""À... Cái này thì cô bình tĩnh để tôi kể đầu đuôi câu chuyện thế này...""Sở Nam ngượng ngùng, day day cái mũi.
"" Vào một ngày đẹp trời, ngày đó là ngày đính hôn của tôi và em Kiều Lần, hôm đó phù rể thật ra không nghỉ mà tới trễ, sau đó phù dâu uống say, sau đó...sau đó...""
""Nói chuyện chính""Tiểu Lam bực mình nói.Sở Nam thay vì tiếp tục day mũi thì gãi đầu, quỳ 2 chân xuống.
""này...đừng nói với tôi người đó là anh đấy nhớ"" Tiểu Lam kinh ngạc nói.
""CÁI GÌ"" Sở Nam trực tiếp hét lên, vội vàng giải thích. ""không phải tôi mà là phù rể""
""Thế sao anh quỳ, phù rể là bạn thân anh???""
""Không... phù rể là...là em trai tôi, thật lòng xin lỗi cô nhiều lắm, tại hôm đó, nó... này Tiểu Lam cô sao thế, Thành Liên Hạ vào đây đi, Tiểu Lam sao nè, trời ơi...tôi xin lỗi""Sở Nam thấy Tiểu Lam xỉu liền vội vàng hô to lên rồi lay lay Tiểu Lam, hồn anh sắp bay ra khỏi xác rồi!!!
"" ái ì ái ì...ô o ế (cái gì cái gì...hô to thế)""Thành Liên Hạ vừa đi vừa nhai dở miếng bánh trong mồm, mở cửa ra thì thì thấy Sở Nam đang lay mạnh Tiểu Lam ở trên giường. Cô vội vàng mở to mắt ra xông vào, đẩy mạnh Sở Nam ra.Kiểu Lan ở trong bếp thấy động tĩnh liền chạy vào, đứng trơ trơ ở cửa khi thấy Sở Nam bị xô ngã xuống đất,còn Thành Liên Hạ một bên gấp rút kiểm tra cho Tiểu Lam. Sở Diệc Mặc, đẩy nhẹ Kiều Lan sang bên cạnh,bước vào phòng, trong tay mang theo hòm thuốc với cái áo blouse của Thành Liên Hạ để ở ngoài.
Thành Liên Hạ giật cái áo từ tay Sở Diệc Mặc ra lục lọi lấy cái đèn, soi vào mắt Tiểu Lam kiểm tra, cô hô to:""Đưa Tiểu Lam đi bệnh viện ngay,nguy to rồi!!! Con bé có vẻ như bị sốc tâm lí, cần mang đi cấp cứu ngay""
Sở Diệc Mặc nghe thấy thế liền trực tiếp bế phốc Tiểu Lam dậy, đưa ra ngoài.Thành Liên Hạ chạy theo. Vừa đi vừa mặc áo, tiện thể kéo luôn Sở Nam với Kiều Lan đang thẫn thờ kia đi.
Sở Nam hồi hồn lại, vớ cái chìa khóa xe ô tô trên bàn, chạy xuống dưới trước mở cửa xe ô tô để Sở Diệc Mặc bế Tiểu Lam vào trong xe.Thành Liên Hạ ngồi lên ghế trên, thỉnh thoảng ngoáy lại xem xét tình hình của Tiểu Lam.Sở Diệc Mặc suốt từ đầu đến cuối không có buông Tiểu Lam ra, anh thật sự rất có lỗi với cô ấy, nếu như hôm đó...anh không quay trở về có phải tốt hơn không? Anh khẽ nói nhỏ bên tai Tiểu Lam ""tôi xin lỗi""
Còn Kiều Lan, thay vì ngồi xe ô tô thì trực tiếp phi xe máy tới bệnh viện. Tại sao à? Xe ô tô hết chỗ rồi, ngồi cái*** gì.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Cả đêm hôm đó, mỗi người một tâm trạng, ngồi trên hành lang bệnh viện.
Đợi thật lâu thật lâu, phòng cấp cứu vẫn sáng đèn.Kiều Lan ngồi thút thít khóc. Mạnh mẽ, quý tộc, mặt nạ cái*** gì ở đây, bạn thân cô đang trong kia, cần gì mấy cái đấy.Lúc này cô mới nhớ ra, lúc đó hình như Sở Nam đang trong phòng Tiểu Lam mà!
Kiều Lan đột nhiên đứng phắt dậy, đi tới lô ghế đối diện, kéo cổ áo của Sở Nam dậy.Chính cô cũng bất ngờ vì mình khỏe quá trời lun!
(bình thường ảnh ý mạnh lắm nhưng không chú ý nên dễ dàng bị kéo vậy đó)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...