“Đúng là rảnh quá đấy, quan tâm đến cả hoạt động của một quán net!”
Sáng ngày thứ Bảy, An Bội bước lộc cộc trên đôi giày cao gót đi ra cửa tòa nhà văn phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm mắng Thạch Thanh Lâm.
Cô nàng đã bận lắm rồi, chuyện dự án, chuyện giải quyết bug, tối mày tối mặt, vậy mà giờ còn bắt cô nàng đi đưa đồ cho người ta, cứ tiếp tục như này, cô nàng chỉ sợ mình sẽ trở thành phiên bản thứ hai của Thạch Thanh Lâm mất thôi!
Vốn dĩ là ngày nghỉ, tòa nhà văn phòng chỉ còn lác đác bóng người đến làm việc, cả sảnh lớn tầng một hoàn toàn trống không.
An Bội vẫn không ngừng bước đi ra cửa, nhìn trái nhìn phải mà không thấy người đâu, thật muốn gửi tin nhắn chửi Phương Nguyễn một trận.
Đã hẹn giờ này đến lấy đồ rồi, cô nàng dù bận trăm công nghìn việc mà vẫn phải bớt ra chút thời gian, vậy mà người của anh lại dám đến muộn.
Nhưng còn chưa kịp cúi đầu gõ chữ thì đã thấy có người đến.
Đồ Nam vừa bước lên bậc thang.
Cô đến đây do bị chỉ đích danh.
Mặc dù hôm ấy An Bội chủ động liên lạc với Phương Nguyễn, bảo rằng sẽ cho anh chàng ít đồ để làm hoạt động, nhưng lại nhất quyết không muốn gặp anh chàng, cuối cùng nói qua nói lại, phương án được đưa ra là: Gọi cô em gái của anh đến lấy, còn anh tuyệt đối đừng có đến.
Phương Nguyễn làm gì có cô em gái nào, Đồ Nam đúng là nằm không cũng trúng đạn.
Cô thử khuyên Phương Nguyễn hay thôi khỏi cần đi, nhưng Phương Nguyễn lại luôn miệng nói đây là bước đầu tiên để xây dựng tình cảm với An Bội, sống chết không chịu nghe lời. Thật sự cô không tài nào nhìn ra nổi chuyện này có gì để làm bước đầu xây dựng tình cảm.
Đồ Nam lại gần thêm mấy bước, rồi nói với An Bội: “Tôi đến rồi.”
An Bội thì chẳng hề niềm nở, trực tiếp đưa túi đồ trong tay ra, “Đây, đồ trong này cả, bọn cô lấy mà làm hoạt động.”
Một cái túi xách tay in hình minh họa của Kiếm Phi Thiên, Đồ Nam nhận lấy. Trông vậy mà rất nặng, lỉnh kỉnh đủ thứ, cô hỏi: “Trong này là cái gì đây?”
An Bội thò tay vào bới, “Có sách chiến lược để chơi Kiếm Phi Thiên này; có mô hình nhân vật và vũ khí này; mấy bộ quần áo này là đồ của nhân vật mặc trong game, có thể cho người chơi mặc để trải nghiệm thực tế; còn mấy cái này…” đột nhiên cô nàng dừng lại, nhìn Đồ Nam một lúc, “Không phải cô bảo game này bình thường à? Cô quan tâm làm gì?”
Đồ Nam cảm thấy cô nàng này rất thú vị, từ khi cô đưa ra lời đánh giá không tốt về trò chơi, là cô nàng bắt đầu tỏ ra rất dửng dưng, lạnh nhạt. Cô nói hùa theo ý cô nàng: “Cũng đúng, tôi chỉ hỏi bừa một câu thôi, thật ra cô cũng không cần phải giải thích với tôi làm gì.”
“…”, An Bội thẹn quá hóa giận, trợn ngược mắt một cái rồi bỏ đi.
Đồ Nam cố ý gọi với theo cô nàng: “Tôi vẫn chưa cảm ơn cô mà.”
“Đừng cảm ơn tôi, cảm ơn tên họ Thạch ấy. Tạm biệt.”, An Bội bước đi càng nhanh hơn.
Xem ra Đồ Nam đã hiểu tại sao Phương Nguyễn lại trúng tiếng sét ái tình với cô nàng rồi, cái kiểu có chuyện gì cũng bày hết lên mặt của cô nàng thật sự rất đáng yêu.
Mới chỉ qua một lúc mà trời đã đổ nắng gay gắt hơn hẳn. Truyện Gia Đấu
Đồ Nam xách túi đồ đi về, bỗng nhiên lại nghĩ chắc là An Bội làm việc trong này, vậy thì không chừng Thạch Thanh Lâm cũng ở đây, còn nhớ lần cô chạy trốn, xe của anh đỗ cách đây không xa.
Điện thoại có chuông báo đúng vào lúc này.
Hôm nay là ngày bố cô quay về, lúc này nghe thấy bất kỳ âm báo điện thoại nào cũng khiến cô phải cảnh giác.
Cô lôi điện thoại ra, vậy nhưng lại không phải là tin nhắn của bố, trên màn hình hiển thị tin nhắn thoại do Tiêu Quân gửi đến.
Đồ Nam ngẩng đầu híp mắt nhìn, hôm nay mặt trời đâu có mọc đằng tây, người khi ấy đã dõng dạc nói tạm biệt cô, vậy mà giờ lại bất thình lình liên lạc, kỳ lạ.
Vốn chẳng thèm để ý đến, nhưng ngay sau đó lại là một âm báo khác.
Tiêu Quân gửi thêm một tin nhắn thoại nữa.
Bên đường có một cây ngô đồng Pháp, tán lá xum xuê, che khuất ánh mặt trời trên đỉnh đầu.
Đồ Nam đặt túi đồ xuống gốc cây, dựa vào thân cây, nhìn hai tin nhắn thoại, một tin được gửi cách đây hai phút, một tin khác thì cách đây mấy giây, cô đưa tay mở ra.
Cô muốn nghe thử xem rốt cuộc là chuyện gì mà lại đáng để Tiêu Quân phải phá lệ sau khi đã vạch rõ ranh giới.
Một phiến lá ngô đồng rụng xuống, giọng nói bên trong cũng truyền ra, ấy vậy lại không phải là giọng Tiêu Quân, mà là một giọng nữ, nghe rất dịu dàng, giống như phiến lá vừa lẳng lặng đáp xuống trước mặt. Cô ta nói: “Chào cô, cô Đồ, tôi là Hình Giai, bạn gái của Tiêu Quân. Gửi tin này cho cô thật sự không có ý gì khác, chỉ muốn làm quen với cô một chút thôi, cảm ơn cô trước đây đã chăm sóc cho Tiêu Quân. Ngoài ra, tôi cũng có nghe nói về chuyện của cô, mặc dù Tiêu Quân bảo không liên quan đến anh ấy, nhưng chuyện đó xảy ra trong lúc hai người chia tay, tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy, làm phiền cô thế này là để nói câu xin lỗi với cô, mong là không mạo phạm đến cô.”
“Tích” một tiếng, tin nhắn tiếp theo được mở ra: “Chân thành hi vọng cô được mọi chuyện thuận lợi, mong tin hồi âm của cô.”
“…”, Đồ Nam còn đang nghĩ có phải cô đã làm quá tốt vai trò bạn gái cũ hay không, mà đến cả bạn gái hiện tại còn muốn cảm ơn cô.
Cô vốn chẳng thù ghét gì cô gái họ Hình này, nếu trên đời thật sự có kiểu người khiến người khác ghét mà không chửi nổi, thì có lẽ chính là dạng như cô ta. Chỉ bởi giọng điệu khiêm tốn mà chân thành như thế, người khác lại chẳng nỡ trách móc nặng lời.
Tuy nhiên cô ta dùng điện thoại của Tiêu Quân, chứng tỏ chắc chắn Tiêu Quân biết chuyện này, nói không chừng anh ta còn đang ngồi bên cạnh nữa chứ.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh họ ngồi đợi cô trả lời tin nhắn, là cô lại thấy vô cùng nực cười.
Sao có thể không chút mạo phạm nào chứ?
Dù sao thì người bị đá không phải họ, bị đuổi ra khỏi tổ không phải họ, có nhà mà không thể về cũng không phải họ nốt.
Đồ Nam cười lạnh một tiếng, ánh mắt vừa đảo qua một góc, thì nụ cười lập tức đông cứng lại.
Cô đoán không sai, chính xác là Thạch Thanh Lâm làm ở đây, bởi vì lúc này anh đang đứng cách cô chỉ vài bước chân.
Có lẽ anh mới tỉnh dậy không lâu, hai mắt hơi kèm nhèm, một tay cầm cốc cà phê, một tay đút trong túi quần, hai chân sải bước thật dài, không có vẻ định dừng lại, dường như chỉ vừa đi ngang qua, thậm chí còn đi cách cô hẳn mấy bước.
Trực giác mách bảo, Đồ Nam bỗng nói: “Đứng lại.”
Thạch Thanh Lâm dừng bước, lúc quay đầu lại, anh đảo mắt qua túi đồ bên chân cô rồi khẽ cười: “Cô lấy đồ rồi mà, còn chuyện gì nữa?”
Đồ Nam mím môi, cô cũng không biết vì sao vừa mở miệng đã buột ra câu “Đứng lại!”, nói ra thật rồi, lại mong anh biến mất càng sớm càng tốt.
Cô ngẫm nghĩ giây lát rồi nhỏ giọng nói: “Có chuyện, nhờ anh giúp một chút.”
“Nói nghe thử xem.”, Thạch Thanh Lâm bước tới.
Đồ Nam đưa điện thoại trong tay ra, “Nhờ anh giúp tôi trả lời một tin nhắn thoại, bảo là giờ tôi đang bận, không có thời gian hồi âm, mong họ đừng gửi tin nhắn đến nữa.”
Thạch Thanh Lâm nhìn chiếc điện thoại, lại nhìn lên mặt cô, “Đồ Nam, cô đang lợi dụng tôi đấy.”
“…”, quả nhiên, anh vẫn nghe thấy.
Cô còn tưởng xung quanh không có ai nên mới mở ra, ai ngờ vừa lúc anh đi ngang qua, nhìn dáng vẻ bước đi thong dong của anh là đã thấy không bình thường rồi, nếu biết sớm thì cô đã đeo tai nghe.
Đồ Nam thở hắt ra một hơi, rồi gật đầu bảo: “Đúng, tôi đang lợi dụng anh.”
Thạch Thanh Lâm nói: “Cho tôi một lý do.”
Anh không hề cố ý nghe lén chuyện riêng tư của cô, chỉ vì vừa rồi thấy cô đứng yên bất động, còn nghĩ liệu có nên chào hỏi một câu không, kết quả là lầm to rồi.
Là quản lý quán net, vậy mà kinh nghiệm tình trường của cô khúc khuỷu thật.
Giờ lại muốn lôi cả anh vào, dù gì cũng phải có một lý do.
Đồ Nam ngẫm nghĩ, “Anh có giá trị, người có giá trị mới bị lợi dụng.”
“Cho nên giá trị của tôi chính là giọng nói nam tính này.”, Thạch Thanh Lâm cười: “Được, không ngờ cô khen người khác mà cũng khác biệt như thế.”
“…”, bỗng dưng Đồ Nam lại muốn thôi, cùng lắm thì về nhờ Phương Nguyễn, mặc dù cô không muốn để anh chàng biết mấy chuyện này.
Nhưng đúng lúc định thu điện thoại về, thì Thạch Thanh Lâm đã giật lấy.
Anh ung dung cầm điện thoại để gần miệng, liếc nhìn cô, nhấn nút rồi nói: “Xin lỗi nhé, Đồ Nam đang bận, thật sự không có thời gian để hồi âm, cũng mong hai người đừng làm phiền cô ấy nữa, hiện giờ cô ấy rất ổn, không cần phải quan tâm.”
Vô cùng trôi chảy, hết sức tự nhiên.
“Tích” một tiếng, tin nhắn được gửi đi.
Đồ Nam nhìn anh, hốc mắt anh hơi đục, giọng nói lúc thu âm tin nhắn cũng hơi khàn khàn, bàn tay cầm điện thoại có một ngón gõ khe khẽ, giống như đang đếm thời gian, ngay khi đếm đến mười thì đầu bên kia gửi tin nhắn lại.
Hình Giai gửi tin hỏi: “Xin hỏi anh là?”
Đồ Nam nhíu mày: “Có phải là anh nói hơi nhiều rồi không?”
“Thế à?”, Thạch Thanh Lâm lại đưa điện thoại đến bên miệng, thong thả bổ sung một câu: “Ngại quá, Đồ Nam chê tôi nói quá nhiều, vậy thôi tôi không nói nữa, tạm biệt.”
“…”
Lần này đầu bên kia không trả lời lại nữa.
Bỗng nhiên Đồ Nam rất muốn cười, không ngờ cô cũng có lúc ham hư vinh như vậy, lấy một tấm bình phong để che chắn cho cảnh túng quẫn của mình. Rõ ràng là giả, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất sảng khoái, tuy nhiên có lẽ lại là một kiểu thảm hại khác.
Thạch Thanh Lâm trả điện thoại lại cho cô, nhìn vào gương mặt cô thì chẳng nhận ra biểu cảm gì, chỉ thấy cô hơi thất thần, hàng mi khẽ rung trong gió.
“Đồ Nam.”, anh gọi cô: “Tôi chỉ đang giúp cô thôi.”
Đồ Nam nhìn anh, “Tôi biết.”
Làm như cô sẽ hiểu nhầm không bằng.
Thạch Thanh Lâm gật đầu, nhấp một ngụm cà phê, bên miệng thấp thoáng ý cười, “Đương nhiên, tôi sẽ giữ bí mật cho cô.”
***
“Aaaaa!”
Từ bên ngoài quán net, cách một quãng rất xa mà vẫn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Tâm trạng Đồ Nam vừa mới ổn định lại sau một quãng đường, giờ vẫn chưa dễ chịu được hẳn, cô đẩy cửa vào và hỏi: “Sao đấy?”
Ngồi sau quầy, Phương Nguyễn vò đầu bứt tai, đến mức tóc xù cả lên, chẳng những không bình tĩnh lại được mà còn khó chịu hơn, anh chàng vừa gào vừa nói: “Cuộc thi kia, cuộc thi kia bỗng dưng lại hết hạn! Anh cứ tưởng ít ra phải sau một tuần, tự dưng báo hết hạn là hết hạn luôn.”
Đồ Nam còn tưởng là chuyện gì, cô đặt túi đồ lên quầy rồi bảo: “Thế không phải vừa hay cho anh hết hy vọng à.”
Thật sự lòng Phương Nguyễn đã lạnh như tro tàn rồi.
Anh chàng tìm được một bức ảnh chụp bích họa do Đồ Nam vẽ trong album ảnh của cô, vốn định đợi đến ngày cuối cùng mới lẳng lặng gửi đi, tới lúc ấy kể cả có bị Đồ Nam phát hiện ra thì cổng hệ thống đã đóng, Đại La Kim Tiên cũng chẳng làm gì được nữa.
Nhưng anh chàng tính đi tính lại mà chẳng tính được đến chuyện cuộc thi kết thúc trước thời hạn.
Anh chàng bực bội bứt tóc, buồn rầu thối ruột, biết thế đã gửi từ trước rồi!
Đồ Nam nói: “Kiểu thi thố như này tốt hơn hết là không tham gia, làm sao mà vẽ được một bức bích họa chỉ trong vài ngày, vốn dĩ đã không đáng tin rồi.”
Phương Nguyễn không cam lòng, để nguyên mái tóc bù xù mà kéo cô đến cạnh máy tính, “Người ta đều vẽ ra được đấy thôi, cô xem này, tiền đã về tay người khác rồi.”
Đồ Nam nhìn vào trang web trên màn hình, trong đó đăng kín các tác phẩm dự thi, đi kèm là vài bài thuyết minh, bài có lượt bình chọn cao nhất được đẩy lên đầu, nhưng kết quả cuối cùng vẫn do phía ban tổ chức quyết định.
Đủ mọi màu sắc sặc sỡ, có tranh vẽ người, có tranh vẽ cảnh, không ít bức được vẽ nên bằng bút pháp vô cùng uyển chuyển, nhưng Đồ Nam càng xem thì càng hờ hững, “Đây mà cũng gọi là bích họa à?”
Phương Nguyễn hẵng còn đang tức, bèn hùa theo: “Đúng đấy, cái này mà cũng gọi là bích họa à!”
“Có rất nhiều bức vẽ đẹp thì đẹp đấy, nhưng nét vẽ và cách vẽ đều là của tranh hoạt hình, ngay cả chuyện này mà cũng không phân biệt được thì thi cái gì? Còn mấy bức này tính là gì đây? Bích họa mà không có tường, khác gì tranh bình thường vẽ trên giấy đâu, lấy màu nước tô trát lên còn hơn ấy.”
Phương Nguyễn vốn đang bực bội, lúc này thấy Đồ Nam có vẻ còn tức hơn mình, lại chẳng biết nguồn cơn từ đâu mà ra. Nhưng dù sao thì anh chàng nghe thấy thế lại càng nóng máu hơn, bèn vỗ đùi rồi bảo: “Không được, anh phải gửi thư cho công ty bọn họ, mắng cả đám bọn họ một trận cho bõ tức mới được.”
Nói xong, anh chàng thật sự kéo ghế ra, mở mục hòm thư góp ý trên trang web, bắt đầu lạch cạch gõ chữ.
Đồ Nam nói: “Anh mắng thì có ích gì? Rõ ràng cuộc thi này có vấn đề, đơn giản là nhà phát hành chơi chiêu thôi, chứ đâu có thật sự để ý gì đến bích họa. Nói cái gì mà giới thiệu giá trị của bích họa truyền thống, tái hiện tinh túy của bích họa cổ chứ.”
Càng nói càng thấy đáng chê.
Cuối cùng, cô chỉ vào tấm poster của Kiếm Phi Thiên trên tường, “Với lại, em đã nói từ đầu rồi, tên của game này cũng rất khó nghe.”
Nói xong, dường như đã thoải mái hơn một chút, cô quay đầu đi về phía gian trong, “Thế thôi nhé, em chuẩn bị về đây.”
Phương Nguyễn gõ lại những lời cô nói không sót chữ nào, lại chẳng biết bị cái gì kích thích, anh chàng tìm tấm ảnh chụp bức bích họa của Đồ Nam, đính kèm lên luôn.
Chẳng phải người ta hay bảo, nói có sách mách có chứng à? Như thế này mới có sức thuyết phục, đi chửi nhau thì cũng phải chửi cho có lý.
Bên trong, Đồ Nam đang mải thu dọn hành lý, lại chẳng biết Phương Nguyễn vừa cắn răng nhấn nút gửi bài đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...