Chương Điềm Vưu sờ sờ mũi cười khổ, thành thật mà nói, đúng là việc Hạ Nhan Minh làm không tốt lắm, thế nhưng đó là anh em của y, con người ấy mà một trăm cái lý không bằng một tí cái tình [1], đương nhiên y cũng không ngoại lệ.
[1] Nguyên văn “Cùi chỏ hướng vào trong”: ý chỉ thiên vị người nhà hơn.
Hạ Nhan Minh đã bơ phờ thế này, y còn nói được gì sao?
Đương nhiên không thể!
May mà Hạ Nhan Minh cũng không luẩn quẩn mãi trong vấn đề này, sau hôm đó, anh nhận được rất nhiều tin nhắn của Diệp Thiều An rồi chạy khắp trời nam biển bắc, hôm nay xem diễn viên bị dằn vặt trong nước ở vùng cực Nam, ngày mai lại chạy đến nhìn diễn viên phải phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt của vùng phía Tây, ngày kia lại lái xe loanh quanh khắp phố điện ảnh cảm nhận sự gian khổ khi đóng phim của diễn viên.
Anh phiêu bạt trời nam biển bắc tầm nửa tháng, cả người gầy tọp hẳn đi, đồng thời càng ngày càng trầm mặc, Chương Điềm Vưu mỗi lần gặp anh đều thấy khó chịu, ban đầu y đương nhiên đứng về phía vị kia của anh em mình, bây giờ y cũng không nhịn được mắng người đó lòng dạ quá ác độc.
Có khác gì dùng thủ đoạn mềm dẻo mài nhẵn gai góc trong lòng Hạ Nhan Minh không!
Trước kia anh quá đáng bao nhiêu, bây giờ phải ân hận bấy nhiêu.
Thật ra Chương Điềm Vưu cũng rõ ràng, Hạ Nhan Minh rất cố chấp, nói trắng ra là “chưa đến Hoàng Hà chưa cam lòng” [2], bạn nói lý với anh ta, thật ra lòng anh ta cũng hiểu thế nhưng anh ta quyết không tiếp thu, cố chấp giữ vững suy nghĩ của bản thân, không muốn thay đổi.
[2] “Chưa đến Hoàng Hà chưa cam lòng” là so sánh hành vi cố chấp, không nghe những ý kiến khác. Cùng nghĩa với “Không đến đường cụt không quay đầu”, “Không đụng tường nam không quay đầu lại”.
Mà An Tử nhà Hạ Nhan Minh lại dùng phương thức cực kỳ cực đoan đau khổ giúp anh thấy rõ hiện thực.
Thành thật mà nói, trước khi trải qua vụ này, kỳ thực y cũng rất đồng tình với vị kia nhà Hạ Nhan Minh, dù sao thì ai gặp phải chuyện như vậy lại không sốt ruột chứ, Chương Điềm Vưu đặt mình vào hoàn cảnh đối phương, nếu bà xã nhà y cũng phá hủy tất cả các vụ hợp tác của y trong vòng ba năm, có lẽ ngay cả suy nghĩ muốn bóp chết đối phương trong đầu y cũng có;
Nhưng vị đó nhà Hạ Nhan Minh lại cắn răng chịu đựng, nếu không phải chân ái thì chính là mưu đồ gây rối, bây giờ nhìn trạng thái của Hạ Nhan Minh mà xem, Chương Điềm Vưu càng nghĩ càng giận người đó, đã bao ngày rồi, chưa xem đủ à?
Hạ Nhan Minh cũng không biết giờ mình thấy thế nào nữa?
Thật ra anh cũng biết ý định của Diệp Thiều An, anh biết tin nhắn Diệp Thiều An gửi chắc chắn sẽ ngầm ám chỉ này đó, thế nhưng anh vẫn cắn răng muốn đi.
Đi rồi, mới biết mình từng quá đáng bao nhiêu;
Đi rồi, mới biết mình sai nhường nào.
Hạ Nhan Minh đã từng cho rằng Diệp Thiều An chỉ thích đóng phim, đóng phim chẳng tốn công mấy, cũng chẳng phải việc nặng gì, dù sao cuối cùng cũng giao cho bên chỉnh sửa hình ảnh, diễn viên lộ mặt tí là xong ý mà! Mọi công đoạn đều giao cho hậu kỳ sản xuất, chỉnh xong là công chiếu. Hết.
Đó là việc Diệp Thiều An thích làm, em ấy thích đóng phim, vậy mình cứ để em ấy đóng phim, đằng nào em ấy cũng được làm việc mình thích rồi, được phát sóng hay không thì có quan trọng gì đâu? Vừa không tốn công tốn sức, vừa không phải trả giá gì.
Say này, cuối cùng anh cũng đã hiểu, đâu chỉ là tốn công tốn sức.
Đóng phim cũng không dễ như anh từng nghĩ, trong khi đóng phim, diễn viên bị thương tật là chuyện thường ở huyện, quay một cảnh phải trông trời trông đất trông mây, trông sáu ngày cũng chẳng phải vấn đề gì, tối nào cũng thức đêm đọc kịch bản cũng không phải chuyện lạ, đang quay phim bị đạo diễn tức giận kéo ra mắng cho mưa xuân đầy mặt cũng không phải là không có;
Mỗi diễn viên đều cố gắng tái hiện lại nhân vật của mình trước công chúng, diễn viên phái thực lực cũng chỉ là một loại xưng hô mà thôi, yêu cầu của đạo diễn nghiêm khắc, yêu cầu của diễn viên với bản thân còn nhiêm khắc hơn, trong đoàn làm phim, hậu kỳ sản xuất không quá quan trọng;
Nhất cử nhất động, mỗi một ánh mắt mỗi một biểu cảm đều được diễn viên diễn ra sau hàng vạn suy tính.
Muốn quay đặc tả một ánh mắt hay một biểu cảm thường phải quay đi quay lại mấy chục lần, thậm chí tối rồi còn phải thức đêm đọc kịch bản với đạo diễn, tiết trời tốt còn may, có một đoàn làm phim phải quay phim giữa hoang mạc nhỏ, ban ngày nóng bức tối đến giá lạnh, khó chịu vô cùng.
Ngay cả anh là một kẻ không đóng phim cũng chẳng phải nhân viên hậu cần cũng cảm thấy khó chịu, huống chi là những diễn viên đã quay tận mấy tiếng?
Lúc này, Hạ Nhan Minh bỗng hiểu sự phẫn nộ và thống khổ của Diệp Thiều An, cũng minh bạch mấy câu nói khi đó.
“Vào đóng một bộ phim điện ảnh chẳng bao giờ được công chiếu, lãng phí thời gian lãng phí tinh lực lãng phí tâm huyết, nếu tôi không đóng phim, có lẽ sau này nỗ lực của đạo diễn và đông đảo các diễn viên đều sẽ được đền đáp.”
“Nhưng một khi tôi gia nhập, nỗ lực của tất cả mọi người đều trôi theo dòng nước.”
“Tôi đã hại quá nhiều người, quá nhiều đoàn làm phim rồi.”
Có lẽ dưới cái nhìn của anh, anh chỉ ngăn cản tất cả phim điện ảnh phim truyền hình gameshow của Diệp Thiều An mà thôi, thế nhưng đối với những đạo diễn diễn viên và nhân viên công tác hậu kỳ của bộ phim này mà nói, anh đã phủ định giá trị mấy tháng công tác và cả công việc của họ, anh phủ quyết không chỉ là một bộ phim, không bao giờ chỉ là một bộ phim truyền hình.
Anh ngăn cản… không chỉ mình Diệp Thiều An.
Anh đã hiểu sự hổ thẹn không rõ ràng của Diệp Thiều An rồi, anh cũng hiểu tại sao Diệp Thiều An lại không muốn đóng phim nữa, tự hỏi mình, nếu mình khiến công việc của người khác bị làm loạn đến rối tinh rối mù suốt bao năm, mình còn mặt mũi đến hợp tác với họ nữa ư?
Không còn.
Diệp Thiều An không muốn quay phim truyền hình nữa, không muốn đóng phim điện ảnh nữa, cũng không muốn tiến vào bất kỳ một đoàn làm phim nào nữa, thậm chí còn muốn rời khỏi giới giải trí, không phải vì hắn không yêu đóng phim nữa, mà là vì hắn hổ thiện, hắn bất an;
Mà sự hổ thẹn ấy, bất an ấy đều do mình tặng cho hắn.
Hạ Nhan Minh nhắm hai mắt lại, cay đắng thầm nghĩ.
Anh muốn Diệp Thiều An cứ làm việc Diệp Thiều An thích, anh muốn Diệp Thiều An hoàn thành giấc mộng của bản thân, nhưng anh không biết mình đã tự tay bóp chết giấc mộng của hắn, lại chẳng biết mình đã phá hủy cả đam mê của người ấy.
Anh tự coi mình là người rộng lượng, coi bản thân yêu Diệp Thiều An say đắm, mình làm tất cả chỉ vì muốn bản vệ em ấy mà thôi, thật ra tất cả chỉ là thủ đoạn lừa mình dối người!
Anh mới là kẻ dựa vào sự yêu mến của đối phương, ỷ vào sự tốt tính của đối phương nên tùy ý xâm chiếm cướp đoạt người;
Diệp Thiều An không sai, kẻ sai… luôn là anh.
Trong căn phòng thuê của khách sạn, Hạ Nhan Minh đắng chát nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại di động, những câu chữ mật mã đó đều là từng đoạn đối thoại của hai người họ, họ đều nhớ rõ từng lời kịch bản, từng địa điểm quay phim;
Mỗi một nơi anh đặt chân đến đều chứng minh anh đã bóp chết một giấc mộng của Diệp Thiều An, đều chứng minh anh đã từ từ phá hủy niềm đam mê của Diệp Thiều An;
Anh đã biết sai rồi.
Hạ Nhan Minh hơi giật mình nghĩ,
Anh biết mình sai ở đâu rồi
Ngón tay của anh run run gõ vài chữ trên màn hình cảm ứng của điện thoại di động, cho dù không gửi được, cho dù đối phương không nhận được tin, anh cũng muốn gửi gắm đến người ấy, muốn nói cho em ấy biết, anh thật sự biết mình sai rồi.
Anh sai rồi.
Thật đó.
Điện thoại di động vang lên một tiếng “tinh”.
Hạ Nhan Minh cho là thông báo nhắc nhở tin nhắn không gửi được, cho nên không muốn nhìn điện thoại di động nữa, lại chẳng biết trên màn hình điện thoại di động của anh lập lòe ba chữ:
“Em ở nhà.”
Tác giả có lời muốn nói: “Tôi sai rồi.”
“Em ở nhà.”
Lời tâm tình hoàn mỹ biết cao, chỉ cần anh nhận sai thì tôi sẽ chờ anh ở nhà, không rời không bỏ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...