hu thập xong gia vụ, Triệu Lệ Phương muốn dẫn ba đứa nhỏ đi ngủ, nhưng là tinh thần bọn nó vẫn luôn phấn khởi, không nỡ rời khỏi Ân Tú Thành.
Ân Tú Thành cười đem ba đứa nhỏ ôm trên cánh tay, thoải mái tự nhiên ôm bọn chúng vượt qua cửa đông phòng, tại cửa sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Triệu Lệ Phương giơ ngọn đèn đi sau lưng bọn họ.Triệu Lệ Phương không biết như thế nào lại hiểu ý tứ của hắn, hắn không biết nên đem con đến phòng nào? Tại phía đông có ba gian phòng, Triệu Lệ Phương mang theo ba đứa bé ngủ tại gian phía Bắc.
Cô nhìn hướng qua phía Bắc, Ân Tú Thành liền đi trước ôm ba đứa nhỏ vào phòng.
Gian phía Bắc đặt hai cái giường, một chiếc giường lớn dựa vào tường phía đông, một giường nhỏ đặt dưới cửa sổ phía Tây.
Giường lớn được làm lúc trước thời điểm Ân Tú Thành kết hôn, sơn đỏ vẫn còn mới rõ.Bình thường Triệu Lệ Phương cùng với cặp sinh đôi ngủ ở trên giường lớn, Ân Đông Tuyết tự mình ngủ ở giường nhỏ.
Triệu Lệ Phương đem ngọn đèn đặt trên rương gỗ màu đỏ giũa hai giường, Ân Tú Thành đã đem ba đứa nhỏ đặt ở trên giường lớn, chính mình bổ nhào về phía trước, đem hai cánh tay vươn ra, đem bọn nhỏ ôm vào lòng.
Ba đứa nhỏ cười khúc kha khúc khích lăn thành một đoàn, đứa này gọi “cha”, đứa kia kêu “mẹ”, một bên kêu to một bên vui vẻ khoái hoạt , tiếng cười giòn dã.Ánh mắt Triệu Lệ Phương nhu hoà nhìn bọn họ, khoé miệng nhịn không được nhếch lên.
Cô còn chưa gặp qua cảnh tượng ba đứa nhỏ cao hứng, hoạt bát như vậy.Cô cho rằng tuy rằng trước kia bọn chúng không có cha, nhưng là với sự giáo dục cùng với có cô làm bạn bên cạnh cũng đã làm cho bọn chúng so với những đứa trẻ trong thôn đủ đầy về tinh thần, nhưng là bây giờ xem ra cô thật sự là quá hẹp hòi nông cạn.
Người cha trong quá trình trưởng thành của bọn trẻ là không thể thay thế được.Mà cái nhìn cố hữu của cô đối với nhân vật phản diện trong sách cũng hoàn toàn thay đổi.
Hắn cũng không phải là trời sinh hung ác nham hiểm, bây giờ lại cùng với ba đứa nhỏ nháo thành một đoàn trên giường, liền chỉ đơn thuần là một người cha.
Sở dĩ hắn sẽ trở thành nhân vật phản diện âm ngoan kinh khủng, chỉ sợ nguyên nhân trọng yếu nhất là do biến cố gia đình, thân nhân điêu linh.
Bằng không hắn sẽ không trả thù vợ trước đáng sợ như vậy.Ân Tiểu Hổ nghịch ngợm dùng chân đá Ân Tú Thành, bị hắn bắt lấy gãi vào bàn chân, làm cho nó ngứa ngáy hô to: “Mẹ, cứu con!”Ân Tú Thành nằm lỳ ở trên giường, một bàn tay chụp Ân Tiểu Hổ, một bên quay đầu nhìn Triệu Lệ Phương.
Lúc này Triệu Lệ Phương hoàn toàn thả lỏng, khoé miệng đuôi lông mày đều mang theo nụ cười ôn nhu.
Ngọn đèn hôn ám, hai tay của cô giao nhau đặt dưới cằm, ánh mắt nhu hoà nhìn bọn họ.Da trắng như tuyết, mi mắt như vẽ, cả người như là khối bạch ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, toàn thân như được phủ một tầng ánh sáng nhu hoà, không có một tia tì vết nào.
Động tác của Ân Tú Thành hơi ngừng lại, dùng ánh mắt thật sâu nhìn cô, quay đầu lại đem ba đứa nhỏ đang phản kháng trấn áp.Ba đứa nhỏ đi ngủ sau khi cười đến mệt mỏi.Ân Tú Thành đem ba đứa nhỏ sắp xếp ngay ngắn trên giường lớn lại đắp chăn cho bọn nó xong xuôi.
Trong phòng rơi vào cảnh trầm mặc, yên lặng.
Triệu Lệ Phương hắng giọng một cái : “Tôi ngủ trước.” Cô cũng không tính có tình cảm khúc mắc gì với nhân vật phản diện, người đàn ông chắc chắn sẽ yêu nữ chính - cô căn bản không cần.Ân Tú Thành nhìn cô một cái, xoay người đi ra cửa.
Rất nhanh, trong viện đang yên tĩnh vang lên tiếng nước tí tách.
Triệu Lệ Phương nhẹ nhàng thở ra, vội vàng thay quần áo.
Có ba đứa nhỏ ngủ cùng nên cô nghĩ chắc hắn cũng sẽ không làm cái gì.
Nhường giường nhỏ cho hắn ngủ đi!Ngay mai sẽ đặt một cái giường trong gian phía nam, để cho Ân Tú Thành ngủ bên đó.
Nuôi dưỡng trẻ nhỏ vất vả, bọn nó có thể thức giấc vào buổi tối, đại bộ phận đàn ông đều không thích, Ân Tú Thành hẳn cũng sẽ không phải trường hợp ngoại lệ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...