Lâm Mộc Báo Thù


"Anh à, anh nói đi nhanh lên".

Tống Đại Giang lạnh lùng cười.

Hắn nói: "Anh nhớ rõ Ngưu Đại Tráng có một cô em gái đúng không?"
"Có đấy, mà em gái hắn cũng xinh phết".

"Nhưng hình như trước kia bị xe đâm, giờ vẫn đang nằm trong viện thì phải".

Tống Đại Giang nhếch miệng cười khẩy.

"Em nói xem nếu chúng ta đón em gái hắn ta ra viện".

"Sau đó để mười mấy gã đàn ông chơi cô ta trước mặt Ngưu Đại Tráng thì thế nào?"
Tống Đại Giang vừa nói xong, trong điện thoại bỗng truyền đến một tràng cười dài của Tống Đại Hà.

"Ha ha ha, anh à, chiêu này của anh đỉnh đó".

"Chuyện này cứ để em lo".

"Thằng chó Ngưu Đại Tráng dám đến chỗ tao đập phá à".

"Tao sẽ khiến mày cả đời phải sống trong đau khổ".

"Tao muốn mày phải trơ mắt nhìn em gái mày bị người ta chơi chết".

Vừa cúp máy, Tống Đại Hà lập tức vỗ bàn đứng lên, nói với tên đàn em xấu xí đứng cạnh.

Hắn tên Chuột Cống.

Bình thường hay giở trò trộm vặt.

Tống Đại Hà hay để hắn đi làm chuyện xấu xa lén lút.


Chuột Cống không có tài năng gì đặc biệt nhưng được cái thông minh.

Mấy năm gần đây hắn thay Tống Đại Hà làm không ít chuyện xấu.

"Mày có biết em gái Ngưu Đại Tráng nằm ở bệnh viện nào không?"
Chuột Cống cười gật đầu: "Đại ca, em biết".

"Mày lập tức dẫn người đến bệnh viện lôi cô ta đi, sau đó mang người đến chỗ cũ, tao chờ sẵn ở đó".

"Được ạ, đại ca cứ yên tâm đi".

Chuột Cống vui sướng dẫn theo mấy tên đàn em đi ra từ phía cửa sau.

Thực ra hắn đã nghe được cuộc trò chuyện của Tống Đại Hà và Tống Đại Giang.

Nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai đại ca, trong lòng hắn ngứa ngáy không chịu được.

Hai anh em bọn họ không biết nhiều về cô em gái Ngưu Đại Tráng.

Nhưng Chuột Cống thì biết rõ về cô ta.

Bởi vì Chuột Cống và Ngưu Đại Tráng vốn cùng quê.

Ngưu Tiểu Hoa em gái Ngưu Đại Tráng đúng là một đóa hoa thơm ở quê nhà hắn đấy.

Chuột Cống thèm nhỏ dãi, muốn nhào lên không biết bao nhiêu lần.

Nhưng Ngưu Đại Tráng bảo vệ em gái kĩ lắm.

Nếu không có người chống lưng, Chuột Cống không dám động vào cô ta.

Mà giờ có cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mắt, Chuột Cống đương nhiên là vui vẻ đi là rồi.

Hắn nhanh chóng dẫn mấy anh em đến bệnh viện.


Chuột Cống cũng không định mang Ngưu Tiểu Hoa đến thẳng chỗ mà Tống Đại Hà dặn.

Dù sao giờ vẫn còn nhiều thời gian, hắn định dẫn cô ta đến chỗ hắn trước đã.

Chờ hắn chơi xong rồi tính.

Chuột Cống vào phòng bệnh của Ngưu Tiểu Hoa, đây là một phòng bệnh thường.

Lúc đến Chuột Cống cũng đã nghĩ ra mấy cái cớ.

Để chuyển Ngưu Tiểu Hoa từ đây ra ngoài.

Dù sao đây cũng là phòng bệnh thường, vẫn còn có bệnh nhân khác nữa.

Nhưng khiến hắn vui sướng là lúc bước vào phòng bệnh.

Hắn lại thấy cả phòng bệnh thường có sáu giường nhưng lại chỉ có một mình Ngưu Tiểu Hoa.

Ha ha, tốt quá rồi.

Chuột Cống trong lòng sướng rơn, hắn vừa xoa tay vừa bước tới gần giường bệnh.

Bọn họ là đồng hương.

Chuột Cống từ lâu đã nghe mấy đồng hương khác nói Ngưu Tiểu Hoa bị ô tô đâm trúng, bị thương rất nặng.

Có lẽ cả đời phải nằm trên giường, không thể đi lại được.

Đối với Ngưu Đại Tráng thì đây là tin buồn.

Nhưng đối với Chuột Cống thì đây đúng là tin vui.

Ôm một người phụ nữ toàn thân mềm nhũn trên giường thì hắn muốn làm gì mà chả được.

Của quý của hắn đã cứng rồi, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ.

Hắn không nhịn được nữa, không nhịn nổi.

Hắn còn định mang Ngưu Tiểu Hoa ra ngoài, đến một nơi không có người rồi mới xuống tay.

Nhưng giờ ông trời đã cho hắn một cơ hội tốt như thế.

Chuôt Cống ra hiệu cho hai tên đàn em đi phía sau.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận