Lâm Mộc Báo Thù


Hắn mồ hôi nhễ nhại, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự quyết tâm và khát khao vô tận!
Lý Phong quay đầu lại, liếc nhẹ Cam Hưng Bá một cái, nói: “Muốn trở thành đệ tử của tao, lý do của mày vẫn chưa đủ thuyết phục”.

Nếu như là bình thường, Cam Hưng Bá nhất định sẽ cười nhạo lời nói của Lý Phong.

Nhưng bây giờ, Cam Hưng Bá phải thừa nhận rằng sức mạnh của Lý Phong thật sự hiếm có khó tìm.

Sức mạnh của anh giống như bầu trời đầy sao, bao la rộng lớn!
Ánh mắt của Cam Hưng Bá đột nhiên nhìn chằm chằm vào bát mì rơi vỡ bên cạnh, hắn vội vàng nói: “Tôi đã cứu bố mẹ vợ của anh!”
“Vừa nãy anh cũng nghe thấy rồi, nếu như không phải tôi kịp tới, dì đã bị lũ khốn này làm nhục rồi!”
Không khí đột nhiên đông cứng lại.

Gió cũng không dám thổi.

Một luồng khí thế mạnh mẽ như bóng tối đột nhiên bao trùm.

Vù----

Hai chân mềm nhũn, toàn thân run lên!
Tôn Thượng Hương cảm thấy như có thứ gì đó đang đè xuống.

Như thể cô ta đang mang trên mình mấy trăm kg, đôi chân mảnh mai không tự chủ được khẽ run lên!
Một áp lực vô cùng khủng khiếp!
Dưới áp lực khủng khiếp như vậy, Cam Hưng Bá vẫn nghiến chặt răng, nói chuyện một cách khó khăn.

“Tôi là một đứa trẻ mồ côi, khi tôi sắp chết đói, một người ăn xin già đã cho tôi một bữa ăn”.

“Bởi vì bữa ăn đó, tôi đã bảo vệ người ăn xin già đó đến khi ông ta chết”.

“Người ăn xin già đó đã cứu tôi, tôi trả ơn ông ta, tôi đã cứu bố mẹ vợ anh, anh cũng phải trả ơn tôi!”
Khóe miệng Lý Phong đột nhiên hơi nhếch lên, anh cười.

Áp suất trong không khí ngay lập tức biến mất.

Tôn Thượng Hương đang đứng ở cửa, lúc này người cô ta ướt đẩm mồ hôi như thể vừa được vớt lên khỏi hồ nước.

Vương Tiểu Thất từ ngoài cửa nhanh chóng bước vào, dìu Cam Hưng Bá đứng dậy.

Lý Phong nhẹ nhàng lướt ngang qua Tôn Thượng Hương như một cơn gió, anh thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô ta, như thể cô ta không tồn tại.

Trong gió vang vọng câu nói của Lý Phong.

“Làm phiền chuyển lời giúp tôi, ngày mai trước khi trời sáng, nếu không đánh gãy tay chân Kỳ Ti Mẫn, đuổi ra khỏi nhà, tôi sẽ đích thân đến xử lý”.

! ! ! ! !.

Khách sạn Sheraton ở Phú Châu.

Sau khi màn đêm buông xuống, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương sợ hãi cả một ngày, đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.


Lý Phong lẳng lặng đứng trên tầng thượng khách sạn, hai tay chống nạnh.

Gió về đêm có chút lạnh.

Ngọn tóc Lý Phong khẽ lay động.

Ở không xa phía sau anh, Cam Hưng Bá quấn băng khắp người, nghiến chặt răng.

Lúc đầu khi bị Lý Phong đánh, hắn vẫn chưa cảm thấy đau.

Bây giờ khi định thần lại, hắn cảm thấy từng khúc xương, từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào vì đau đớn.

Cảm giác này thật sự rất khó chịu.

Nỗi đau này càng trở nên dữ dội, ánh mắt Cam Hưng Bá nhìn Lý Phong càng thêm rực cháy!
Cam Hưng Bá đã ăn con gà quay thứ mười.

Hắn lau dầu mỡ trên mồm nhìn bóng lưng Lý Phong nói: “Đại ca, anh đã đứng ở đó hơn nửa tiếng rồi, đang chờ ai sao?”
Cam Hưng Bá vừa nói xong, trước khi Lý Phong kịp trả lời, một cơn gió lạnh đột ngột thổi lên xung quanh anh, sau đó, truyền đến giọng nói của một ông lão.

“Anh ta đang chờ tôi”.


Gió trên sân thượng của khách sạn đột nhiên cuồn cuộn dữ dội!
Cơn gió mạnh làm bụi thổi tung mù mịt.

“Tôn Bá Đương!”
Cam Hưng Bá không thể ngờ rằng huyền thoại của Phú Châu, một cao thủ nặng kí trong số các tông sư lại chủ động đi tìm Lý Phong.

Nghe thấy tiếng nói, Lý Phong chậm rãi quay người lại, nhìn thấy một ông lão mặc áo choàng màu lam, tóc bạc mặt hồng hào, râu dài phóng khoáng.

Ông lão giống như bước ra từ truyện cổ tích.

Khí chất mạnh mẽ trên người lão như thể đã có từ khi sinh ra, khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn.

“Được lắm, cậu còn trẻ như thế đã đạt được đến năng lực cao như vậy, quả thật là khó tìm”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận