Lâm Nam

Buổi tối, lúc Đồ Nam quẹo vào ngõ, thì Phương Nguyễn đang ngồi sẵn dưới cột điện đợi cô rồi.

Cô đưa hai túi đồ điểm tâm qua, anh chàng lập tức giơ cả hai tay ra nhận, còn cười tít mắt, “Nhìn cô này, khách sáo thế làm gì, đến ăn một bữa cơm thôi mà, còn phải mang đồ đến nữa.”

Đồ Nam chẳng buồn khách sáo với anh chàng, “Không cần thì thôi, vừa hay em cũng không muốn đến.”

“Đừng đừng đừng.”, khó lắm Phương Nguyễn mới dỗ cô đến được, sợ cô đổi ý, anh chàng vội vàng đẩy cô vào nhà, “Hôm nay mẹ anh làm món sườn xào chua ngọt cô thích nhất đấy, cô không vào sao được.”

Đồ Nam vạch trần một cách thoải mái, “Là món anh thích nhất.”

“Hề hề, hai anh em mình còn phân chia làm gì, anh thích ăn thì cô cũng thích ăn thôi.”

“…”

Vừa nói vừa đi vào nhà. Nhà của Phương Nguyễn ở ngay tại tầng một, cửa nhà khép hờ, đẩy một cái là ra.

Đồ Nam vừa bước qua cửa đã nhìn thấy bố cô ngồi ở phòng khách, ông đang uống thuốc, trên bàn để một hộp thuốc đau dạ dày.

Thỉnh thoảng lại đau dạ dày là bệnh lâu năm của ông, mọi người đều biết.

“Chú Đồ, Đồ Nam đến rồi.”, Phương Nguyễn nháy mắt với Đồ Nam, xách điểm tâm mang vào bếp.

Đồ Canh Sơn đưa mắt nhìn, nét mặt bình tĩnh, không nói gì cả.

Đồ Nam cũng không chẳng có gì để nói, quay đầu đi thẳng vào bếp.

Phương Nguyễn đang ăn vụng thịt, mẹ anh chàng – Phương Tuyết Mai đang đứng bên cạnh thái rau, giả vờ giơ dao lên chém anh chàng, vừa thấy Đồ Nam vào thì lập tức dừng tay, “Tiểu Nam đến rồi à, mau vào đây dì xem nào.”

Đồ Nam chào một câu: “Dì Phương.”

Phương Tuyết Mai chùi tay vào tạp dề, một tay kéo cô lại, ghé mặt sang nhìn.

Da Đồ Nam từ bé đã trắng nõn, lại nhẵn mịn không chút khuyết điểm, mà giờ thì gò má vừa sưng vừa đỏ, khóe miệng còn có một vết bầm, nhìn thôi đã thấy vô cùng gai mắt.

Phương Tuyết Mai lắc đầu, “Lão Đồ này đúng là, sao lại ra tay được cơ chứ.”

Đồ Nam khẽ nhếch khóe miệng, ra vòi nước rửa tay, rồi cầm lấy con dao, “Để cháu làm đỡ dì.”


Phương Nguyễn thấy thế thì lẩm bẩm: “Mẹ đúng là cứ hay chọc vào chỗ đau của người ta.”

Phương Tuyết Mai trợn mắt đuổi anh chàng ra ngoài, tiện tay cầm mớ rau cần đi sang cạnh Đồ Nam rồi đứng nhặt, vừa làm vừa khuyên: “Tiểu Nam à, cháu đừng trách bố cháu, cháu cũng biết mà, trong lòng ông ấy quá để tâm đến bích họa.”

Đồ Nam thoăn thoắt thái sợi khoai tây, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tự giễu, “Vâng, từ nhỏ cháu đã biết rồi.”

Đồ Canh Sơn làm việc tại tòa soạn báo đã gần ba mươi năm. Hồi trẻ, có lần đến Đôn Hoàng phỏng vấn, nhìn hang di tích hùng vĩ được khai quật, từ đó ông bắt đầu mê mẩn bích họa.

Từ bé Đồ Nam đã được khen là có năng khiếu vẽ, cũng bởi niềm đam mê ấy mà Đồ Canh Sơn luôn cố gắng bồi dưỡng, để sau này cô có thể phát triển trong nghề bích họa.

Học vẽ rất nhàm chán, lúc bé không phải là Đồ Nam không cãi bướng đòi bỏ cuộc, nhưng không thắng nổi bố cô, thường xuyên phải ăn đòn, lòng bàn tay bị đánh cho sưng phù rồi vẫn phải cầm bút vẽ tiếp. Sau này trưởng thành hiểu chuyện, cô không cãi lại nữa, chỉ thầm hiểu rằng, địa vị của cô trong lòng bố e là còn thấp hơn cả một bức bích họa.

Một cái tát của hiện tại đã chứng minh, quả thật là thấp hơn nhiều.

Phương Tuyết Mai lại nói: “Thật ra từ lúc cháu vào được tổ của thầy Từ là bố cháu cực kỳ tự hào, nếu không lần này ông ấy cũng không giận như thế.”

Đồ Nam thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là vì bích họa mà thôi.

“Nhưng mà bố cháu cũng quá đáng thật cơ, càng già càng không kiểm soát được cái tính nóng nảy. Chẳng trách ngày xưa mẹ cháu bỏ đi luôn, bao nhiêu năm trời, không có người phụ nữ nào bên cạnh quản là không được…”

Con dao trong tay Đồ Nam đột nhiên trượt lệch đi.

Phương Tuyết Mai đang nói dở, ánh mắt bỗng thoáng liếc qua, bà “ối” một tiếng rồi vội vàng tóm lấy tay cô, “Sao lại thái vào tay thế?”

Đồ Nam nắm chặt ngón tay đưa xuống dưới vòi nước. Giọt máu nhỏ xuống bồn, tan thành hai vòng rồi bị cuốn trôi đi.

Phương Tuyết Mai lục tìm được miếng băng keo trong ngăn tủ, lúc này mới hiểu ra là vừa rồi mình lỡ lời, vừa dán cho cô vừa bảo: “Tại dì, không nên nhắc đến mẹ cháu. Cháu không sao đấy chứ?”

Đồ Nam nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu ạ, tại cũng lâu rồi cháu không thái.”

Phương Tuyết Mai thở dài: “Đều là chuyện từ lâu lắm rồi, là mẹ cháu nhất quyết muốn đi, chứ có phải bố con cháu ép cô ấy đi đâu, cháu đừng để bụng.”

Đồ Nam mím môi.

Không để bụng, lớn lên trong gia đình không hoàn chỉnh, cô cũng đã quen từ lâu rồi.


Hiện giờ cô với bố mâu thuẫn thành ra như vậy, chẳng qua chỉ là càng lạnh nhạt hơn mà thôi.

***

Chỉ thấy có chút máu nhưng Phương Tuyết Mai vẫn nhất quyết không cho Đồ Nam làm nữa, còn lại hai món cũng thôi không nấu nữa, vừa lớn tiếng gọi Phương Nguyễn vào bày đồ ăn, vừa đẩy cô đi ra khỏi phòng bếp.

Còn gần mười phút, Đồ Nam vẫn chỉ đứng ở cửa bếp, quyết không chịu ra phòng khách, cho đến tận lúc Phương Nguyễn dọn bàn xong, ấn cô ngồi xuống ghế, cô mới không thể không đối diện với Đồ Canh Sơn.

Có lẽ là nhìn thấy miếng băng dán, Đồ Canh Sơn liếc xuống tay cô.

Mà Đồ Nam lại thẳng thừng bỏ cái tay đó xuống gầm bàn.

Phương Nguyễn thấy hai bố con này chẳng ai có ý định giảng hòa, bèn phải tự mình vào cuộc, anh chàng gắp một đũa đồ ăn vào bát Đồ Canh Sơn, “Chú Đồ, giờ chú cũng biết hết chuyện của Đồ Nam rồi, đánh cũng đánh, mắng cũng mắng rồi, hết giận đi thôi, chẳng lẽ lại định cả đời không qua lại với nhau.”

Đồ Canh Sơn chớp mắt, Đồ Nam đang ngồi đối diện ông, cái tát kia nặng đến mức nào, ông không thể không nhìn ra.

Ông nâng bàn tay phải lên rồi bảo: “Chú muốn đánh nó à? Chú dùng bàn tay này giúp nó vào được tổ của Từ Hoài, là hy vọng một ngày nào đấy nó có thể kế nghiệp Từ Hoài, ai mà biết nó bảo bỏ là bỏ, không có một chút động thái cứu vãn nào cả.”

Đồ Nam như vừa nghe được một câu chuyện cười, “Bố hiểu lầm gì rồi phải không? Học trò cưng trong lòng Từ Hoài không phải con.”

Rõ ràng là Tiêu Quân.

Sắc mặt Đồ Canh Sơn thay đổi trong thoáng chốc, “Thế đấy là lý do để mày bảo bỏ là bỏ à?”

Phương Tuyết Mai xen ngang vào đúng lúc: “Được rồi, được rồi, ông thích bích họa thì xem nhiều vào, đi sao chép mấy cái bích họa cũ rích thì có gì tốt, mệt phờ người mà có kiếm được bao nhiêu đâu, nếu Tiểu Nam đã về rồi thì đổi nghề đi, làm gì mà chả hơn cái nghề này.”

Đồ Canh Sơn nói: “Bà bớt bậy bạ đi.”

“Tôi không bậy bạ, tôi đang nghĩ cho con bé thôi.”

Năm xưa Phương Tuyết Mai không có mắt nhìn người, cưới phải một tên nghiện cờ bạc, phá nhà phá cửa đã đành, lại còn ra ngoài tìm gái gú. Bà giận quá đòi ly hôn, dẫn con đi ở riêng từ đó đến giờ, nếm bao khổ cực, hiểu rõ những gian truân ở đời, ít nhiều cũng có kinh nghiệm hơn. Vốn dĩ bà đã không xem trọng nghiệp bích họa này từ lâu rồi, nhưng ngại Đồ Canh Sơn nên không nói thẳng, hôm nay mới mượn chuyện của Đồ Nam mà nói luôn.

“Tiểu Nam, cháu đợi nhé, hôm nào dì giới thiệu cho mấy cậu đại gia, tranh thủ lúc đang còn trẻ thì lấy chồng sớm đi, bớt chịu khổ, bố cháu cũng được yên tâm.”

Đồ Canh Sơn tự biết không thể nói lý lẽ được với bà, đành nhìn Đồ Nam chằm chằm, “Đồ Nam, bố hỏi mày, sau này mày định thế nào?”


Đồ Nam biết câu trả lời ông mong chờ là gì, nhưng miệng cô mấp máy, lại chỉ nói ra một câu: “Chắc cũng không đến mức chết đói đâu.”

“…”, Đồ Canh Sơn mím môi, nặng nề gật đầu hai cái, không tả nổi là đang có cảm xúc gì. Ông đặt đũa xuống rồi đứng dậy, nhấc chân bỏ đi.

Phương Tuyết Mai ngây người, lại tất tả đuổi theo, thấy ông đã xách chiếc túi du lịch.

“Ông làm gì đây?”

“Đi về.”

“Bây giờ?”

Đồ Canh Sơn đi ra cửa, lại dừng bước rồi ngoảnh lại nhìn Đồ Nam, “Bố không quản nổi mày nữa rồi, sau này mày thích làm thế nào thì làm.”

Bữa cơm giải tán trong bất hòa.

Phương Tuyết Mai vội đuổi theo tiễn Đồ Canh Sơn, còn Đồ Nam thì chẳng nói câu tạm biệt.

Phương Nguyễn tiễn cô về, đón ánh đèn đường nhìn sắc mặt cô, anh chàng hỏi: “Đồ Nam, cô không nghĩ sau này định làm gì thật à?”

Đúng là Đồ Nam chưa nghĩ đến thật.

Từ Hoài có một địa vị rất cao trong giới, bắt đầu từ khi vào tổ của ông, Đồ Nam chưa từng nghĩ sẽ có ngày rời đi. Từ lúc về đến giờ không được một ngày nào yên ổn, cô cũng chẳng rảnh để suy nghĩ nhiều.

Hoặc cũng có lẽ, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến một ngày kia mình sẽ rời bỏ bích họa.

Cô nhún vai, “Cùng lắm thì đến trông quán net cho anh thôi.”

Phương Nguyễn nói: “Thế thì phí tài năng lắm, thật ra cô có thể thử với cơ hội khác đi, nói không chừng lại có thu hoạch trên cả mong đợi ấy chứ.”

Đồ Nam nghi hoặc nhìn anh chàng, “Cơ hội gì?”

Phương Nguyễn chớp mắt hai cái, ấp a ấp úng; “À, cô thấy đấy, đến cô mà còn phạm sai lầm, chứng tỏ ai mà chả có lúc sai đúng không? Thế nên, nếu một ngày nào đó anh có không cẩn thận làm sai gì đấy, cô có thể giơ cao đánh khẽ, quân tử không chấp kẻ tiểu nhân không?”

“Cái gì mà loằng ngoằng thế?”

“Không có gì, không có gì.”, Phương Nguyễn lơ đễnh nhìn về đoạn đường phía trước, rồi xoay người lại bảo: “Anh không tiễn cô nữa, để đi xem bố cô đang đến đâu rồi, về anh gửi tin nhắn cho cô sau, đi cẩn thận nhé.”

Đồ Nam nhìn theo bóng dáng anh chàng, lại cảm thấy anh chàng có chuyện gì đó mà cứ phải luống cuống, bồn chồn.

Cô quay đầu đi hai bước, rồi lại không đi nữa, ngồi xổm xuống ven đường.


Bố cô đi rồi, lẽ ra cô phải thoải mái chứ, vậy mà lại chẳng cảm nhận được một chút nào.

Lời cần nói đã nói cả rồi, đáng lẽ phải thấy tự do, nhưng cũng chẳng cảm nhận được dù chỉ một phần nho nhỏ.

Trước mặt đột nhiên chói lòa một luồng sáng, là ánh đèn xe, chiếu thẳng vào người cô. Đồ Nam quay đầu lại thì thấy một chiếc xe đỗ ở phía trước, vậy mà vừa rồi lại chẳng để ý.

Cô nheo mắt lại, đứng dậy, chiếc xe này trông rất quen.

Đèn xe vụt tắt, cửa xe mở ra, rồi lại bị đóng sầm lại, Thạch Thanh Lâm khoác ánh đèn đường mờ nhạt mà đi tới, “Tôi sợ nếu không rọi đèn thì chắc cô ngủ luôn ở lề đường mất.”

Đồ Nam nhìn xung quanh, “Sao anh lại ở đây?”

“Đợi cô.”

“Đợi tôi?”

Thạch Thanh Lâm nâng cổ tay xem đồng hồ, “Tôi đợi cô một tiếng bốn mươi ba phút rồi.”

Nghe ra là một khoảng thời gian rất dài, dù sao thì anh cũng luôn bận rộn mà.

Đồ Nam bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường, “Sao anh biết tôi ở đây?”

Thạch Thanh Lâm nhớ đến lời Phương Nguyễn dặn An Bội, rằng tuyệt đối không được để lộ ra anh chàng, vậy nên cũng có lòng tốt mà che giấu giúp, “Chỉ cần có lòng, thì sẽ tìm được thôi.”

“…”, Đồ Nam nhíu mày, thật sự không nghĩ ra được lý do gì có thể khiến anh đặc biệt đến tìm cô, lại bất giác nghĩ sai đi, “Không đến mức ấy đấy chứ, hôm trước tôi chỉ uống say nên mới muốn đẩy anh thôi mà.”

Nhìn anh cũng không phải kiểu người có thù tất báo mà.

Thạch Thanh Lâm khẽ xoa môi, vẫn không nhịn cười nổi, “Lên xe đi, tôi có lời muốn nói với cô.”

Đồ Nam không nhúc nhích, “Anh có chuyện gì mà không thể nói ở đây được?”

“Có lẽ hơi dài một chút.”

“Thì nói ngắn thôi.”

Thạch Thanh Lâm nhìn xuống cái bóng dưới ánh đèn đường của cô, anh gật gật đầu, “Vậy được, tôi muốn hợp tác với cô, ngắn chưa?”

“…”, ngắn, nhưng không rõ ràng.

Thạch Thanh Lâm nói: “Thế nên vẫn cứ là lên xe thì hơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui