Lâm Mộc Báo Thù


Nhìn lên là chiếc váy ngắn ngang đùi.

Vòng eo mảnh khảnh.

Giống như cành liễu lắc lư.

Cho dù bản thân đang lâm hoàn cảnh như thế này.

Giang Biệt Hồng và Giang Lâm Vân vẫn dán mắt vào thân hình ấy.

Cô ta thật tinh tế trong sáng.

Khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa, khiến người ta chìm đắm trong gió xuân.

Cô ta chính là Hứa Mộc Tình?
Bây giờ khắp Thiên Môn đều đồn về nữ doanh nhân mạnh mẽ ở phía Nam?
Chỉ cần nhìn qua một lần đại mỹ nhân này cũng để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc khó quên, đi đến trước mặt Lý Phong chào nhẹ.

“Cậu chủ, cô chủ muốn cậu lên tầng, cô ấy đói rồi”.

“Ừ, việc ở đây giao cho cô xử lý”.

Nói xong, Lý Phong đứng lên.

Anh lướt qua người Raven như một con gió thoảng.

“Nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi là cậu chủ nữa”.

“Cô gọi tôi là anh như mọi người gọi là được rồi”.

“Vâng thưa cậu chủ”.

Cửa thang máy dần đóng lại.

Đóa hoa giải ngữ này lại một lần nữa nở nụ cười tươi tắn rạng ngời với đám người Giang Biệt Hồng.


“Cô không phải là Hứa Mộc Tình!”
Giang Lân Vân chỉ Raven nói.

Raven cười mỉm: “Tôi là thư ký thân cận của cô chủ”.

“Những chuyện như này vốn không đến lượt tôi xử lý”.

“Nhưng vừa rồi các vị cũng nghe rồi đó, cậu chủ muốn tôi giải quyết mấy người”.

Nói xong, đôi chân thon dài của Raven tiến thêm hai bước nữa.

“Các vị đều là người có học”.

“Chắc là đều hiểu ý nghĩa của hai từ ‘xử lý’ là gì nhỉ?”
Lúm đồng tiền trên má Raven vẫn sáng lạn như hoa.

Thế nhưng nụ cười sáng lóa như này.

Khiến cho Giang Biệt Hồng cảm nhận được.

Hương vị có chút thay đổi rồi.

“Hai từ ‘xử lý’ này tuy đơn giản mà phức tạp”.

“Nếu là xử lý một người, tức là đánh một trận rồi nộp phạt, thế là xong”.

“Nếu xử lý thứ vô dụng, thì vứt luôn vào thùng rác hoặc lò thiêu, đốt cháy là xong”.

Gió lạnh.

Đột ngột thổi từ sau tới.

Cho dù Giang Văn Lâm là một người thích sử dụng thủ đoạn mưu mô.

Lúc này cũng toát mồ hôi lạnh.


Người phụ nữ này.

Không đơn giản!
Lúc này, đôi mắt vừa sâu xa vừa đẹp của Raven lóe lên ánh mặt sắc bén.

“Không biết mấy vị muốn xử lý như người hay xử lý như đồ vô dụng nhỉ?”
“Xử lý như người!”
“Xử lý như người!”
Tất cả đồng thanh!
Khổng Thiều Hóa bò trên đất còn Giang Biệt Hồng đang đứng bị dọa cho hai chân run lẩy bẩy.

Trăm nghìn lần không nên!
Họ sao có thể nghĩ được tập đoàn Lăng Tiêu này lại đáng sợ như vậy.

Hứa Mộc Tình không xuất hiện, thuộc hạ của cô ta từng người từng người đã đáng sợ như vậy rồi!
Đây là nơi dành cho người ở sao?
“Nếu các vị đã muốn làm người, vậy bây giờ hãy làm theo yêu cầu của tôi”.

“Cô nói đi! Cô nói đi! Bất kể cô đưa ra điều kiện gì, chúng tôi đều đồng ý!”
Raven khẽ cười.

Nụ cười của cô tươi sáng như ánh mặt trời.

Chỉ là lúc này, đóa hoa giải ngữ dường như.

Khiến cho người khác cảm thấy lạnh buốt.

Uy nghiêm!
Mấy phút sau, Raven quay người đi về phía thang máy.

“Lộc cộc”.

“Lộc cộc”.

Vòng eo con kiến lắc qua lắc lại.

Chỉ là so với khi nãy.

Trong mắt mọi người, không còn là một cành liễu mảnh khảnh nữa.

Mà là một con rắn độc đang trườn.

! !.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận