Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng
Bi kịch của Kế Hoa Thanh (3)
Kế Hoa Thanh cho rằng, dù là cải tạo cái gì, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Sau đó, khi tự thân thực nghiệm, nàng liền càng thêm khẳng định tình tiết "chim sẻ biến thành phượng hoàng", "vịt xấu biến thành thiên nga" trong ti vi tất cả đều là cẩu huyết tào lao mà thôi! Cái chuyện cắt tóc xong là có thể nháy mắt biến thân toàn bộ đều là nằm mơ!
Phòng thay quần áo có thể thay đổi khí chất một người, loại chuyện này cũng là nằm mơ trong nằm mơ!
Tuyệt đối! Tuyệt đối tuyệt đối là không có khả năng!
Cho nên, từ những cảm khái đó tổng hợp lại, kế hoạch cải tạo Mộc Du Nhiên...... Ít nhất tiến hành không thuận lợi.
Đối với một người có phẩm vị...... ừm...... quỷ dị mà nói, muốn cải tạo, thật là quá khó khăn.
Đầu tiên là tóc.
"Cắt mái đầu này đi."
"Gì?! Nhưng tôi cảm thấy kiểu tóc này khó coi......"
"Với thường thức của cậu mà nói, cậu thật sự cảm thấy cậu có tư cách nói ra lời này sao?"
"...... Nhưng tôi thật sự cảm thấy......"
"Câm miệng! Đó đều là ảo giác của cậu!"
Sau đó là quần áo.
"Hoa Thanh...... Quần áo này của nhãn hiệu nào vậy?" Nghiêm túc hỏi.
"Không nhãn hiệu!"
"Không nhãn hiệu? Hãng không nhãn hiệu này tôi chưa từng nghe tới......" Mê man.
Không nói gì. "Không nhãn hiệu căn bản là không có nhãn hiệu, chính là một người lộn xộn làm ra bộ đồ lộn xộn!"
"Sao lại muốn tôi mặc nó?"
"......" Bình tĩnh, bình tĩnh. Kế Hoa Thanh, bày ra dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày của mày đi. "...... Vậy bây giờ cậu có thể lựa chọn trần truồng."
"...... Tôi, tôi vẫn nên mặc đồ không nhãn hiệu thôi."
"...... Nếu một ngày nào đó cậu ném mấy bộ này đi, mặc lại mấy bộ xấu tởm kia, thì cậu liền bốc hơi tới chiều không gian khác cho tôi, tới nơi nào không gây độc hại cho sinh vật ấy."
"...... Tôi...... Tôi không nghĩ......" Cô không muốn vứt đi, sao cô lại vứt chúng chứ. "...... Cậu mua giúp tôi...... Sao tôi có thể...... vứt đi chứ." Nhỏ giọng, nhỏ giọng, giọng càng ngày càng nhỏ.
"......"
Cuối cùng là kính mắt.
"Đôi nào thì được?"
"Hở......"
"Cậu thích kiểu nào thì nói ra, ấp úng gì chứ!" Bình tĩnh, bình tĩnh.
"Tôi...... Tôi muốn cái bên kia kìa......" Thật cẩn thận nói.
"Cái nào?"
"Cái kia kìa......"
"......" -_-|||
"...... Hoa Thanh......"
"Mộc Du Nhiên...... Cậu vẫn là để mắt không đi!" Bạo phát rồi bùng nổ rồi, Kế Hoa Thanh lại lần nữa nổi bạo rồi.
"...... Là cậu bảo tôi chỉ~~~" Oan ức, oan ức.
"Không được bày cái vẻ mặt đó! Có tin tôi tát cậu chết không!"
"Tiểu thư, tiểu thư xin bình tĩnh một chút~~~"
"......"
Cuối cùng, nhân quyền của Mộc Du Nhiên vẫn bị tước đoạt. Đối với đồ ngốc đó, quả nhiên vẫn nên áp bách áp bách áp bách đến tận cùng! Tuyệt đối không thể cho cậu ta cái gì nhân quyền hết!!
"Đi đường không được nhìn mũi chân!"
"...... Ờ."
"Không có việc gì thì đừng nhéo áo, cho dù không phải hàng hiệu, cũng là dùng tiền mua! Cậu muốn xé nhỏ nó hả!"
"...... Xin, xin lỗi!"
"Cậu bị bệnh hở, nói xin lỗi tôi làm gì?!"
"Xin lỗi mà ~~~~(>_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...