Kế Hoa Thanh đứng trước bảng thông báo, nhìn danh sách trên đó, lại một lần nữa thể nghiệm được cảm giác bi kịch, thể nghiệm được cảm giác của người muốn tự sát!
Ông trời ơi ơi ơiiiiii! Ông thật sự cmn không muốn mở mắt phải không?!
Ông thực muốn cho một kẻ ngu ngốc chèn ép tôi đến chết có phải hay không có phải hay không có phải hay không a a a!
Nàng gầm thét trong lòng như thế, nhưng ngoài mặt nàng vẫn thật bình tĩnh, lạnh lùng nhìn bảng thông báo.
"Đông Đông lần này lại đứng nhất kìa!" Minh Ký đứng một bên nói.
"Ừm......" Sơ Đông tựa hồ chẳng để tâm, thản nhiên đáp một tiếng, sau đó cũng chẳng thèm liếc mắt tới bảng thông báo kia thêm phút giây nào nữa.
"......" Thật sự là ngứa đòn mà, thật muốn đè nàng xuống làm thịt ghê. Hi Nhược thầm nghĩ.
"Nhược Nhược cậu đứng thứ bốn mươi đó."
"A hả? Tụt hạng?! Lần trước rõ ràng là ba mươi chín."
"Lần này tôi hơn cậu rồi nhé, há há...... Tôi đứng thứ ba mươi mốt đó. Hoa Thanh vẫn là thứ ba, không có thay đổi gì......"
"Thật sự là thành tích làm cho người ta hâm mộ không thôi."
"......" Sắc mặt Kế Hoa Thanh không hề tốt.
"Vị thứ hai thế mà lại là Mộc Du Nhiên Nhiên kia nữa! Mà lần này cũng chỉ kém Sơ Đông có hai điểm."
"......" Sắc mặt Kế Hoa Thanh đã có thể dùng từ dữ tợn để hình dung rồi.
"......" Minh Ký không nói lời nào.
"......" Hi Nhược cũng không dám nói gì nữa.
Xem, xem ra lần này Hoa Thanh có vẻ rất để bụng...... Vẻ mặt kia thật là khủng khiếp...... Mặt than mà lộ ra biểu tình như vậy thật sự là rất khủng bố! ~~~~(>_<)~~~~
"Cậu khó chịu thì nói ra đi, không ai cấm đâu, đừng có lộ ra vẻ mặt dữ tợn đó hù dọa bạn nhỏ chứ." Người không sợ chết vẫn còn rất nhiều, ví dụ như Sơ Đông.
Minh Ký cùng Hi Nhược đối với chiến binh cảm tử dám nói lời thật aka Sơ Đông tỏ vẻ mãnh liệt sùng kính.
Cơ mà...... Bạn nhỏ kia...... Chẳng lẽ là nói mình?
o(╯□╰)o
"Hừ!" Hừ lạnh, đấu mắt với Sơ Đông trong giây lát, sau đó Kế Hoa Thanh xoay người bước đi.
"Đi đâu á?" Mỗ cường giả nói ra lời nói thật rồi bị ám sát bằng ánh mắt xong vẫn lông tóc vô thương tiếp tục hỏi.
"Về nhà, đọc sách!"
"Hoa Thanh cậu còn muốn phấn đấu hở?! Vừa mới thi xong mà!" Hi Nhược rối rắm.
"Hoa Thanh quả nhiên không phải người dễ dàng bỏ cuộc mà~~~"
"Đứng thứ ba, không dễ dàng mà. Thứ nhì, càng thêm không dễ dàng!"
"Thứ nhất vẫn là dễ nhất." Người nào đó lại lần nữa không sợ chết nói.
"......" Bị vô số người mãnh liệt khinh bỉ!
- _-|||
Mộc Du Nhiên đang chọn quần áo.
Cô đã đứng trong tiệm rất lâu rồi, cô nhân viên bán hàng cũng đã muốn nói đên miệng khô lưỡi khô, nhưng Mộc Du Nhiên vẫn chưa ra quyết định được.
"Tiểu thư này, cuối cùng em muốn chọn bộ nào?" Cô nhân viên rốt cuộc chịu không nổi, kéo thân thể mỏi mệt hỏi.
"À...... Có thể cho em suy nghĩ thêm chút xíu nữa không~~~~" Mộc Du Nhiên buồn rầu.
"...... Được...... thôi......" Thật ra em mua bộ nào cũng vậy thôi, dù sao đều là xấu như nhau!
Thật sự rất muốn nói như thế đó, em gái à. Màu xanh lá cây đậm và màu da cam không có hợp với em đâu! Nhưng lại không dám nói...... Buồn quá mà. Làm nhân viên bán hàng cũng không dễ dàng mà. Trên thế giới này chắc là chẳng nghề nào dễ dàng.
Lúc Kế Hoa Thanh đi ngang qua từ nhiên da đầu run lên, liền quét mắt nhìn vào trong cửa hàng. Mà chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt đó, đã bị người nào đó ngượng ngụng gọi lại.
"...... Này, này...... Cậu gì ơi..." Mộc Du Nhiên ngượng ngùng từ trong cửa hàng chạy ra. Đưa tay túm góc áo của Kế Hoa Thanh, nâng đầu nói: "Có thể, có thể nhờ cậu lại đây xem dùm tôi, xem tôi mặc bộ nào là hợp nhất không?"
"......" Kế Hoa Thanh cảm thấy thực mất mặt, cứ như vậy bị một nữ sinh ăn mặc quỷ dị, kiểu tóc càng thêm quỷ dị, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra hơi thở "Tôi là nhà giàu mới nổi" cực kỳ quỷ dị kéo đi. Mặc kệ là ai, đều sẽ cảm thấy rất mất mặt. Nhất là còn ở trước cửa hàng thời trang nữa.
Áo sơ mi màu xanh nhạt, quần màu kaki, sandal màu trắng?! Còn có kiểu tóc kia...... Vì sao mỗi lần người này xuất hiện đều kích thích trái tim của nàng như vậy chứ?!
Đột nhiên nghĩ tới thành tích cuộc thi lần này......
"Cậu muốn mua đồ sao?" Nếu phải, thật muốn đánh bay người kia. Nhưng Kế Hoa Thanh dù sao cũng là Kế Hoa Thanh. Tuy rằng lòng của nàng đang cực kỳ bất bình, rít gào dữ dội, nhưng nàng lại không hề biểu hiện ra ngoài mặt. Vẫn bình tĩnh.
"Vậy, vậy, cậu vào xem thử đi." Mộc Du Nhiên không biết vì sao lại khẩn trương cực kỳ, mà loại khẩn trương này lại khiến Kế Hoa Thanh cảm thấy như mình là cấp trên đang đi kiểm tra cấp dưới vậy. Thật sự là cảm giác quỷ dị.
Nữ sinh mang vẻ mặt bất đắc dĩ cứ như vậy đi theo nữ sinh mang vẻ mặt ngượng ngùng bước vào cửa hàng quần áo.
"Bộ nào?"
"Là, là hai món kia, áo màu cam và áo xanh đậm kia." Ngượng ngùng, ngượng ngùng.
o(╯□╰)o
"......" Kế Hoa Thanh hoàn toàn rối rắm.
"Sao, thế nào?"
"...... Cậu xác định là hai cái đó chứ?"
"...... Ừ, đúng, đúng vậy......"
"o(╯□╰)o Vậy cậu muốn phối với quần màu gì?" Kế Hoa Thanh lần đầu tiên thể nghiệm được cái gì gọi là cạn lời.
"Cái...... màu lam, hoặc là màu tím đi......"
"......" Mười mấy năm qua, đến tột cùng đã giãy dụa thế nào...... mới bồi dưỡng ra một cặp mắt thẩm mỹ như vậy chứ, tiểu thư!!!
"Tôi, tôi thấy cái màu cam được hơn......Cậu cảm thấy sao?"
"Tôi nói......" Nhìn chằm chằm hai cái áo kia một đỗi, Kế Hoa Thanh rốt cuộc lại nhịn không được. "Cậu thật xác định, đầu óc của cậu chưa từng bị cánh cửa kẹp sao?"
"A hả?!" Người sau hoàn toàn chưa bắt nhịp kịp. Ngơ ngác hỏi: "Sao, sao lại hỏi như vậy?"
"Tôi @#¥¥%......" Phía sau là các loại lời lẽ trộn lẫn với độc rắn phun ra.
Bởi vì quá mức tàn phá cùng chèn ép nhân cách một người, tạo thành n người mất đi dũng khí sống sót vân vân....... Phiên điều trần diễn ra, luân phiên chất vấn từng thứ một, chỉ ra từng điểm khó coi.
Đầu tiên là tóc: "Cậu nhìn cái mái tóc này, đây là kiểu tóc gì thế? Đây cũng gọi là một kiểu sao? Cậu đang chơi cosplay sao? Đây là muốn cosplay cái gì? Cây nấm? Nấm độc? Nấm trắng(*)? Làm ơn đi! Cậu muốn làm cho người ta từ nay về sau hoàn toàn tuyệt vọng với loại nấm này, hay là muốn tất cả loài nấm nhảy xuống biết tự sát hết?!"
(*) 白蘑菇
//
Sau đó là kính mắt: "Còn có cặp kính của cậu nữa. Làm ơn đi cậu thật sự muốn đeo cặp kính như vậy hả? Cái cặp kính này của cậu xem thử trên thế giới này còn ai dám đeo không?! Người bán kính chắc phải tự sát tập thể hết quá! Cậu muốn độc hại bao nhiêu sinh linh nữa đây? Chẳng lẽ động vật, thực vật, vi sinh vật gì cậu cũng không tha sao?! Nhân vật phản diện trên thế giới có quá nhiều rồi, không cần cậu đi hỗ trợ đâu!"
......
Được rồi, phiên điều trần đến đây là kết thúc......
Tình huống tổng thể chính là, Kế Hoa Thanh hoàn toàn không để ý đến bầu không khí hiện trường, đối với mọi thứ trên người Mộc Du Nhiên, từ đầu tóc đến quần áo, giày, tất, cả cặp mắt kính, túi đeo chéo, thậm chí là chiếc vòng cổ lấp ló sau áo, đều tiến hành đánh giá từng thứ một.
Sau đó sắc mặt Mộc Du Nhiên dưới sự đánh giá của Kế Hoa Thanh, cùng với ánh mắt của mấy người trong cửa hàng, càng ngày càng hồng, càng ngày càng hồng. Cuối cùng, đi khi nó gần hồng tới mức có thể so với cua luộc, thì Kế Hoa Thanh ngừng lại. Liếc mắt nhìn cô nhân viên, rồi tiến hành tổng kết buổi điều trần.
"Tôi này chị nhân viên này, cho dù có vì quan tâm đến chuyện buôn bán của cửa hàng đến nhường nào, các chị cũng đừng làm chuyện trái lương tâm chứ? Nếu thường thức có kém hoặc hơi kém thôi thì không nói gì. Đây cậu ta đạt tới trình độ kém cấp cực phẩm luôn rồi, các chị không thể xen vào góp ý một chút sao?! Cho dù nhìn cái mặt cậu ta giống trẻ thiểu năng, có đưa ra lời khuyên cậu ta cũng không hiểu. Nhưng có thể đi vào cửa hàng này, thì cũng có nghĩa rằng cậu ta vẫn là người bình thường rồi. Cho dù cậu ta không để ý tới mấy lời khuyên đó, các chị cũng đừng đánh mất lương tâm mà xem cậu ta như đồ ngốc chứ, sẽ bị sét đánh đó? Để cậu ta ăn mặc như thế ra ngoài, hù chết người già thì làm sao bây giờ? Dọa con nít ngất xỉu thì làm sao giờ? Dọa học sinh cuối cấp đến thi rớt đại học thì làm sao?! Dọa phụ nữ mang thai đến không sinh được thì sao giờ?! Nhìn người khác tạo nghiệp chướng như thế các chị không cảm thấy có lỗi sao?!"
Xung quanh hóa đá.
Mộc Du Nhiên hộc máu bỏ mình.
Một người rốt cuộc là được huấn luyện thế nào, mới có thể trong chớp mắt phun ra được nhiều lời thoại như vậy? Mà câu sau còn khiến người ta hộc máu hơn câu trước nữa chứ!?
Bởi vì toàn thể nhân viên hóa thạch, cộng thêm một gã nhân viên hộc máu, Mộc Du Nhiên lần này thành công tiết kiệm một khoản, bởi vì hai cái áo kia, cuối cùng vẫn là không có mua.
Sau khi Kế Hoa Thanh lên án một tràng như vậy, tựa hồ cảm thấy thư thái rất nhiều. Vì thế nàng đi đường rất thoải mái. Đi được một lúc lâu, mới phát hiện phía sau có người vẫn luôn theo chính.
"......"
"......" Đối phương cúi đầu nhìn mũi chân.
"...... Bây giờ cậu vẫn cứ đeo kính đi. Cho dù cậu không đeo, những người muốn đi tự sát cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý." Nàng nói có chút bất đắc dĩ.
"...... Nhưng...... Cậu nói xấu lắm mà......" Ủy khuất, ủy khuất.
"...... Cậu xấu cũng không phải một năm hai năm, phỏng chừng bọn họ cũng quen bộ dạng này của cậu rồi." 囧
"...... Nhưng cậu thích người xinh đẹp phải không?" Nhỏ giọng hỏi.
"Không có." Nói thực đương nhiên.
"Thật sự?" Ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng lóe sáng.
"Đúng vậy, có điều nếu là xinh đẹp thì càng thêm thích." Lời nói thật, vô cùng thật. Nàng cảm thấy đối với kẻ ngu ngốc, nếu còn lừa họ, thật sự là một loại tội lỗi.
Thế mà trên phương diện học tập nàng lại thua một người như vậy...... Quả nhiên vẫn là rất muốn đi chết.
"......" Cúi đầu "...... Cho nên, tôi cũng muốn trở nên xinh đẹp mà......"
"Dựa theo khiếu thẩm mỹ của cậu, phỏng chừng còn khó hơn Lý Bạch đi Thục(*)."
(*) 李白走蜀, Lý Bạch có một bài thơ tên 'Thục đạo nan', trong đó có câu 'Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh.', chắc đây là ý tác giả~ (Nguồn: thivien.net/Lý-Bạch/Thục-đạo-nan/poem-vwkwYNzCnKHaayHMN3KvlQ)
"......" Cúi đầu. Dáng vẻ này thật khiến người ta có muốn khi dễ cũng khi dễ không nổi.
"Cậu có thể xem thử mấy tờ tạp chí, đi bắt chước chút đỉnh. Sau đó có thể để người nhà cậu chỉnh trang lại một chút, thuận tiện sửa lại mái tóc của cậu, đổi cặp kính khác luôn. Phố Bỉ Ngạn có một tiệm kính, mắt thẩm mỹ của bà chủ không tệ, cậu có thể nhờ người ta chọn giúp...... Quần áo không nhất định hàng hiệu là hàng tốt, cậu có thể lựa chọn thứ hợp với mình......"
"...... Nhưng...... Nhưng người nhà của tôi không có ở đây......" Thấp giọng, thấp giọng......
"......" Kế Hoa Thanh囧. "Haiz...... Vậy cuối tuần cậu ở ký túc chờ tôi, tôi dẫn đi......"
"Thật sao?!" Mắt lấp lánh.
"...... Thật." Kỳ thật nàng đã có chút hối hận rồi......
- ------
Editor có lời muốn nói: Tiểu Thanh Thanh tsundere?