả trong đầu liên tục nghĩ về câu nói của Thạch Thanh Lâm, nhưng công việc trên tay thì vẫn không bị chậm lại.

Nếu không phải lúc này là hai giờ chiều, tiết trời thu lại dễ gây buồn ngủ, thì cô cũng sẽ không dừng lại nghỉ ngơi vài phút.

Kết quả là trong mấy phút nghỉ ngơi, cô vẫn nghĩ về chuyện của Thạch Thanh Lâm.

Đúng là kỳ quặc. Đồ Nam hoàn hồn, nhìn về phía An Bội, “Sao rồi, chuyện tôi nói có thể sắp xếp được không?”

Cô nói đến chuyện công việc, đã vẽ đến phần bích họa của cốt truyện ở đoạn giữa rồi, sau khi hoàn thành phần màu cho bức đang làm dở, thì sẽ đến phần mà cô bận tâm nhất, là phần về vị chưởng môn biết múa.

Tuy hồi đi chép bích họa cô đã vẽ không ít hình ảnh Phi Thiên ca múa hay các nữ thần tiên, nhưng vũ công trong game thì lại khác, có lẽ vẫn cần phải thiết kế lại, tương đối phức tạp. Cô nhờ An Bội tìm đến trường nghệ thuật trong thành phố, xem thử xem có thể chọn được một người múa đẹp hay không, rồi cô dựa vào đó mà vẽ là ổn.

“Tôi đã liên hệ với trường nghệ thuật tốt nhất thành phố rồi.”, An Bội nói: “Nhưng mà tôi không hiểu gì về múa, cô tự đi chọn người đi.”

“Cũng được.”, Đồ Nam hỏi: “Bao giờ đi?”

“Cuối tuần này.”

“…”. Cuối tuần này? Vừa hay trùng vào lịch đi xem phim?

“Sao thế?”, An Bội nhìn cô chằm chằm.

“Không có gì.”, Đồ Nam nhặt bút vẽ lên.

Cô vốn là người không có nhiều biểu cảm phong phú, An Bội cũng không nhìn ra được gì, thấy cô phải làm việc nên đành đi ra.

Đúng lúc chuẩn bị đóng cửa, An Bội ngẫm nghĩ một lát mà vẫn không thể kiềm chế được nữa, bèn giữ cửa lại rồi nói một câu: “Dạo này hai người cứ kỳ quái thế nào ấy.”, cô nàng chỉ vào Đồ Nam, “Cô.”, lại chỉ sang cánh cửa bên cạnh, “Và cả vị boss kia nữa, rất kỳ lạ.”

“Chúng tôi làm sao?”, Đồ Nam hỏi: “Đều không làm việc chăm chỉ?”

“Công việc thì không phải bàn, nhưng cứ là lạ làm sao ấy.”

An Bội không tả rõ được sự kỳ lạ ấy, dù sao thì cứ luôn cảm thấy có chuyện gì đó đang bị giấu giếm. Nhanh nhảu nói xong, sợ Đồ Nam gọi quay lại, cô nàng “xì” một tiếng rồi đóng cửa bỏ đi, không cho người ta cơ hội mở miệng.

Đồ Nam cúi đầu pha màu, cô kỳ quái cái gì chứ, người kỳ quái rõ ràng chỉ có vị kia thôi mà nhỉ?

Đột nhiên cô nghĩ ra, vừa rồi An Bội chỉ sang phòng bên cạnh, nhưng vốn dĩ Thạch Thanh Lâm không có ở trong đó, từ sau buổi tối hôm ấy đến bây giờ, vẫn chưa nhìn thấy anh lần nào.

Có lẽ là lại bận rồi. Đã bận như vậy mà còn muốn đi xem phim cùng cô.

Cùng cô. Hai chữ này kích thích thần kinh Đồ Nam, khiến bàn tay đang pha màu không thể không dừng lại.

Sau vài giây mới có thể chầm chậm làm tiếp.

Nghĩ gì thế này? Cô thầm cười trong lòng.

***

Thạch Thanh Lâm ngồi trong quán cà phê, laptop đặt trên đùi, mười ngón tay như lướt trên bàn phím.

Để phiên bản mới được ra mắt, hôm nay anh và Tiết Thành cùng hẹn gặp đại diện của đơn vị phát hành, lúc này đã bàn xong việc, người của nhà phát hành cũng đã về, nhưng anh thì vẫn nán lại đây.


Trên chiếc bàn tròn nhỏ trước mặt, cà phê trong chiếc cốc sứ trắng đã nguội ngắt. Anh bưng lên uống một ngụm, khẽ nhăn mày lại, cà phê do bên phát hành mời quá ngấy, không thể nào nâng cao tinh thần được. Anh đặt cốc xuống, dựa vào thành ghế, đổi sang một dáng ngồi khá thoải mái, các ngón tay lại tiếp tục múa lượn trên bàn phím.

Lúc Tiết Thành quay trở lại từ nhà vệ sinh thì bắt gặp cảnh tượng như vậy, anh ta nhòm vào màn hình của anh, chỉ thấy toàn những số liệu như ma trận, “Cậu có cần đến nỗi này không? Vừa mới bàn chuyện công việc xong đã lại tranh thủ làm kĩ thuật à?”

“Cho kịp thời gian.”, Thạch Thanh Lâm hất cằm về phía cốc không trên bàn, “Gọi cho tôi một cốc khác đi, Americano, tôi còn phải làm thêm mấy tiếng nữa.”

Tiết Thành bặm môi, nhẫn nại đến quầy gọi cà phê cho anh, nhân thể gọi cho mình một cốc, sau đó quay về đặt cà phê trước mặt anh rồi hỏi: “Rốt cuộc cậu đang vội cái gì thế?”

“Cuối tuần có việc, đang muốn xử lý cho xong những việc cần phải làm.”, Thạch Thanh Lâm cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, vẫn không đủ mạnh, nhưng đủ độ đắng, ít ra cũng đúng vị hơn cốc trước đó. Hôm qua anh làm việc đến tận nửa đêm, cần gấp tính kích thích trong cafein tập trung tinh thần.

Tiết Thành nhìn anh làm việc, được mấy phút, anh ta không nhịn nổi nữa, “Cậu giành ra cả cuối tuần, là vì thời gian riêng tư mà cậu nói đến lần trước hả?”

“Ừ.”

“Vì ai?”, cuối cùng Tiết Thành cũng hỏi ra, “Đồ Nam phải không?”

Thạch Thanh Lâm cười, không phủ nhận, chỉ im lặng giây lát rồi lại cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm.

Vốn dĩ khi nghe nói anh đưa người ấy về nhà thì anh ta mới chỉ nghi ngờ, giờ thì đã được chứng thực rồi. Trong ấn tượng của Tiết Thành, anh ta chưa từng thấy anh như thế này bao giờ, mặc dù anh bận rộn nhiều công việc, nhưng kĩ năng làm việc cực tốt, vì một cô gái mà thục mạng tăng ca, có lẽ ngay cả trong thời kỳ bận rộn nhất khi cho ra mắt game lần đầu cũng chưa từng như vậy.

“Nhìn em gái Đồ như thế, không giống như người chủ động.”, anh ta nói.

“Cô ấy không chủ động.”, Thạch Thanh Lâm nói: “Là tôi đang theo đuổi cô ấy.”

Mặc dù vẫn còn rất mông lung.

“Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”, ánh mắt Tiết Thành trở nên đầy dò xét, “Cậu mà lại chủ động theo đuổi người ta?”

“Ừ, cậu không nghe nhầm đâu.”

Tiết Thành gần như phải mất một lúc mới tiêu hóa được tin tức này, anh ta nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ để hạ tầm mắt, lại chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ trông có vẻ rất nhàn nhã, “Trước kia đều là người ta theo đuổi cậu, cậu còn nhớ không?”

“Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi.”, Thạch Thanh Lâm cười, lại cúi đầu nhìn đồng hồ.

Tiết Thành thì lại có hồi ức vô cùng sâu sắc, “Người theo đuổi cậu lâu nhất ấy, cậu quên rồi hả?”

Thạch Thanh Lâm liếc anh ta, “Tôi nên nhớ à?”

“Chuẩn rồi, cậu thì quên, chứ tôi vẫn không quên đâu.”, Tiết Thành cười một tiếng, “Tốt xấu gì cũng coi như là bạn chung của tôi với cậu mà.”

Thạch Thanh Lâm gõ bàn phím, làm như không nghe thấy.

Nói là bạn chung thì có chút kỳ quặc, vì đến giờ bọn họ cũng chưa từng nhắc đến người đó.

Hôm nay Tiết Thành lại như nhất định phải nhắc đến, anh ta lại hỏi: “Đến giờ cô ấy vẫn không liên lạc với cậu ư?”

“Từng liên lạc.”, Thạch Thanh Lâm tiếp tục gõ bàn phím, các ngón tay không hề dừng lại, trả lời kiểu lấy lệ, “Hồi ở nhà cũ có nhận một cuộc điện thoại.”

Khi ấy có một cuộc điện thoại từ Mỹ gọi tới, anh bắt máy, sau đó vừa lúc thấy Đồ Nam, anh liền bảo cô canh giúp mình, rồi gọi lại cho An Bội.

“Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó nữa.”, anh quên hết sạch nội dung của cuộc điện thoại, có lẽ chỉ là mấy câu tán gẫu bình thường.

Tiết Thành quan sát biểu cảm của anh, mà tinh thần của anh tập trung hết vào công việc, hoàn toàn chẳng để ý gì đến lời anh ta nói. Anh ta móc bao thuốc lá ra, rút một điếu, khẽ đập vào móng tay cái, “Lần này cậu nghiêm túc à?”

Cuối cùng Thạch Thanh Lâm cũng dừng lại, sợ gõ sai ở chỗ mấu chốt, anh bưng cốc cà phê lên, kề bên môi, rồi nhìn sang phía đối diện, “Chúng tôi đã ở cạnh nhau rất lâu rồi.”

Xem ra chỉ là một câu không đầu không cuối, nhưng ẩn ý bên trong thì không cần nói cũng hiểu. Từ người lạ đến người quen, rồi thành cộng sự, là từng chút từng chút tích lũy thành, không phải là ý nghĩ nông nổi, cũng chẳng phải anh nhất thời có hứng.

Tiết Thành châm thuốc, rít một hơi, rồi bật cười, “Thôi, đây là chuyện của cậu, tôi không quản nổi.”

“Kệ đi, coi như không biết là tốt nhất.”, Thạch Thanh Lâm không quá để ý đến cách nhìn của người khác, nếu như hôm nay Tiết Thành không hỏi, thì anh cũng sẽ không nói. Nhìn trúng ai thì là người đó, anh không cần thiết phải báo cáo với người khác.

Anh nhìn đồng hồ, rồi ấn nút lưu, sau đó gập laptop lại.

“Chuẩn bị về đấy hả?”, Tiết Thành nhìn anh.

“Ừ.”, giờ quay về, có lẽ Đồ Nam vẫn chưa tan ca. Thạch Thanh Lâm đứng dậy, “Cốc này tôi mời.”

“Phí bịt miệng à?”, Tiết Thành trêu.

Thạch Thanh Lâm nhếch khóe môi, xách laptop đến quầy thanh toán, quay đầu lại vẫy tay với anh ta rồi đi ra cửa.


Tiết Thành nhả một vòng khói, nhìn bóng lưng anh ở phía xa thì đánh giá một câu: “Người đàn ông rơi vào tình ái, chậc chậc.”

***

Đã qua giờ tan tầm, Đồ Nam ở lại phòng vẽ làm thêm mấy tiếng nữa.

Thật ra là tăng ca theo thói quen, nhưng hôm nay, có lẽ còn bởi suy nghĩ khác, giả dụ như làm thế thì có thể bớt ra chút thời gian cho cuối tuần.

Một bộ phim cùng lắm thì mất mấy tiếng, không đến ba bốn tiếng nhỉ? Cô cảm thấy chắc chắn là có đủ thời gian rảnh.

Có tiếng gõ cửa, cô ngoảnh đầu lại, người đi vào là An Bội.

“Lại là chuyện trước đó à?”, cô hỏi.

“Không phải, có người tìm cô.”, An Bội đứng ở cửa, nói với vẻ rất thần bí, “Một người đàn ông.”, biểu cảm của cô nàng như thể cô nàng đang muốn nói: Thế mà cũng có đàn ông đến tìm cô cơ đấy.

Đồ Nam không để ý đến vẻ mặt ấy của cô nàng, “Đàn ông nào?”

“Tôi biết làm sao được, có quen đâu, bảo vệ báo cho tôi, nói là đợi ở dưới lầu lâu lắm rồi, hỏi ra thì mới biết là tìm cô.”

“Nói rõ là đến tìm tôi à?”

An Bội gần mất hết kiên nhẫn, “Không thì sao? Tôi rảnh quá đi lừa cô hay gì? Hôm nay cũng có phải Cá tháng Tư đâu.”

“Thế thì cô bảo anh ta lên đây đi.”, Đồ Nam nghĩ đến cái tính tò mò của cô nàng, lại đổi ý, “Thôi, để tôi xuống vậy.”

“Nhỏ mọn, ai thèm rình hai người chứ, tôi tan ca đây!”, An Bội bỏ đi.

Đồ Nam thu dọn từng món dụng cụ, cất gọn lại, rồi đứng dậy đi xuống dưới.

Người trong công ty đã về gần hết, ngoài trời cũng đã nhá nhem tối.

Cô ra khỏi tòa nhà công ty, không thấy ai cả, nhìn ngó xung quanh một lúc mới trông thấy một bóng người ở lối vào hầm đỗ xe, cô bèn đi qua bên đó.

Còn chưa tới nơi thì người kia đã bước ra, chạm mặt cô ngay ở bậc thang.

Đồ Nam đã thử nghĩ xem rốt cuộc là ai, nhưng vào lúc nhìn thấy rồi, thì vẫn không thể ngờ được.

Người đến vậy mà lại là Tiêu Quân.

Anh ta vẫn mặc cái áo khoác trắng giống lần gặp trước, trong tay cầm một cái túi du lịch to. Sắc trời bên ngoài tối mịt, nếu không nhờ ánh sáng từ tòa nhà văn phòng rọi ra, hắt xuống chân anh ta, thì trông anh ta hệt như một cái bóng gầy guộc mà không chân thực.

Một bên là đường, một bên là cột đá cạnh bậc thềm, hai cái, một phải một trái sừng sững trước cửa tòa nhà, đã không còn ai ra vào nữa, có thể yên tâm đứng đây nói chuyện. Đồ Nam đứng cách anh ta chừng năm sáu bước chân, im lặng không nói gì.

Vào lúc cô cho rằng cảnh tượng ở bên ngoài nơi tổ chức cuộc họp thường niên lần trước sẽ tái diễn, thì Tiêu Quân bỗng lên tiếng, anh ta đặt cái túi du lịch xuống trước mặt cô, “Người trong tổ nhờ tôi gửi cho cô.”

Đồ Nam liếc cái túi, anh ta đặt xuống rất nhanh, thả cạnh chân cô rồi lùi lại về chỗ cũ, như thể giữa hai người tồn tại một dải phân cách vậy.

“Một ít đặc sản ở quê họ.”, anh ta giải thích, “Tôi hoàn thành xong việc, được nghỉ thì đến đây, họ nghe nói thế nên bảo tôi mang đồ qua cho cô.”, nói đến đây, anh ta tạm dừng lại giây lát rồi mới nói tiếp: “Không từ chối được.”

Trong tổ không có ai biết về mối quan hệ giữa hai người họ, chỉ nghe nói anh ta sẽ đến thành phố này, là quê của Đồ Nam, liền nhờ anh ta đến thăm hỏi, đúng là chẳng có lý do gì để thoái thác cả.

Với các thành viên trong tổ, Đồ Nam vẫn luôn giữ khoảng cách, không mấy thân thiết, chỉ nói chuyện xã giao bình thường mà thôi, nhưng họ vẫn nhớ đến cô, làm tâm trạng của cô lúc này rất phức tạp, “Vậy thì cảm ơn họ nhé.”

Chạm mặt lần nữa, vậy mà lại là vì lý do ân tình gượng gạo như thế này.



Lại là một khoảng lặng im lìm, kéo dài tới gần nửa phút.

Tiêu Quân bồn chồn muốn kéo khóa áo khoác lên, lại phát hiện cái khóa đã được kéo lên rồi, nên đành phải buông tay xuống.

Trước khi đến, anh ta vốn định gọi điện thoại hẹn Đồ Nam, kết quả lại phát hiện ra không những Wechat, mà số điện thoại cũng đã bị cô chặn rồi. Lúc đó là anh ta nói muốn phân rõ giới hạn, nhưng trên hành động thì cô mới là người dứt khoát hơn.

Hôm diễn ra cuộc họp thường niên, anh ta theo Hình Giai đến đó. Sau có thời gian, anh ta dùng số điện thoại mới gọi qua, nhưng vừa nghe thấy giọng Đồ Nam thì lại chẳng biết nên nói gì, cuối cùng cũng đành thôi. Vốn dĩ anh ta cũng không định mang cái túi này tới, coi như uổng phí lòng tốt của các thành viên trong tổ cũng được, nếu không phải vì gặp được cô ở bên ngoài nơi tổ chức cuộc họp, thì có lẽ anh ta sẽ thật sự làm vậy.

Có điều, đến thật rồi mới phát hiện ra Đồ Nam hoàn toàn chẳng hề bận tâm, cô cũng không hề thắc mắc tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây, đến đây thế nào, mang tâm trạng gì, đến thì đến, chỉ vậy thôi.

Tiêu Quân không dám nhìn vào mặt cô, ánh mắt chỉ đổ vào tay cô, nương theo ánh đèn mờ nhạt thì thấy bàn tay cô dính đầy màu vẽ.

“Cô đang vẽ à?”

Đồ Nam không nhìn anh ta, chỉ nhìn cây cột ở góc, trên đó khắc hoa văn vô cùng tinh tế, cô thờ ơ đáp: “Ừ, không ngờ phải không?”

Đúng là không ngờ tới. Tiêu Quân nói: “Tôi nghe Hình Giai nói cô vào làm cho một công ty game, còn tưởng cô bỏ nghề rồi.”

“Thế hả, cô ta còn nói gì nữa không?”

“Không có gì cả.”, Tiêu Quân mím môi, thật ra còn nói ông chủ công ty đang theo đuổi cô. Đến giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ như in lời Hình Giai nói: “Vừa cao ráo vừa đẹp trai vừa manly, anh nói xem, như thế này thì có được tính là Đồ Nam tìm được phúc trong họa không?”

Anh ta không nhớ rõ giọng điệu của Hình Giai khi ấy, chỉ nhớ nội dung như thế mà thôi.

Tối hôm đó, lúc nhìn thấy chiếc áo vest nam vắt trên khuỷu tay Đồ Nam, anh ta ngay lập tức nhớ đến câu nói này.

Anh ta cảm thấy Đồ Nam thay đổi rồi, từ lúc gặp lại vào tối hôm ấy đã mơ hồ cảm nhận được, không phải là thay đổi ở bề ngoài, mà là một loại cảm giác, trở nên rất xa cách, khiến anh ta sắp không nhận ra nữa. Cũng có lẽ đây mới là con người thật của cô, khác hoàn toàn so với khi còn ở trong tổ. Anh ta không biết có phải vì người mà Hình Giai nhắc đến hay không nữa.

Lời cần nói đã nói hết, chẳng còn gì để nói nữa.

Sự kiên nhẫn của Đồ Nam là dành cho tấm lòng của các thành viên trong tổ, vì túi đặc sản ấy, cô mới nán lại đến tận lúc này. Cô bước hai bước nhỏ, như để thả lỏng cho đôi chân đã đứng lâu, “Còn chuyện gì không?”


Cô phát hiện ra, nói xong câu này, cả người Tiêu Quân như gồng cứng lên.

Anh ta không trả lời, vì điện thoại nhằm đúng lúc này mà đổ chuông.

Đồ Nam nhìn anh ta bắt máy, hơi nghiêng người, xoay mặt về phía cây cột rồi thấp giọng nói hai câu: “Biết rồi… Sắp về rồi đây… Em lại nghĩ linh tinh cái gì thế…”

Nghe giọng điệu này, kiểu nói này, ở đầu bên kia chắc chắn là Hình Giai.

Cô không muốn nghe thêm, nể tình anh ta cất công đi chuyến này, cũng để lại chút phép lịch sự, cô định đợi anh ta nghe xong điện thoại rồi nói câu tạm biệt, sau đó xách túi đi về, nhưng có lẽ do xung quanh quá tĩnh lặng, cô vô tình nghe thấy Hình Giai nhắc đến tên mình trong điện thoại.

Tiêu Quân nhanh chóng cúp máy, xoay người lại. Anh ta để ý thấy ánh mắt của cô, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng rất lạnh nhạt, khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Cô ấy luôn thiếu cảm giác an toàn, không có ý gì đâu.”, anh ta nói, vẻ mặt trông không tốt cho lắm, cũng có lẽ do bên ngoài quá tối.

Đồ Nam khẽ cười một tiếng, “Cần thiết phải thế à? Tôi với anh còn chưa đến bước đấy, cô ta có cái gì mà phải lo?”

Chưa đến bước ngủ với nhau, nếu không phải là đang ở ngoài, thì cô đã nói thẳng ra thế rồi. Con người cô, dù rất truyền thống, nhưng không hề bảo thủ, có những lúc không nói một lời, ôn hòa điềm đạm, nhưng có những khi chỉ nói một câu thôi, mà sắc lẹm như dao. Một câu này, giọng điệu trầm thấp, tràn ngập sự chế giễu, còn sắc hơn lưỡi dao.

Vẻ mặt Tiêu Quân trở nên sống sượng, bị một nhát dao này rạch nát lòng tự tôn của đàn ông, anh ta nhìn Đồ Nam chằm chằm, nhìn gương mặt trắng nõn ẩn trong màn đêm u tối, mãi một lúc sau mới gằn ra được một câu: “Đồ Nam, nhiều khi cô chính là như thế này đấy!”

“Thế nào?”

“Lạnh nhạt, vĩnh viễn không bao giờ có thể hâm nóng nổi!”, Tiêu Quân gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

“Thế sao?”, Đồ Nam nói: “Đương nhiên không thể sánh bằng “ánh trăng sáng” của anh rồi.”

“Đồ Nam!”

Rất tốt, cuối cùng cũng không giữ được vẻ khách sáo nữa rồi, Đồ Nam thầm nghĩ, chẳng khác nào đang cãi nhau cả, bọn họ không cãi nhau vào lúc chia tay, cũng không cãi nhau lúc gửi tin nhắn thoại, vậy mà lúc này có vẻ là sắp rồi.

Cô cười khẩy nhìn anh ta, đợi được phản ứng của anh ta, giống như cố ý, cô lại chém thêm một dao nữa, “Con người tôi lắm tật, thế lúc đầu là ai giấu màu của tôi đi, thu hút sự chú ý của tôi?”

“…”, Tiêu Quân tự biết lúc này sắc mặt mình rất khó coi.

Đồ Nam không chút nể mặt anh ta, trên người như kết một tảng băng, bọc kín lại hết những xấu xí không muốn để người khác nhìn thấy, vậy mà cuối cùng vẫn bị chính cô mở toang cả ra. Anh ta do dự nhiều ngày, buông bỏ chút ngạo mạn đáng nực cười để đến đây gặp cô, nhưng lại đổi lấy cảnh tượng như thế này.

Anh ta nghiến răng, quai hàm căng cứng, đến sau cùng cũng không nói được gì, chỉ đành xoay người bỏ đi. Cây ngô đồng ven đường rụng một phiến lá xuống chân anh ta, giẫm lên thành tiếng “loạt soạt”, anh ta dùng sức nghiền nát nó, khẽ xoay cổ, nhưng rốt cuộc vẫn không đủ dũng khí mà ngoảnh lại nhìn.

***

Đồ Nam không thể tả nổi sự sảng khoái trong lòng, cô rất ít khi có hứng trổ tài đấu võ mồm, hôm nay hoàn toàn là do bất mãn với Hình Giai.

Chia tay rồi là dứt khoát sạch sẽ, cô là người ngoài mà lại “bị tồn tại” giữa hai người họ còn ra thể thống gì nữa, xé rách bức màn ấy rồi, sau này đừng ai đến làm phiền ai nữa.

Cô khom lưng xách cái túi lên, mở ra xem thử, toàn là hoa quả sấy khô. Người trong tổ đến từ bốn phương tứ xứ, bình thường sau mỗi kỳ nghỉ được về quê, việc đầu tiên khi tụ họp lại là chia sẻ đặc sản quê nhà.

Đồ Nam chầm chậm kéo khóa túi lại, hồi tưởng gương mặt của từng người, thật ra đều có ấn tượng, chỉ là không sâu đậm mà thôi.

Cô xách túi lên, ngẫm nghĩ xem nên đem về thế nào.

Chưa được vài bước, hai chân bỗng dừng lại.

Từ chỗ bậc thang đi chếch về bên trái là có thể vào được hầm đỗ xe, ở giữa không có gờ giảm tốc, chỉ có một trạm bảo vệ nhỏ, không có bảo vệ trực, trạm trống không, từ bên cạnh có một người đi ra.

Đồ Nam bất giác đặt cái túi trong tay xuống, nhìn về phía anh.

Thạch Thanh Lâm đi từ bên đó sang, vạt áo vest để mở, cũng đã tháo cà vạt, một tay xách túi đựng laptop, một tay khác đút vào túi quần, bước chân không nhanh, thậm chí là rất thong thả.

Đến gần, Đồ Nam mới nhìn rõ quầng thâm dưới mắt anh, xem ra là đã lâu rồi không được ngủ ngon.

“Anh…”, cô khẽ nhíu mày, vừa rồi trước mặt Tiêu Quân chẳng phải nhanh mồm nhanh miệng lắm ư, sao giờ lại không nói được gì thế này?

Thạch Thanh Lâm dừng lại trước mặt, đưa mắt nhìn cô.

“Vừa rồi anh…”, Đồ Nam vẫn hỏi: “Nhìn thấy cả rồi?”

“Ừm.”, giọng anh nghe khàn hơn lúc bình thường, mang theo cảm giác mệt mỏi, “Nhìn thấy rồi, cũng nghe thấy rồi.”

“… Nghe được bao nhiêu rồi?”

Gần như là toàn bộ, thế nên cũng rất dễ để đoán ra đối phương là ai. Nhưng Thạch Thanh Lâm cảm thấy đây không phải việc của mình, chỉ cần cô không bị rơi vào hoàn cảnh khó xử, anh không tiện ra mặt, nên để cô tự giải quyết thì hơn.

“Cô để ý à?”

Đồ Nam không biết có phải là để ý hay không, nhưng thật sự không muốn để anh nghe thấy những câu đó, tóm lại là không thoải mái. Cô ngoảnh đầu đi, đưa tay lên vuốt cái mái xòa xuống trước trán, không để lộ ra sự hỗn loạn trong lòng.

Thạch Thanh Lâm nhìn cô, cô ngoảnh mặt đi như để lảng tránh ánh mắt anh, lúc nhìn xuống, hai hàng mi nhẹ nhàng lay động, cái mái vừa được cô vuốt lại xòa xuống, thậm chí anh còn muốn đưa tay lên vuốt lại cho cô.

Đồ Nam quay đầu lại, nhìn lên cằm anh, độ cong hoàn hảo như dùng bút họa thành, nhưng có cảm giác như đang căng cứng, cô ngước lên, nhìn vào mắt anh.

“Tôi nghe thấy, anh ta giấu màu của cô để thu hút sự chú ý từ cô?”, Thạch Thanh Lâm nhếch khóe môi, ánh mắt lại hạ xuống, không hề chứa ý cười, “Đồ Nam, thì ra cô dễ theo đuổi như thế à?”

Anh bỗng cảm thấy mình thật vô vị, tính toán từng bước từng bước một, sắp xếp tỉ mỉ, sợ dọa đến cô, chỉ có thể tiến hành chút một chút một, vì muốn đi cùng cô nên cố gắng dành thời gian. Kết quả là tên đàn ông khác lại chỉ dùng một thủ đoạn vụng về mà có thể chiếm được tình đầu của cô ư?

Thật sự khiến anh trở nên quá nực cười.

Đồ Nam không đáp lời, trầm mặc gần mười giây, ánh mắt dời khỏi gương mặt anh, sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng lãnh đạm, “Đúng đấy, tôi dễ theo đuổi thế đấy, thì sao?”

Cô lạnh lùng xách cái túi lên, lướt qua người anh rồi bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui